Chương 112: Có thể đã nhận nhầm người rồi!
Không sai, Thu Hương cũng nhân cơ hội này
để lấy hết can đảm nhìn sang Tạ Liên nhờ giúp đỡ.
Tất cả nhân viên từ nam đến nữ ở câu lạc bộ
Dạ Mị đều biết ca sĩ tạm thời Tạ Liên ở bên kia là
người của chị Tiểu Thiện, chị Tiểu Thiện lại có
mối quan hệ rất tốt với ông chủ Phí Ngọc Nam.
Cho nên với mối quan hệ do các chị em gái
chuyền tay nhau này thì đương nhiên ông chủ Phí
Ngọc Nam cũng trở thành người chống lưng cho
Tạ Liên.
Không có người mới nào ở Dạ Mị có được
may mắn như Tạ Liên, cô vừa vào làm việc chưa
lâu là đã có ngay một chỗ dựa che chở và giúp đỡ.
Bất kể là người phụ nữ giới thiệu mối quan hệ
này cho cô, hay là Thu Hương lẫn cô gái có tên
Khả Doanh đó, bọn họ đều vô cùng hâm mộ Tạ
Liên.
Tạ Liên thật sự là người may mắn duy nhất ở
Dạ Mị này.
Nhưng mà đặc biệt đối với khách hàng là
những người đàn ông kiêu căng ngạo mạn ra
ngoài tìm thú vui thì trong mắt của họ vốn dĩ may
mắn này của cô chẳng là cái gì cả.
Nhân viên của Dạ Mị không dám trêu chọc Tạ
Liên, nhưng những người khách hàng này cũng
không phải là nhân viên của Dạ MỊ.
Vốn dĩ họ đến đây là dùng tiền để mua vui
kiếm gì đó thú vị mà thôi.
làm cho khách hàng nam sợ hãi đôi chút, ngược
lại chỉ càng khiêu khích bọn họ nhiều hơn mà thôi.
"Ố ồI Các cô em ở đây đều vừa hát vừa kiêm
luôn hầu rượu nhỉ! Xem ra đúng là đang rất cần
tiền rồi. Như vậy đi! Em là Tạ Liên đúng không?
Em uống hết chai rượu này thì ông chủ của anh
sẽ cho em mười lăm triệu. Còn nữa, cô em Thu
Hương à, em cởi hết quần áo ra đi, ông chủ của
anh sẽ cho em ba mươi triệu!” Người đàn ông
thoải mái nhấc một chân lên và bắt chéo qua
chân còn lại.
Ông ta rúc đầu vào ngực của cô gái đang
ngồi bên cạnh ông ta và cười ha hả đắc ý.
Đồng Kỳ Anh ngay lập tức hít một hơi thật
sâu. Sau khi chầm chậm lấy lại bình tĩnh, cô lạnh
nhạt đi đến chỗ của Thu Hương, cô mỉm cười và
nói: "Anh này! tôi không phải là người hầu rượu.
Nhân viên ở kia mới là người hầu rượu, cô ta đang
không được khỏe, cho nên tôi mới giúp cô ta
mang rượu đến đây. Hơn nữa, ông chủ của chúng
tôi tìm Thu Hương có chút chuyện. Tôi và Thu
Hương phải lui xuống trước đây!”
Người đàn ông khịt mũi và nói bằng thái độ
khinh thường: 'Úi giời, muốn lấy ông chủ của các
cô em ra hù dọa tôi sao? Cô em không chịu mở to
mắt ra mà xem ông chủ của chúng tôi, cái người
đang ngồi trong ghế lô là ai à?”
Đồng Kỳ Anh bực tức cau mày, cô không
muốn để ý tới lời nói của người đàn ông kia. Lúc
cô nắm lấy tay của Thu Hương chuẩn bị rời đi thì
mới phát hiện lòng bàn tay của Thu Hương ướt
đẫm mồ hôi, hơn nữa lòng bàn tay còn lạnh toát
nữa.
"Ai cho các cô đi!" Từ trong góc phòng tối tăm
vang lên một giọng nói vừa lạnh lùng vừa trầm
khàn, tốc độ trong lời nói không nhanh mà cũng
không chậm.
Thu Hương nghe thấy giọng nói này thì cả
người đều không thể không run rẩy sợ hãi.
Ngay cả bàn tay của Thu Hương đang nắm
lấy tay của Đồng Kỳ Anh cũng hơi run lên theo tần
suất run rẩy của cô ta.
Đồng Kỳ Anh nhìn sang Thu Hương theo phản
xạ, cô chỉ thấy dưới mặt nạ hình mắt kiếng trên
mặt Thu Hương hiện lên vẻ hoảng sợ, hơi thở của
cô ta cũng dần trở nên nặng nhọc.
“Bị lãng tai hả?” Giọng nói lạnh lùng đó lại
vang lên lần nữa.
“Không nghe Tổng giám đốc Lưu nói muốn
hai cô ở lại, một người uống rượu, một người cởi
hết quần áo hả?”
Thu Hương căng thẳng nắm chặt tay của
Đồng Kỳ Anh không muốn buông ra.
Cô ta biết mình làm như vậy sẽ liên lụy đến Tạ
Liên, nhưng cô ta thật sự không còn cách nào
khác.
Có Tạ Liên ở đây, ít ra cô ta còn có một chút
hy vọng.
Chị Tiểu Thiện và ông chủ Phí Ngọc Nam sẽ
không trách phạt chuyện của Tạ Liên, nhưng nếu
là chuyện của một mình Thu Hương thì chắc chắn
là cô ta chết chắc rồi.
Đồng Kỳ Anh cảm nhận được nỗi sợ hãi của
Thu Hương, cô xoay người nhìn lại theo tiếng gọi,
chỉ thấy còn có một người đàn ông đang ngồi bắt
chéo chân một mình trên ghế sô pha và trong
miệng đang ngậm một điếu xì gà trong góc tối
mờ mịt ở bên kia.
Lúc mới đi vào, cô chỉ nhìn thoáng qua khung
cảnh ở đây, cô cũng không quan sát kĩ những
người đang ngồi ở ghế lô này, đến nỗi cô không
hề phát hiện ra người đàn ông đang ngồi ở trong
Nhưng mà đôi mắt đen láy và sâu thẳm dưới
mặt nạ hình mắt kiếng kia đang chăm chú nhìn cô
và Thu Hương giống hệt con ngươi ánh lên sắc
vàng của loài báo hung tợn đang rình rập quan
sát con mồi, như thể anh ta muốn xé nát các cô
ra bất cứ lúc nào.
Sau khi Đồng Kỳ Anh nhìn chăm chăm vào.
mặt mũi người đàn ông đó thì cô không khỏi sửng sốt.
Lại là anh ta à!
Là cậu Nhiên sao?
Anh ta...
Rốt cuộc anh ta có bao nhiêu thân phận?
Một mặt thì anh ta nghe cô hát và còn thưởng
tiền cho cô.
Một mặt thì anh ta đến đây với đám đàn ông