Chu Tư Nam sợ ngây người.
Một lúc sau, cô ta mới định thần lại, đẩy mạnh Hạ Mậu Thịnh một cái: “Anh đang nói nhảm nhí gì vậy? Em là vợ anh, là mẹ ruột của con anh! Chúng ta mới là người nhà, em…”
“Cút đi!” Hạ Mậu Thịnh đã không nghe rõ cô ta đang nói cái gì nữa, tai ù đi, đầu rối như tơ vò, nhìn thấy Chu Tư Nam đứng trước mặt mình, miệng mở ra khép lại, anh ta cáu kỉnh muốn phát điên lên, không khống chế được mà tát lên mặt Chu Tư Nam: “Cô cút ra ngoài cho tôi, tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa. Cô cút cho tôi, cút, cút, cút!”
Chu Tư Nam chưa bao giờ nhìn thấy Hạ Mậu Thịnh luôn ôn tồn và lễ độ như vậy lại cáu kỉnh và mất kiểm soát đến thế. Cô ta sợ hãi, che miệng lại, xoay người lao ra khỏi phòng bệnh.
Chờ cô ta biến mất không còn bóng dáng, hai chân của Hạ Mậu Thịnh mềm nhũn, ngồi chồm hổm trên mặt đất.
“Mẹ…” Anh ta khóc lóc, đi bằng gối đến bên giường bệnh, vùi mặt vào vòng tay bà Hạ rồi gào khóc: “Mẹ, mẹ mở mắt ra đi, mẹ mở mắt ra nhìn con một lần nữa đi. Con biết sai rồi, con biết sai rồi, mẹ…”
Người đã ra đi, bao nhiêu kỉ niệm ngày xưa đã quên bỗng hiện về.
Bố anh ta mất sớm, nhà nghèo, ở nhà có cái gì ăn ngon uống ngon, mẹ đều để dành cho anh ta và anh trai ăn. Bản thân anh ta muốn ăn, anh trai của anh ta đã nhường cho anh ta. Ở nhà anh ta vĩnh viễn là người được yêu chiều nhất, làm việc ít nhất, ăn đồ ngon nhiều nhất.
Con đường đến trường khó khăn, ban đầu là mẹ bước thấp bước cao đưa anh ta đi, sau đó là anh cả chăm sóc anh ta.
Mẹ anh ta đi làm đồng từ trước khi trời mờ sáng, trời tối mịt mới về, một nắng hai sương. Về đến nhà thì lại giặt giũ quần áo cho bọn họ, dọn dẹp nhà cửa, thỉnh thoảng còn có thể dành thời gian làm mấy món đồ ăn vặt cho bọn họ đỡ thèm.
Tuy mồ côi cha từ khi còn rất nhỏ nhưng anh ta không phải là người nghèo nhất thôn. Mẹ anh ta khéo léo, lại chăm chỉ. Một người góa chồng như mẹ, nuôi nấng hai đứa con trai, giữ gìn nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp.
Mẹ anh ta sẽ không bao giờ đánh đập anh ta và anh cả vì những mệt mỏi của cuộc sống. Mẹ anh ta luôn kiên nhẫn với anh và anh cả. Khi đối mặt với bọn họ, mẹ luôn mỉm cười dịu dàng…
Một người mẹ tốt như vậy nhưng anh ta lại không hiếu thuận với bà.
Vốn dĩ anh ta có năng lực hiếu thuận với bà, nhưng sau khi kết hôn, lòng anh ta chỉ mải miết với công việc và gia đình nhỏ của chính mình mà quên mất lúc trước mẹ anh ta đã cuốc từng cuốc đất kiếm đủ tiền cho anh ta đến trường như thế nào, quên mất mẹ anh ta đã làm việc cực khổ như thế nào để nuôi nấng anh ta khôn lớn…
Anh ta sai rồi.
Anh ta bất hiếu.
Anh ta là một thằng khốn nạn!
Nếu ông trời cho anh ta một cơ hội khác để làm lại tất cả, anh ta sẽ làm tốt hơn ư?
