Cô ấy không ở lại, quay lưng bỏ đi.
Giản Minh Triệt đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng lại chóng mặt hoa mắt một trận, suýt nữa ngã sấp xuống.
Anh ta lảo đảo vài bước, sau đó chống tường để ổn định thân thể, khi lấy lại tinh thần thì Lâu Vũ Vi đã biến mất.
Anh ta muốn đi tìm, nhưng lại bị một người đàn ông cao lớn đẹp trai ngăn lại: “Mời anh dừng bước, trên lầu là khu văn phòng tư nhân, không có lời mời thì không được vào.”
Giản Minh Triệt biết rằng chủ nhân ở đây không thể trêu chọc đến được, vì vậy anh ta chịu đựng cơn đau đầu dữ dội, lảo đảo rời đi.
Sau khi rời văn phòng Quảng Hạ, trời đất bao la, nhưng anh ta lại không biết mình nên đi đâu.
Trong quá khứ, anh ta có bố mẹ nuôi và Lâu Vũ Vi, họ đều là gia đình của anh ta.
Sau đó, dù bố mẹ nuôi của anh ta đã qua đời, Lâu Vũ Vi trở mặt thành thù với anh ta nhưng anh ta vẫn còn mẹ ruột và em trai cùng cha khác mẹ với anh ta.
Anh ta vẫn còn nhà và người thân.
Nhưng giờ đây, bố mẹ nuôi của anh ta đã qua đời, Lâu Vũ Vi vô cùng căm hận anh ta, mẹ ruột của anh ta trở thành kẻ thù giết chết bố ruột và bố mẹ nuôi của anh ta.
Trời cao đất rộng, nhưng anh ta chẳng có ai là người nhà…
Những cơn sóng đau buồn tràn qua anh ta hết đợt này đến đợt khác, anh ta cảm thấy cuộc sống của mình cho đến bây giờ là một trò đùa lớn…
Anh ta ngơ ngẩn lên xe chạy đến nghĩa trang của bố mẹ nuôi.
Anh ta mua hoa và đồ cúng dưới chân núi, cố nén đau buồn trong lòng leo lên đỉnh núi, đến trước bia mộ bố mẹ nuôi, quỳ một hồi lâu không đứng dậy.
Anh ta cứ quỳ gối trong bóng tối, như thể đã trở thành một tác phẩm điêu khắc. Vệ sĩ của anh ta đứng ở một bên cũng đã tê hết chân, nhưng anh ta vẫn không hề nhúc nhích.
Vệ sĩ của anh ta thấy tình trạng tinh thần của anh ta thực sự tồi tệ, tình trạng thể chất của anh ta cũng chẳng khá khẩm hơn thì lo lắng sẽ xảy ra chuyện, vì vậy lặng lẽ bước sang một bên, gọi cho Lâm Kinh Lan và thông báo cho Lâm Kinh Lan về tình hình của Giản Minh Triệt.
Lâm Kinh Lan nói: “Anh trông chừng cậu ta, đừng để cậu xảy ra chuyện, tôi qua đó ngay.”
Nửa giờ sau, anh ta và Yến Nhược Lâm vội vàng đến cùng nhau.
Bọn họ một trái một phải lôi Giản Minh Triệt lên khỏi mặt đất.
Hai chân của Giản Minh Triệt còn chưa đứng vững thì họ đã cảm thấy cánh tay của mình chùng xuống.
Vệ sĩ của Giản Minh Triệt kêu lên thất thanh: “Cậu chủ!”
Lâm Kinh Lan và Yến Nhược Lâm vội vàng cúi đầu nhìn.
Giản Minh Triệt mặt tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền, đã hôn mê bất tỉnh.
Hai người đều giật mình, Lâm Kinh Lan duỗi tay ra thăm dò hơi thở của Giản Minh Triệt: “Không có việc gì, chắc chỉ là nhất thời ngất xỉu thôi.”
