Diệp Mộc Phồn và Tần Ánh Dung biết rằng Cố Thời Mộ đang giữ thể diện cho Đường Dạ Khê, anh đang nói cho nhà họ Diệp biết anh tôn trọng vợ mình.
Tần Ánh Dung ngay lập tức chân thành thỉnh cầu Đường Dạ Khê: “Cũng xin sự chấp thuận của cô Cố!”
Đường Dạ Khê chậm rãi nói: “Tôi và Kiều Kiều là chị em, tôi sẽ không ép cô ấy làm gì cả, tôi sẽ thay mặt truyền đạt điều đó, nhưng liệu cô ấy có muốn chăm sóc cho Diệp… Chú Diệp và con gái của bà hay không thì tôi không biết, tôi sẽ tôn trọng quyết định của cô ấy.”
Tần Ánh Dung có chút thất vọng, cầu xin: “Xin hãy nói thêm vài lời tốt cho chúng tôi… Bác sĩ Hứa là người có khí chất, bởi vì mấy lời càn rỡ của Diệp Tri Nam, bác sĩ Hứa đã rất phê bình chúng tôi. Nhưng chi thứ chúng tôi đã quyết định tách riêng với chi chính. Sau này chi thứ và chi chính sẽ không liên quan gì với nhau, tôi đảm bảo với bác sĩ Hứa, chi thứ chúng tôi đều là người ngay thẳng tốt bụng, tuyệt đối không càn rỡ kiêu ngạo như Diệp Tri Nam.”
“Còn tách riêng cái gì nữa?” Ông cụ Diệp tức giận nói: “Trực tiếp bảo thằng cả và Vương Tư Như ly hôn, còn Diệp Tri Nam, cô ta hoàn toàn không phải là ruột thịt của nhà họ Diệp chúng ta, ngày mai tôi sẽ phái người đến cục dân chính tách cô ta ra khỏi sổ hộ khẩu, từ nay về sau, Vương Tư Như và Diệp Tri Nam sẽ là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Diệp chúng ta!”
“Không! Không!” Vương Tư Như kinh hãi hét lên: “Đừng làm điều này với tôi, tôi không muốn ly hôn!”
Bà ta nhìn Diệp Mộc Giản, lắc đầu nguầy nguậy và van xin: “Mộc Giản, cầu xin anh, đừng ly hôn, nghĩ cho Lâm Đông và Lai Tây, xin anh…”
Nghĩ đến hai đứa con trai của mình, cuối cùng bà cũng tìm được một lợi thế, từ dưới đất đứng dậy, lảo đảo chạy tới trước mặt Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây, đưa tay ra túm lấy họ, kêu lên: “Lâm Đông, Lai Tây, nhanh lên, các con cầu xin bố, đừng để bố ly hôn với mẹ, gia đình chúng ta đang sống rất tốt không phải sao? Tại sao lại ly hôn chứ?”
“Đừng động vào con trai tôi!” Diệp Mộc Giản chạy tới, dùng sức đẩy bà ta ra, nhìn bà ta chằm chằm với hai mắt đỏ như máu: “Lúc Lâm Động bị phạt, bà thờ ơ, khi Diệp Tri Nam bị phạt, bà lại gào lên. Rõ ràng Lai Tây không sai, nhưng bà lại đánh nó không thương tiếc, trong lòng bà chỉ có con gái của nhân tình thôi, Lâm Đông và Lai Tây làm sao có thể có chút địa vị gì chứ? Lâm Đông và Lai Tây là con của tôi, không liên quan đến bà, cút đi!”
Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây đứng đó bất động.
Họ đã choáng váng rồi.
Họ không thể tin được những gì đang xảy ra trước mặt.
Đặc biệt là Diệp Lai Tây.
Ít nhất Diệp Lâm Đông cũng biết trước rằng Diệp Tri Nam không phải em gái mình, Diệp Lai Tây tội nghiệp không biết gì nên như bị sét đánh liên tiếp mấy lần.
Diệp Tri Nam không phải là em gái của họ, mà là con gái của người yêu thời thơ ấu của mẹ.
Em gái ruột của họ bị mẹ ruột tự tay bỏ rơi.
Không.
Không phải tự tay.
Hồi đó, em gái họ bị bà ngoại làm thất lạc.
Vì lý do này, bà của họ đã rất buồn, tự trách bản thân và suýt mất mạng.
Nghĩ đến đây, cậu ta cảm thấy khó tin và lẩm bẩm hỏi: “Mẹ, mẹ cố tình cho người cướp em gái khỏi tay bà ngoại à?”
“Không… Không… Mẹ không có!” Vương Tư Như khóc và lắc đầu, phủ nhận điều đó.
“Chính là bà ta,” Đường Dạ Khê nhìn Diệp Lai Tây nói: “Bà ta sợ rằng nếu em gái cậu thất lạc trong tay bà ta, nhà họ Diệp sẽ trách móc bà ta. Bà ta háo thắng, có lòng tự trọng cao, bà ta không cho phép mình có một 'vết nhơ' rõ ràng như vậy, không muốn bị trách móc, vì thế đã đổ hết trách nhiệm lên đầu bà ngoại cậu.”