Nếu cho anh ta một cơ hội nữa, anh ta nhất định sẽ hiếu thảo với mẹ, anh ta nhất định phải là người con hiếu thảo nhất trên đời…
“Mẹ… mẹ tỉnh lại đi, mẹ…” Hết tiếng này đến tiếng khác, anh ta khóc lóc thảm thiết.
Nhưng dù có khóc lóc bao nhiêu đi nữa thì người đã không thể sống lại được nữa rồi…
Người đã mất rồi, người còn sống dù có đau buồn đến mấy cũng phải chuẩn bị tang lễ cho người đã khuất.
Lá rụng về cội, nhất định phải đưa bà cụ về quê an táng, nhưng chẳng thể nào đưa thi hài đi được, chỉ có thể hỏa táng trước, sau đó mang theo tro cốt trở về an táng.
Anh cả Hạ không quen với cuộc sống ở Dạ Đô, việc hỏa táng bà cụ được giao cho Hạ Mậu Thịnh.
Sau khi xác bà cụ được hỏa táng, gia đình anh cả Hạ và Hạ Mậu Thịnh trở về quê hương cùng với tro cốt của bà cụ.
Lúc này đây, Chu Tư Nam không chỉ bị bố mẹ cô ta ép đi cùng mà bố mẹ cô ta còn bắt cô ta dẫn theo cả con trai và con gái.
Chu Tư Nam thích Hạ Mậu Thịnh, cô ta bị thu hút bởi khuôn mặt đẹp trai của Hạ Mậu Thịnh, mê đắm đến nỗi không phải anh ta thì không lấy chồng, nhưng cô ta chán ghét quê hương của Hạ Mậu Thịnh.
Biết Hạ Mậu Thịnh lâu như vậy, cô ta mới chỉ đến quê hương của Hạ Mậu Thịnh một lần.
Chỉ sau một lần thăm thú, cô ta đã chán ghét vô cùng.
Đại Lương Sơn rất đẹp, non xanh nước biếc, nhưng thôn xóm nơi Hạ Mậu Thịnh sinh sống lại quá nghèo.
Vừa nghèo vừa bẩn!
Trong thôn không có điện, không có internet, đường sá chật hẹp và bẩn thỉu, thậm chí có cả phân gà, phân chó, phân bò các loại.
Nếu không phải Hạ Mậu Thịnh có bề ngoài tuấn tú, là người học trò mà bố cô ta xem trọng nhất, bố cô ta khẳng định rằng Hạ Mậu Thịnh có tương lai tươi sáng, chỉ bằng cái quê hương đổ nát kia của Hạ Mậu Thịnh, cô ta sẽ không bao giờ kết hôn với Hạ Mậu Thịnh.
Nhưng cuối cùng, khuôn mặt ưa nhìn của Hạ Mậu Thịnh đã chiếm thế thượng phong. Cô ta bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, bỏ thì thương mà vương thì tội.
Vì vậy, ngay cả khi cô ta căm ghét thôn nhỏ trên núi đổ nát và bẩn thỉu đó đến chết, cô ta cũng không nỡ lòng nào chia tay với Hạ Mậu Thịnh.
Nhưng trong lòng cô ta thề chỉ là lần này thôi.
Cô ta cũng chỉ đến đây một lần và về sau không bao giờ đến nữa.
Sau đó, cô ta thật sự không bao giờ đến nữa, cho dù Hạ Mậu Thịnh có định đưa cô ta trở về như thế nào, cô ta vẫn luôn có thể phá vỡ kế hoạch của Hạ Mậu Thịnh, cuối cùng chưa bao giờ cô đến cái nơi mà cô ta chán ghét đến chết đi được.
Nhưng hôm nay, cô ta vẫn tới đây.
Cô ta không chỉ đến mà còn mang theo cả những đứa con của mình.
Cô ta không muốn đến, nhưng bố mẹ cô ta bắt ép cô ta, nói với cô ta rằng muốn vãn hồi với Hạ Mậu Thịnh thì cô ta nhất định phải đến. Không chỉ cô ta phải đến, mà còn có con trai và con gái của cô ta cũng phải đến.
