“Cố Thời Mộ...” Đường Dạ Khê vội ngắt lời anh: “Đừng để anh Băng của em ký hợp đồng trọn đời.”
Đùa sao?
Nếu không phải nể mặt anh Hàn thì cho dù để anh ta ở lại một ngày cô cũng không muốn, lại còn ký hợp đồng trọn đời ư?
Tha cho cô đi!
Cô chỉ mong sao Bách Lí Tuỳ Băng ở bên cạnh cô vài ngày, rồi cảm thấy chán ngắt nên vội vàng cuốn gói ra đi.
Cái gì mà ký hợp đồng trọn đời chứ?
Cố Thời Mộ liếc nhìn cô: “Được rồi, nếu bà xã tôi đã nói giúp thì tôi sẽ thử việc anh trong ba tháng trước, chưa cần phải ký hợp đồng đâu.”
Bách Lí Tuỳ Băng định nói gì đó thì Cố Tố Vấn đang ngồi bên cạnh xử lý vết thương cho anh ta, mặc quần áo cho anh ta xong đã đứng dậy chào Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê: “Cậu chủ, mợ chủ, đã xử lý xong vết thương của cậu hai Bách Lí.”
Bách Lí Tuỳ Băng sững sờ nhìn lại.
Lúc tiêm thuốc tê cũng đau nhoáng một cái, nhưng sau đó anh ta vẫn chưa có cảm giác gì, vậy mà đã xử lý xong rồi ư?
Tay nghề của bác sĩ này thực sự rất tốt.
“Cảm ơn anh!” Bách Lí Ánh Hàn đứng dậy và khẽ gật đầu với Cố Tố Vấn để cảm ơn.
Cố Tố Vấn mỉm cười và trả lời đầy lịch sự: “Khách sáo rồi.”
Anh ta nhìn Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê: “Cậu chủ, mợ chủ, nếu không còn gì căn dặn thì tôi xin phép về trước.”
Cố Thời Mộ gật đầu: “Ừ.”
Sau khi Cố Tố Vấn rời đi, Cố Thời Mộ nhìn Bách Lí Tuỳ Băng: “Còn có ba điều kiện.”
“Anh đủ rồi đấy!” Bách Lí Tuỳ Băng tức giận nói: “Còn ba điều kiện ư? Anh nói hết chưa đó?”
Cố Thời Mộ vẫn thong thả nở nụ cười: “Anh có quyền từ chối. Vì nể mặt của Khê Khê nên nhà họ Cố sẽ hoan nghênh anh làm khách ở đây vài ngày, nhưng làm vệ sĩ cho nhà họ Cố chúng tôi thì sao?”
Cố Thời Mộ đưa một ngón tay ra lắc nhẹ: “Với trình độ của anh, vẫn còn non và xanh lắm.”
“Anh nói bậy!” Bách Lí Tuỳ Băng tức giận xắn tay áo lên: “Anh nói đi, ba điều kiện đó là gì? Người khác làm được, nhất định tôi sẽ làm được.”
“Ba điều kiện này không liên quan đến người khác mà nó nhằm vào anh.” Cố Thời Mộ liếc nhìn anh ta nói: “Xét tiền án tiền sự bất lương của anh trước đó, anh phải chấp nhận sự giám sát của ít nhất hai người. Nếu anh nhất quyết phải ở lại, tôi sẽ cử hai vệ sĩ cùng ăn cùng ở và giám sát anh 24/24 giờ.”
“Cố Thời Mộ, anh đừng quá đáng.” Bách Lí Tuỳ Băng tức giận: “Giám sát tôi 24/24 tiếng? Tôi đi tắm rửa vệ sinh cũng đi theo à?”
“Về nguyên tắc là cần thiết.” Bách Lí Tuỳ Băng càng tức giận, tâm trạng của Cố Thời Mộ lại càng tốt: “Nhưng nếu anh kiên quyết phản đối thì họ cũng có thể canh cửa phòng tắm và nhà vệ sinh.”
“Anh, anh, anh...” Bách Lí Tuỳ Băng chỉ vào mặt Cố Thời Mộ, tức giận đến mức run rẩy.
“Tuỳ Băng, không được quá đáng với chủ tịch Cố.” Bách Lí Ánh Hàn kéo cánh tay anh ta xuống và trầm giọng nói: “Đây không phải Lương Thành, cũng không phải nhà riêng của chúng ta, khách phải nghe theo chủ. Nếu em muốn ở lại thì phải nghe theo sự sắp xếp của chủ tịch Cố. Bây giờ em có hai lựa chọn, một là chấp nhận điều kiện của chủ tịch Cố, hai là rời khỏi đây với anh, không được phép mặc cả.”
Bách Lí Tuỳ Băng tức giận đến run rẩy, cắn chặt răng, mãi một lúc sau mới rít qua kẽ răng ba chữ: “Tôi đồng ý.”
“Được rồi, Thu Vũ, gọi Cố Triều và Cố Từ đến đây.” Chỉ cần có người theo dõi sát sao Bách Lí Tuỳ Băng thì Cố Thời Mộ không có gì phải lo lắng.
Hơn nữa, cứ để một tên bệnh tâm thần ngay trước mắt mà canh chừng sẽ an tâm hơn là thả anh ta ra ngoài thích làm gì thì làm.