Vệ sĩ của Giản Minh Triệt cúi người: “Tôi sẽ cõng cậu chủ nhà chúng tôi xuống núi.”
Lâm Kinh Lan và Yến Nhược Lâm đặt Giản Minh Triệt trên lưng anh ta, hai người ở bên cạnh hỗ trợ.
Khi họ đến chân núi, Giản Minh Triệt đã tỉnh.
Mặc dù người đã tỉnh, nhưng lại như mất hồn, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt không có biểu cảm gì.
Lâm Kinh Lan và Yến Nhược Lâm đều rất lo lắng cho anh ta, thân thiết hỏi anh ta vài câu, nhưng Giản Minh Triệt ngoảnh mặt làm ngơ, không nói gì.
Hai người không còn cách nào khác đành đưa anh ta về nhà, rót cho anh ta một ít nước đường, đẩy anh ta vào phòng tắm: “Cậu tắm đi, thả lỏng một chút, khi nào cậu ra thì chúng ta tâm sự.”
Sau khi đóng cửa phòng tắm, hai người lo lắng hỏi vệ sĩ: “Cậu chủ nhà các người sao vậy?”
Giản Văn Đình cau mày và kể lại những gì đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, Lâm Kinh Lan và Yến Nhược Lâm đưa mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Lâm Kinh Lan mới chậm rãi thở dài: “Tôi đã biết bố của A Triệt nhất định không phải bị chú Lâu hại chết, chú Lâu là người quân tử, là người không gì tốt hơn, làm sao có thể giết bạn mình được?”
“Lúc đầu ai trong chúng ta mà chẳng nói như vậy? Nhưng A Triệt không chịu tin, còn có thể làm gì?” Yến Nhược Lâm thở dài: “Cậu ta chỉ tin những gì cậu ta nghe được, cậu ta chính tai nghe thấy chú Lâu nói xin lỗi bố cậu ta thì đã nhận định bố ruột của cậu ta bị chú Lâu hại chết! Chú Lâu cũng vậy, làm người tốt cũng không nên như vậy, nếu chú ấy nói rõ ràng một chút, không để A Triệt sinh ra hiểu lầm thì bây giờ sẽ không như thế rồi…”
Lâm Kinh Lan liếc anh ta: “Cậu có bản lĩnh thì nói trước mặt Vi Vi đi, cậu xem cô ấy có cắt áo đoạn nghĩa với cậu không?”
“Vi Vi đã đủ đáng thương rồi, tôi lại đi kích thích Vi Vi làm gì?” Yến Nhược Lâm lắc đầu: “Tôi biết, tôi không nên nói như vậy, nhưng chẳng phải do tôi cảm thấy tiếc nuối cho bọn họ sao? Chú Lâu và cô Lâu đều là những người tốt, nói mất là mất, người nhà họ Lâu điêu linh, không có họ hàng gần gì, sau khi chú Lâu và cô Lâu ra đi thì chỉ còn lại mỗi mình Vi Vi, thật quá đáng thương!”
“Đúng đó…” Lâm Kinh Lan cũng thở dài: “Nếu lúc đó A Triệt không tin những lời của Lư Vĩnh Chí, thì tốt biết mấy?”
Nhưng những lời này đều vô nghĩa.
Mọi chuyện đã xảy ra, tất cả những gì họ có thể làm lúc này là giúp Giản Minh Triệt chấp nhận tất cả và giúp anh ta thoát khỏi tình trạng suy sụp.
Tranh thủ lúc Giản Minh Triệt đang tắm, hai người gọi người mang đồ ăn qua.
Tay nghề của Giản Văn Đình không tệ, còn tự tay nấu một vài món điểm tâm, làm một món canh.
Sau khi Giản Minh Triệt bước ra khỏi phòng tắm, Lâm Kinh Lan và Yến Nhược Lâm một trái một phải ép Giản Minh Triệt ngồi xuống bàn ăn, rót cho anh ta một ly rượu: “Nào, chúng tôi tâm sự với cậu, chúng ta một rượu giải ngàn sầu ha!”