“Không, không, không phải!” Vương Tư Như lắc đầu nguầy nguậy, rống lên với Đường Dạ Khê: “Cô nói nhảm, không biết gì thì đừng nói xàm? Cô vu khống tôi!
“Nói đến đây, có thể bà không tin…” Đường Dạ Khê nhìn bà ta, nhẹ giọng nói, “Lúc trước, Kiều Kiều hỏi tôi, tôi…”
Cô không biết nên gọi Cố Thời Mộ là “tiên sinh” hay là “chồng”, cô do dự một lúc, nhìn Cố Thời Mộ, má ửng hồng một cách khó hiểu.
Cố Thời Mộ cong môi cười khẽ và nhướng mày nhìn cô.
Đường Dạ Khê tránh ánh mắt của anh, nói đại: “Khi chồng tôi đang điều tra chuyện về Kiều Kiều, anh ấy phát hiện ra một băng nhóm chuyên bắt cóc và bán trẻ em. Băng nhóm đó đã bị cảnh sát bắt giữ hơn mười năm trước đây, thủ phạm còn chưa ra tù. Thật trùng hợp, trong băng nhóm tội phạm đó, có người mà bà Diệp mua chuộc, nếu bà nói tôi nói bậy, tôi có thể báo cảnh sát đến đây đối chất.”
“Cô nói dối, cô nói dối!” Vương Tư Như điên cuồng rống lên: “Đứa nhỏ kia rõ ràng là Viễn Hạo…”
Nói được nửa lời, Vương Tư Như nhận ra điều gì đó, vội nuốt xuống nửa câu chưa nói.
Bà ta nhận ra mình đã lỡ miệng, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng.
“Đứa nhỏ đó rõ ràng Viễn Hạo cái gì?” Đường Dạ Khê dùng ánh mắt trong veo hỏi: “Rõ ràng là do Viễn Hạo ôm đi đúng không?”
Lời vừa rồi nửa thật nửa giả, Đường Dạ Khê cố tình nói ra để bẫy Vương Tư Như.
Hiện tại tâm trạng của Vương Tư Như rất không ổn định, khi một người ở trong trạng thái hiện tại, thường không thể bình tĩnh suy nghĩ, rất dễ dàng nói ra suy nghĩ thật của mình.
Cô cố tình bịa ra một câu chuyện nửa thật nửa giả, Vương Tư Như sẽ vô thức nói sự thật mà không cần suy nghĩ.
Loại thủ thuật nhỏ này vô dụng đối với những người thông minh và phản ứng nhanh, nhưng những người như Vương Tư Như thì lại dễ dàng thành công.
Cô chợt nghĩ ra, cứ thử đi, quả thật lại thành công.
Đường Dạ Khê nhìn Vương Tư Như nói: “Bà và Vương Viễn Hạo đã âm mưu tính kế toàn bộ. Bà tìm cách để mẹ bà đưa đứa trẻ ra ngoài một mình, sau đó bà nói cho Vương Viễn Hạo biết địa chỉ của mẹ bà, còn Vương Viễn Hạo thì tìm người chịu trách nhiệm về việc đánh lạc hướng mẹ bà, Vương Viễn Hạo thì chịu trách nhiệm đưa con gái bà đi…”
“Không… không phải như thế này… không phải…” Vương Tư Như nhìn Đường Dạ Khê như thể đã nhìn thấy một bóng ma.
Tại sao?
Tại sao cô lại biết kế hoạch của bà ta và Viễn Hạo khi đó chứ?
Những gì Viễn Hạo làm hồi đó, bà ta đã tận mắt chứng kiến.
Tại sao cô lại biết rõ như vậy?
Viễn Hạo nói cho cô biết sao?
Lẽ nào những gì Cố Thời Mộ nói là sự thật, Viễn Hạo thực sự vẫn còn sống, và bà ta đã bị lừa dối?
Nhưng tại sao?
Tại sao ông ta lại nói dối bà ta?
Bà ta rất yêu ông ta, vì ông ta, bà ta sẵn sàng gửi đi đứa con gái ruột của mình và đón con gái ông ta về bên cạnh để nuôi nấng.
Bà ta dành tình yêu sâu đậm cho ông ta, sao ông ta lại có thể nói dối bà ta?
“Vương Tư Như, bà nghĩ rằng bà rất thông minh sao?” Nghĩ đến thân thế của cô bạn thân, Đường Dạ Khê khó có thể đối xử bình thường với Vương Tư Như, cô oán hận thay cho bạn mình.
Cô nhìn vào mắt Vương Tư Như và nhấn từng chữ: “Vương Tư Như, bà có biết ai là người phụ nữ tới để hỏi đường, thu hút sự chú ý của mẹ bà và để Vương Viễn Hạo có cơ hội đưa con gái của bà đi không?”