Chương 531: Dùng cả đời để chuộc tội
Đặc biệt là lúc mười một giờ tối, mắt phải cô ta nháy liên tục, có câu: "Mắt trái nháy tài, mắt phải nháy tại" không phải Kỳ Anh xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Lý Nhã Uyên liền bật dậy khỏi giường, khoanh tay trước ngực, đứng trước cửa sổ, hướng về phía bầu trời đêm đầy sao cầu nguyện.
Hy vọng Kỳ Anh có thể bình an vô sự...
Hôm sau.
Phó Quân Tiêu tỉnh dậy trước, anh đau đầu xoa xoa thái dương rồi ngồi dậy khỏi ghế sofa, vô tình cúi đầu nhìn thấy chiếc chăn trên người, lại ngước lên nhìn mâm điểm tâm trên bàn, đột nhiên tỉnh táo.
Anh lục lọi trên người một hồi mới nhớ ra mình để điện thoại đặc chế trên bàn trà nhỏ.
Lúc anh mở điện thoại ra liền nhận được điện thoại của Nhiên Hoàng Minh.
"Quận Tiêu, cuối cùng cũng gọi được cho cậu! Có phải bây giờ cậu đang xảy ra chuyện gì không?" Nhiên Hoàng Minh lo lắng hỏi.
Nhưng Phó Quân Tiêu lại hỏi ngược lại: "Kỳ Anh đâu? Cô ấy có an toàn không?"
"Cậu... tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tớ hoàn toàn không liên lạc được với cậu, hơn nữa."
"Tôi hỏi cậu, Kỳ Anh đâu? Cô ấy có an toàn không?"
"Nói đi!"
"Tớ gửi cho cậu một video, cậu tự xem đi!" Sau đó Nhiên Hoàng Minh liền cúp máy.
Một phút sau màn hình điện thoại hiện lên một video.
"Tuyệt vọng sao? Hình như người đàn ông cô yêu biết đây là một cái bẫy nên không muốn đến cứu cô nữa rồi." Cậu Bát vừa điên cuồng không kiềm chế được nói vừa cầm súng lục chĩa vào Đồng Kỳ Anh đang đứng trên vách đá.
Ánh sáng tròn màu trắng của mấy chiếc đèn pin chiếu vào mặt Đồng Kỳ Anh khiến sắc mặt cô tái nhợt.
Gió biển thổi qua làm mái tóc dài của cô tung bay, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng cùng chiếc chân váy dài, chân váy dài cũng tung bay theo gió.
Đối diện với câu hỏi của cậu Bát cô cũng không nói gì chỉ chậm rãi bước đến gần rìa vách đá.
“Sau mười một giờ, nếu Phó Quân Tiêu không đến tôi sẽ dùng súng tiến cô xuống Hoàng Tuyền” Giọng Cậu Bát lại vang lên lần nữa.
Ánh mắt Đồng Kỳ Anh vốn mơ hồ lúc này chợt nhìn thẳng về phía ống kính.
Mái tóc đen dài xõa sau tại tung bay khẽ lướt qua cổ và cằm cô.
Sau lưng cô là biển cả mênh mông bát ngát chìm trong màn đêm đen, còn có tiếng sóng vỗ vào đá ngầm.
Đồng Kỳ Anh nhìn vào ống kính, khóe miệng khẽ nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười điềm tĩnh.
Lúc cô giang hai cánh tay bọn họ còn tưởng cô đang tận hưởng gió biển hiu hiu nhưng một giây tiếp theo cô liền nghiêng mình rơi xuống.
"Này! Mau ngăn cô ta lại!" Cậu Bát ra lệnh, ống kính liền bắt đầu rung động.
Trong video tối đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng rơi xuống nước rất lớn.
"Cậu Bát, làm sao bây giờ?"
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Cho người xuống biển tìm đi!"
"Dạ!"
Sau đó trong video là một loạt âm thanh hỗn loạn.
Phó Quân Tiêu ném chiếc điện thoại, không nói lời nào liền đứng dậy rời khỏi tầng hầm.
"Rầm" một tiếng.
Cánh cửa đập vào tường phát ra tiếng động lớn, Lý Nhã Uyên bị đánh thức, theo bản năng ngồi dậy khỏi giường, lúc nhìn về phía cửa chỉ thấy Phó Quân Tiêu đang hung hăng, mày kiếm nhíu chặt đi về phía cô ta.
Anh sải bước như sao rơi, bước nhanh như gió, vừa đi tới chỗ cô ta liền giơ một khẩu súng lục màu đen chĩa vào trán cô ta.
Không đợi anh mở miệng thì người đàn ông phía sau lưng đã lên tiếng giáng đòn phủ đầu.
" Quân Tiêu, bỏ súng xuống!" Cậu Thập Lãnh Dật Phong giơ súng chĩa vào gáy Phó Quân Tiêu, sau đó từ từ đến gần mép giường Lý Nhã Uyên.
Lúc này bàn tay đang cầm súng của Phó Quân Tiêu như dừng hình giữa không trung, vẫn không nhúc nhích chĩa thẳng vào Lý Nhã Uyên, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, sự tức giận. khiến đôi mắt đen của anh trở nên khát máu, toàn thân toát ra sát khí lạnh lùng.
