Anh ta không nhịn được chửi thề một câu, nếu không phải cô ấy là bạn thân của chị dâu, anh ta thật muốn đánh chết cô!
Dù trong lòng có chửi thề thế nào, anh ta vẫn làm những gì anh ta phải làm, anh ta nhẫn nhịn đưa Hứa Liên Kiều trở về ký túc xá.
Hứa Liên Kiều thật ra đã say khướt, vào phòng còn chưa đi tắm rửa, liền ngã ở trên sô pha ngủ thiếp đi.
Nam nữ khác biệt, Cố Lạc Bạch cố gắng hết sức để tránh bị nghi ngờ, kéo một tấm chăn lên người cô, sau đó anh ta bỏ đi.
Anh ta giúp cô ấy khóa cửa bên ngoài, kiểm tra bên ngoài và chắc chắn rằng cửa không thể mở nếu không có chìa khóa, sau đó mới trở về phòng của mình.
Sáng hôm sau, Hứa Liên Kiều bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Cô ấy ngồi dậy, một lúc sau, cô ấy mới nhận ra mình đang ngủ trên ghế sofa trong phòng của mình.
Sau khi cẩn thận nhớ lại, cô ấy vẫn nhớ rõ nhất chuyện xảy ra tối hôm qua, đặc biệt là quả dưa lớn của nhà họ Tần, sau đó nhìn xuống tấm chăn trên người, không khỏi nở nụ cười.
“Kiều Kiều? Kiều Kiều?” Đường Dạ Khê gọi cô ấy từ ngoài cửa.
“Đây đây.” Hứa Liên Kiều đứng dậy mở cửa.
Cửa mở ra, Đường Dạ Khê nhìn cô ấy từ trên xuống dưới: “Cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao,” Hứa Liên Kiều hỏi: “Tớ có thể có chuyện gì chứ?”
“Cậu không có chuyện gì mà sao tớ gọi nhiều lần như vậy mà cậu đều không trả lời. Điện thoại cũng đã tắt máy.” Đường Dạ Khê tức giận nói: “Làm tớ hết hồn, còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra với cậu rồi chứ.”
“Không sao, tối hôm qua tớ chỉ uống nhiều quá nên ngủ hơi sâu.” Hứa Liên Kiều rót ra hai ly nước, đưa cho Đường Dạ Khê một ly, giữ lại một ly cho mình: “Này, tối hôm qua tớ có gặp chú em của cậu, ăn một quả dưa thật to, rất thú vị đấy.”
“Chú em nào?” Đường Dạ Khê ngượng ngùng.
“Đó là chú út đấy, người tên là Cố Lạc Bạch,” Hứa Liên Kiều cười nói: “Chất lượng em trai của chồng cậu cũng không tồi đâu, vừa đẹp trai mà tâm địa cũng tốt.”
Đường Dạ Khê: “…”
Có thể dùng từ chất lượng để mô tả con người hả?
Nhưng… đó không phải là vấn đề.
Điểm mấu chốt là…
Cô đến gần Hứa Liên Kiều: “Cậu thấy A Bạch không tệ à? Cậu ấy còn độc thân và chưa lập gia đình. Để tớ giới thiệu cậu với cậu ấy nhé?”
Hứa Liên Kiều thiếu chút nữa phun ra ngụm nước vừa uống: “Cái gì? Tớ cảm thấy anh ta tốt nên cậu giới thiệu cho tớ. Trên đời này có rất nhiều người đàn ông tốt, cậu đều muốn giới thiệu qua đây sao?”
Đường Dạ Khê nói: “Người khác thì tớ không quan tâm, nhưng A Bạch là em trai của Thời Mộ, nếu cậu có thể gả cho cậu ấy, chúng ta chẳng phải sẽ là chị em dâu sao?”
Hứa Liên Kiều suy nghĩ một chút, sau đó chỉ vào cô và nói: “Có lý!”
“Vậy thì sao?” Đường Dạ Khê có chút kích động: “Vậy thì quyết định thế nhé? Tớ giúp cậu đi nói với A Bạch, hai người… hẹn hò giấu mặt?”
Những buổi hẹn hò giấu mặt là cách nhanh nhất để xây dựng mối quan hệ thân mật giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.
Sau một buổi hẹn hò giấu mặt, nếu hai người cảm thấy phù hợp và có ý định tiến xa hơn, như vậy thì có thể trở thành người yêu của nhau.
Sẽ nhanh hơn nhiều so với việc hai người có ấn tượng tốt về nhau, rồi từ từ thử nghiệm để xác nhận mối quan hệ.
“Cậu đi tìm anh ta nói chuyện này, giống như là tớ nhìn trúng anh ta trước, tớ mất mặt lắm đấy?” Hứa Liên Kiều uống một ngụm nước, lẩm bẩm nói: “Cậu phải đi nói chuyện với anh ta trước!”
Đường Dạ Khê: “…”
Bác sĩ Hứa không phải là tượng gỗ, là mà một tượng gỗ rất nặng!
“Được rồi, cái này đơn giản,” Đường Dạ Khê đồng ý: “Vậy tớ sẽ tìm cơ hội và nói chuyện với A Bạch trước.”
Hứa Liên Kiều nghĩ đến gương mặt ưa nhìn của Cố Lạc Bạch và cuộc trò chuyện vui vẻ tối hôm qua, liền gật đầu: “Được rồi, thành công hay không cũng không thành vấn đề, làm bạn cũng không rồi.”