Chung quy là cô ta vẫn không nỡ bỏ Hạ Mậu Thịnh, cho nên mới bóp mũi đến đây.
Đã mấy năm trôi qua, thôn nhỏ trên núi vẫn không thay đổi chút nào, vẫn là vẻ bẩn thỉu, nhếch nhác và hôi hám trong trí nhớ của cô ta.
Cô ta hận không thể quay đầu rời đi, nhưng vì Hạ Mậu Thịnh, cô ta chỉ có thể chịu đựng.
May mắn thay, đây là lần cuối cùng đến đây!
Bà cụ chết rồi, quan hệ giữa Hạ Mậu Thịnh và thôn nhỏ trên núi này cũng hoàn toàn cắt đứt. Sau này Hạ Mậu Thịnh sẽ không bao giờ đến nơi bẩn thỉu và hôi hám này nữa, huống chi là cô ta!
Cô ta rất vui vì tương lai được giải thoát, nhưng mỗi một ngày ở đây cô ta đều phải chịu giày vò.
Dù là Hạ Mậu Thịnh hay gia đình của anh cả Hạ, tất cả đều coi cô ta như không khí, không để ý tới cô ta, không thèm nói chuyện với cô ta. Dù cô ta hạ mình xuống nước trước, hạ thấp tư thế chủ động nói chuyện với bọn họ, cũng không có người nào để ý tới cô ta.
Một chữ cũng không nói với cô ta!
Cô ta tức giận, chán nản và uất ức, cả người bị những cảm xúc tiêu cực ép đến mức sắp nổ tung.
Nhưng dù vậy, cô ta cũng không dám rời đi.
Hạ Mậu Thịnh chưa từng chiến tranh lạnh với cô ta lâu như vậy, cô ta có chút sợ hãi.
Cô ta sợ rằng nếu cô ta quay đầu bỏ đi, cả đời này Hạ Mậu Thịnh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta.
Cô ta yêu Hạ Mậu Thịnh, cô ta không thể mất anh ta.
Cô ta chịu đựng rồi lại chịu đựng, cuối cùng cũng chịu đựng cho đến khi đám tang của bà cụ kết thúc, cô ta cùng Hạ Mậu Thịnh trở về Dạ Đô.
Trên đường về, cô ta đổ bệnh, sốt cao ba mươi chín độ, đầu đau như muốn nứt ra, khó chịu như sắp chết.
Cô ta khóc lóc van xin Hạ Mậu Thịnh hãy quan tâm đến cô ta, nhưng Hạ Mậu Thịnh chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, thậm chí không rót cho cô ta lấy một cốc nước.
Trở lại Dạ Đô, Hạ Mậu Thịnh không nói một lời, thu dọn đồ đạc và quay trở lại đơn vị làm việc.
Sau khi đến đơn vị, anh ta tham gia đội dự án. Cô ta nhờ người dò hỏi, Hạ Mậu Thịnh tình nguyện tham gia đội dự án dài hạn, ít nhất phải nửa năm mới có thể ra ngoài.
Trái tim cô ta lạnh lẽo vô cùng.
Hạ Mậu Thịnh đúng là không ly hôn với cô ta, nhưng cô ta cảm thấy như Hạ Mậu Thịnh đã ly hôn với cô ta.
Có vẻ như… lời tiên đoán của bà Hạ đã sai, cô ta cũng nghĩ sai rồi. Hạ Mậu Thịnh không dễ dỗ dành như bọn họ nghĩ, chỉ cần cô ta ngọt nhạt dỗ dành, Hạ Mậu Thịnh sẽ tha thứ cho cô ta và sống ngọt ngào với cô ta như ngày nào.
Lần này, anh ta tỏ vẻ kiên quyết sẽ không tha thứ cho cô ta rồi.
Trái tim cô ta lại lạnh thêm một chút.
Cô ta rất sợ.
Nếu cả đời này Hạ Mậu Thịnh không chịu tha thứ cho cô ta, chỉ lạnh nhạt sống với cô ta như thế, cô ta phải làm sao bây giờ?