Nhìn phản ứng của Phó Quận Tiêu, Lý Nhã Uyên liền biết Kỳ Anh chỉ sợ là đã lành ít dữ nhiều.
Cô ta bình tĩnh nhắm mắt lại, xem cái chết như không nói: "Anh Quân Tiêu muốn giết tôi thì cứ giết đi! Dù sao anh đã cứu mạng tội hai lần, mạng tôi cũng đã sớm là của anh rồi. Nếu như giết tôi có thể giúp anh hả giận thì anh nổ súng đi."
Nghe những lời Lý Nhã Uyên nói Phó Quân Tiêu vẫn không thay đổi sắc mặt.
Đúng lúc anh định bóp cò thì Lãnh Dật Phong đã lanh tay lẹ mắt xông đến, nắm lấy cổ tay anh hướng lên trần nhà.
"Bùm" một tiếng, một viên đạn bắn ra làm chiếc đèn treo trên trần nhà rơi xuống.
Lý Nhã Uyên bị dọa cho sợ hãi bịt kín hai tại lại, nhíu chặt mày.
"Này! Mau ngăn cô ta lại!" Cậu Bát ra lệnh, ống kính liền bắt đầu rung động.
Trong video tối đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng rơi xuống nước rất lớn.
"Cậu Bát, làm sao bây giờ?"
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Cho người xuống biển tìm đi!"
"Dạ!"
Sau đó trong video là một loạt âm thanh hỗn loạn.
Phó Quân Tiêu ném chiếc điện thoại, không nói lời nào liền đứng dậy rời khỏi tầng hầm.
"Rầm" một tiếng.
Cánh cửa đập vào tường phát ra tiếng động lớn, Lý Nhã Uyên bị đánh thức, theo bản năng ngồi dậy khỏi giường, lúc nhìn về phía cửa chỉ thấy Phó Quân Tiêu đang hung hăng, mày kiếm nhíu chặt đi về phía cô ta.
Anh sải bước như sao rơi, bước nhanh như gió, vừa đi tới chỗ cô ta liền giơ một khẩu súng lục màu đen chĩa vào trán cô ta.
Không đợi anh mở miệng thì người đàn ông phía sau lưng đã lên tiếng giáng đòn phủ đầu.
" Quân Tiêu, bỏ súng xuống!" Cậu Thập Lãnh Dật Phong giơ súng chĩa vào gáy Phó Quân Tiêu, sau đó từ từ đến gần mép giường Lý Nhã Uyên.
Lúc này bàn tay đang cầm súng của Phó Quân Tiêu như dừng hình giữa không trung, vẫn không nhúc nhích chĩa thẳng vào Lý Nhã Uyên, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, sự tức giận. khiến đôi mắt đen của anh trở nên khát máu, toàn thân toát ra sát khí lạnh lùng.
Nhìn phản ứng của Phó Quận Tiêu, Lý Nhã Uyên liền biết Kỳ Anh chỉ sợ là đã lành ít dữ nhiều.
Cô ta bình tĩnh nhắm mắt lại, xem cái chết như không nói: "Anh Quân Tiêu muốn giết tôi thì cứ giết đi! Dù sao anh đã cứu mạng tội hai lần, mạng tôi cũng đã sớm là của anh rồi. Nếu như giết tôi có thể giúp anh hả giận thì anh nổ súng đi."
Nghe những lời Lý Nhã Uyên nói Phó Quân Tiêu vẫn không thay đổi sắc mặt.
Đúng lúc anh định bóp cò thì Lãnh Dật Phong đã lanh tay lẹ mắt xông đến, nắm lấy cổ tay anh hướng lên trần nhà.
"Bùm" một tiếng, một viên đạn bắn ra làm chiếc đèn treo trên trần nhà rơi xuống.
Lý Nhã Uyên bị dọa cho sợ hãi bịt kín hai tại lại, nhíu chặt mày.
"Là Kỳ Anh đã cầu xin tôi đi cứu cô, cô ấy thậm chí còn dùng đứa bé giữa tôi và cô ấy để uy hiếp tôi đi cứu cô. Cô lại làm cái gì vậy?" Phó Quận Tiêu lớn tiếng hỏi.
"Bây giờ nói những cái này cũng không còn quan trọng nữa, bây giờ kẻ thù của cậu là ông Mạo, không phải là Nhã Uyên!” Cậu Thập Lãnh Dật Phong ôm lấy người Phó Quân Tiêu, vẻ mặt nghiêm nghị khuyên ngăn nói.
Lý Nhã Uyên lỗ mũi đau xót, nước mắt lưng tròng, cô ta đau lòng cắn chặt môi dưới, nghẹn ngào nói: "Tôi sẽ dùng cả đời mình để chuộc tội. Chỉ cần anh và anh Thập sống tốt là được, anh muốn tôi làm gì cũng được!"
Phó Quân Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm Lý Nhã Uyên, đột nhiên trầm mặc.
Cậu Thập Lãnh Dật Phong thấy anh không có động tĩnh gì còn tưởng là lúc này anh sẽ buông tay, vì vậy liền buông Phó Quân Tiêu ra.
Nhưng nào ngờ Phó Quận Tiêu đột nhiên khiến anh ta chẳng kịp đề phòng, giơ tay lên lần nữa bắn Lý Nhã Uyên một phát.