“Dạ, cậu chủ!” Cố Thu Vũ lấy điện thoại ra và bước sang một bên gọi cho Cố Triều và Cố Từ.
Cố Thời Mộ nhìn Bách Lí Tuỳ Băng và nói: “Tạm thời là ba điều kiện này trước đã, sau này tôi nghĩ ra được điều gì nữa thì sẽ nói với anh sau.”
Bách Lí Tuỳ Băng tức giận đến mức trợn trắng mắt.
Tại sao Tiểu Sơ và Tiểu Thứ lại là con trai của người đàn ông này chứ?
Tất cả đều là tội lỗi của người nhà họ Đường gây nên!
Nếu không phải nhà họ Đường báo đáp ân tình, bắt Khê Khê phải sinh con để cứu Đường Cẩm Tiêu thì Khê Khê đã không sinh ra đứa con của người đàn ông này.
Sau này nếu để anh ta tìm được cơ hội thì sẽ giết chết đám bại hoại nhà họ Đường này.
Cố Từ và Cố Triều nhanh chóng đi tới đây.
Cố Thời Mộ dặn dò hai người: “Từ nay về sau, hai cậu sẽ sống cùng với cậu hai Bách Lí, phụ trách giám sát nhất cử nhất động của anh ta trong 24/24 giờ, dạy anh ta thông thuộc và tuân thủ quy tắc của nhà họ Cố.”
Anh dừng lại: “À, tôi quên mất. Từ nay, cậu hai Bách Lí sẽ là vệ sĩ của nhà họ Cố chúng ta, thời gian thử việc là ba tháng. Trong ba tháng tới, mọi người sẽ là quan hệ đồng nghiệp nên cứ việc gọi thẳng tên của nhau.”
“Dạ, cậu chủ!” Cố Triều và Cố Từ đồng thanh nhận lệnh.
“Tốt lắm.” Cố Thời Mộ mỉm cười: “Bây giờ hai cậu có thể đưa đồng nghiệp mới đi làm quen nơi ở của các cậu… Xét thấy sau này ba người các cậu sẽ sống cùng nhau nên có thể đổi căn phòng khác lớn hơn.”
Rõ ràng những lời của Cố Thời Mộ rất độ lượng và thân thiết nhưng sao Bách Lí Tuỳ Băng cảm thấy rằng anh đang cười nhạo anh ta.
Ba người sống cùng nhau!
Ngoại trừ khi ở nước W, anh ta sống với anh trai và Khê Khê thì đã lâu rồi anh ta không ở chung phòng với người khác.
Anh ta ghét tiếp xúc với bất kỳ ai ngoại trừ anh trai mình và Khê Khê.
Sống với hai người đàn ông... Khuôn mặt đang đỏ bừng vì tức giận của anh ta trở nên đen lại.
Anh ta tức giận trợn mắt liếc Cố Thời Mộ: “Coi như anh lợi hại.”
Lần này anh ta đã làm sai chuyện, là kẻ có tội, anh ta đuối lý, lại còn cầu xin Cố Thời Mộ. Sau khoảng thời gian này, nhất định anh ta sẽ tìm cơ hội trả thù thật nặng tay!
Cố Thời Mộ liếc anh ta rồi cười nhạt: “Vì nể mặt là chủ tịch Bách Lí nên hôm nay tôi vẫn coi anh là khách mà bỏ qua cho tội thiếu tôn trọng với tôi. Nếu ngày mai anh vẫn còn giữ thái độ này thì anh sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của nhà họ Cố…”
Anh nhếch miệng, trong mắt vui vẻ: “Nếu không muốn bị phạt thì hãy chăm chỉ học quy tắc của nhà họ Cố đi, nếu không, đến khi bị phạt đừng trách sao tôi không nhắc nhở.”
Chủ tịch Bách Lí mà anh nhắc đến đương nhiên là Bách Lí Ánh Hàn chứ không phải là Bách Lí Tuỳ Băng.
Tuy rằng Bách Lí Tuỳ Băng cũng là chủ tịch, nhưng ngày mai anh ta sẽ không còn là chủ tịch Bách Lí nữa mà chỉ là vệ sĩ của nhà họ Cố mà thôi.
Suy đoán của Cố Thời Mộ càng được khẳng định, đó là giấy chứng nhận chẩn đoán bệnh tâm thần của Bách Lí Tuỳ Băng không phải giả mà là thật... Bách Lí Tuỳ Băng là một kẻ thần kinh!
Nếu không phải thần kinh thì sao lại dứt khoát không làm chủ tịch mà cứ nhất quyết đến một nơi không ai chào đón anh ta để làm vệ sĩ, tự tìm sự ngược đãi chứ?
Bách Lí Tuỳ Băng: “...”
Anh ta nhìn Đường Dạ Khê: “Khê Khê, em ly hôn với anh ta được không? Anh ta không hợp với em đâu.”
Người đàn ông này quá xấu xa mà.
Khê Khê của anh ta tốt bụng và hiền lành như vậy, nếu sống chung với tên đàn ông thích ăn tươi nuốt sống người khác này thì sẽ bị bắt nạt cho coi.
“Anh Băng, sau này anh đừng nói những câu như vậy nữa.” Đường Dạ Khê bất đắc dĩ nói: “Cố Thời Mộ là bố ruột của bọn trẻ, em sẽ không ly hôn với anh ấy.”