“Sảng khoái!” Đường Dạ Khê vỗ vỗ vai cô ấy: “Tớ chỉ thích Kiều Kiều thẳng tính sảng khoái như thế này.”
Hứa Liên Kiều cười nhéo má cô: “Tớ chỉ thích Khê Khê như bà quản gia nhà chúng ta.”
Đường Dạ Khê: “… Hứa, Liên, Kiều! Để xem tớ có bóp chết cậu không!”
Hứa Liên Kiều quay đầu chạy vào phòng tắm: “Tớ tắm rửa! Buổi sáng thức dậy còn chưa đánh răng!”
Đường Dạ Khê: “…”
Cô đi đến gần cửa: “Kiều Kiều, suýt nữa tớ quên chuyện chính, chú và thím của cậu đang ở đây.”
Bên kia cánh cửa, Hứa Liên Kiều đột nhiên nghĩ đến những gì Cố Lạc Bạch đã nói với cô ấy đêm qua… Cô có thể ngừng khiến tôi kinh tởm được không?
Cô bây giờ vừa học vừa bán: “Cậu có thể ngừng khiến tớ kinh tởm được không?”
Đường Dạ Khê: “… Được rồi, chính là Diệp Mộc Phồn và Tần Ánh Dung đang ở đây. Họ nói họ đã tuyên bố trên báo rằng chi thứ và chi chính đã cắt đứt quan hệ, nhà họ Diệp cũng đã gọi điện báo cảnh sát và bắt giữ Vương Tư Như. Bọn họ mời cậu đến chăm sóc cơ thể cho con gái và ông cụ nhà họ.”
Tiếng nước chảy ngừng lại, Hứa Liên Kiều từ bên trong cửa hét lên: “Tớ biết rồi, bọn họ đã làm những gì đã hứa, nhất định tớ cũng sẽ thực hiện lời hứa, Khê Khê, cậu đi trước đi, tớ tắm rửa xong sẽ tìm cậu.”
“Được rồi, tớ hiểu rồi, tớ sẽ nấu chút cháo cho cậu, sau khi tắm xong nhớ uống, s uống xong cháo thì đến chỗ tớ.” Đường Dạ Khê dặn dò.
“Hiểu rồi, cảm ơn quản gia Khê Khê của tớ, tớ yêu cậu, moa moa!” Giọng Hứa Liên Kiều ngọt hơn mật.
Đường Dạ Khê: “…”
Bác sĩ Hứa đa nhân cách, đôi khi mặn mà, đôi khi ngọt ngào, đôi khi lại lạnh lùng.
Cô dùng một chiếc nồi đất màu tím để nấu một nồi cháo cho Hứa Liên Kiều, đun ở lửa nhỏ và trộn một món ăn phụ, vừa định rời đi thì Hứa Liên Kiều từ phòng tắm bước ra.
Ngửi thấy mùi thơm của cháo và đồ ăn kèm, Hứa Liên Kiều ngọt ngào cười với cô: “Cảm ơn cục cưng Khê Khê! Nghe tớ nói, cậu chia tay với Cố Thời Mộ đi, tớ sẽ không đi tìm Cố Lạc Bạch nữa, hai chúng ta tự chắp vá với nhau được rồi.”
Đường Dạ Khê: “… Cậu có thể chuyển giới tính để làm bố cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ không? Nếu cậu có thể, chúng tôi sẽ chắp vá ngay.”
Hứa Liên Kiều cười tủm tỉm: “Tạm biệt, không tiễn, hẹn gặp lại!”
Đường Dạ Khê xoa đầu cô ấy: “Ăn ngon nhé!”
“Tuân lệnh!” Hứa Liên Kiều đứng tại chỗ làm động tác chào.
Đường Dạ Khê nhìn cô ấy một cách bất lực, rồi xoay người rời đi.
Đường Dạ Khê trở lại văn phòng, nhìn thấy Diệp Mộc Phồn và Tần Ánh Dung vẫn đang đợi, liền áy náy nói: “Thật xin lỗi, để hai người đợi lâu rồi, Kiều Kiều còn đang ăn sáng, hai vị đợi một chút nhé.”
“Không sao, nên làm mà,” Tần Ánh Dung vội vàng nói: “Chúng ta tới đây đột ngột đã làm phiền rồi.”
Đường Dạ Khê thay trà cho hai người: “Tâm trạng của Kiều Kiều không tốt. Tối hôm qua uống rượu, hôm nay dậy hơi muộn, không cố ý thất lễ với hai người đâu.”
“Tôi biết,” Diệp Mộc Phồn trầm giọng nói: “Nhà họ Diệp chúng tôi có lỗi với cô ấy, sau này nếu có cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để đền bù cho cô ấy.”
Đường Dạ Khê mỉm cười không trả lời.
Mười phút sau, Hứa Liên Kiều cuối cùng cũng lững thững đi tới.
Tần Ánh Dung đứng lên chào cô ấy, Diệp Mộc Phồn cũng đứng lên theo.
“Mời ngồi.” Hứa Liên Kiều lễ phép với hai người họ rồi ngồi xuống đối diện với họ.
Sau vài câu chào hỏi, Tần Ánh Dung không thể chờ đợi được mà vào chủ đề chính ngay: “Chúng tôi đã tuyên bố trên báo rằng chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với chi chính, Vương Tư Như cũng đã bị cảnh sát bắt đi. Bác sĩ Hứa có thể chăm sóc sức khỏe cho con gái tôi và bố tôi không?”