Sau khi tắm nước nóng, đầu của Giản Minh Triệt tỉnh táo hơn một chút, nhưng anh ta vẫn cảm thấy tri giác trơ trơ, cả người chìm trong sương mù, giống như có cái gì đó ngăn cách với thế giới này, thân thể cứ lơ lửng, rời rạc khỏi thế giới.
Biết trạng thái của mình không ổn, anh ta cầm lấy ly rượu uống cạn, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại.
Anh ta không thể gục ngã, càng không thể phát điên.
Anh ta vẫn chưa bắt Lư Vĩnh Chí phải trả giá, cũng chưa khiến Lâu Vũ Vi hạnh phúc.
Anh ta phải đứng, đứng vững, thậm chí phải trở nên thật mạnh mẽ, để có thể bảo vệ Vi Vi.
Lâm Kinh Lan cùng Yến Nhược Lâm uống một ly với anh ta, Lâm Kinh Lan dùng đũa gắp cho anh ta một miếng thịt: “Đừng uống không, ăn chút gì đi.”
“Ừ, ăn chút gì đi…” Yến Nhược Lâm phụ họa: “Sắc mặt cậu quá tệ, thân là vốn của tất cả, chỉ khi cậu chăm sóc tốt bản thân thì mới có thể chăm sóc Vi Vi.”
Giản Minh Triệt gật đầu, mặc dù ăn vào như đang nhai sáp, không thể nuốt nổi, nhưng anh ta vẫn ra lệnh cho mình phải nuốt hết những gì trong miệng.
Nhìn thấy anh ta chịu ăn, Lâm Kinh Lan cảm thấy còn có thể cứu được, vỗ vỗ bờ vai anh ta: “Cậu đừng nản lòng, lòng người đều là thịt, cậu với Vi Vi có tình cảm nhiều năm như vậy, hiện tại cậu lạc đường biết quay lại, chỉ cần sau này cậu đối xử tốt với cô ấy, không dám nói cô ấy sẽ lại là người yêu của cậu, nhưng ít nhất, là người thân cũng không thành vấn đề.”
Yến Nhược Lâm cau mày, lấy khuỷu tay huých anh ta. Ý trên mặt rất rõ ràng: Cậu có biết nói chuyện không vậy?
Lâm Kinh Lan rất vô tội.
Anh ta cảm thấy lời mình nói đều là thật.
Anh ta và Lâu Vũ Vi lớn lên cùng nhau, anh ta hiểu rất rõ tính cách của Lâu Vũ Vi, ngoài mềm trong cứng, vẻ ngoài trông yếu đuối nhưng lại là một cô gái rất bướng bỉnh.
Với sự hiểu biết của mình về Lâu Vũ Vi, Lâu Vũ Vi chắc chắn sẽ không quay về vòng tay của Giản Minh Triệt nữa.
Kết quả tốt nhất giữa hai người là trở thành người thân của nhau.
Anh ta có thể hiểu chuyện đó, làm sao mà Giản Minh Triệt lại không hiểu được?
Nhưng điều Giản Minh Triệt muốn không chỉ là trở thành người thân.
Anh ta muốn cưới Lâu Vũ Vi làm vợ, khiến Lâu Vũ Vi sinh con dưỡng cái cho anh ta, họ sẽ luôn bên nhau và sống hạnh phúc mãi mãi.
Anh ta không thể tưởng tượng được cảnh nếu Lâu Vũ Vi không lấy anh ta mà lại cưới một người đàn ông khác.
Chỉ cần nghĩ đến một ngày Lâu Vũ Vi tựa vào vòng tay của người khác, vành tai chạm tóc mai, như keo như sơn với người khác, anh ta đã phẫn nộ đến nỗi muốn giết người.