Chương 119: Đợi đến khi anh ta tỉnh dậy
Bạn học cùng lớp thời trung học...
Mối tình đầu...
Tất cả đều đã trôi qua rồi...
Càng ngày càng cách xa anh ta...
Năm mười tám tuổi, từ sau khi Lý Tư San rời
đi, Phó Quân Bác không bao giờ nhớ lại những hồi
ức đó nữa, cũng chưa từng liên hệ với bất cứ bạn
học hay giáo viên thời trung học nào.
Trước khi gặp được Đồng Kỳ Anh, việc duy
nhất mà anh ta làm là học tập và làm việc để
đánh lạc hướng chính mình.
Bản thân là đứa con riêng không nhận được
sự yêu thương, người con gái mình đã từng yêu
thì lại vứt bỏ anh ta, anh ta luôn cho rằng chỉ có
mình mới là người cô độc nhất trên thế giới này,
nhưng thật không ngờ, vẫn còn có Kỳ Anh phải
chịu chung số phận với anh ta nữa.
Sự xuất hiện của Kỳ Anh đúng là một điều tốt
đẹp không ngờ tới.
Lúc còn trên máy bay anh ta đã hơi bị say
máy bay rồi, bây giờ lại còn ngồi trên xe hơi nữa
nên không thể chống lại được cơn buồn ngủ đang
ập tới.
Lý Tư San vừa lái xe, vừa liếc nhìn động tĩnh
của Phó Quân Bác ở ghế ngồi bên cạnh, thấy anh
†a có vẻ mệt mỏi muốn ngủ thì chủ động đổi nhạc
sôi động trên xe thành nhạc nhẹ nhàng.
Không lâu sau thì Phó Quân Bác tỉnh dậy.
“Tỉnh rồi hả?” Lý Tư San vừa nói vừa lấy hai
bao thiệp đỏ được gấp kĩ càng từ trong hộp ra.
Phó Quân Bác nhìn hết một lượt, thấy Lý Tư
San đưa cho mình một bao thiệp đỏ thì bực bội
hỏi: “Cô làm gì đấy?”
“Anh không còn để ý tới tin tức trong nhóm
lớp thời trung học bao lâu rồi vậy? Hôm nay là
sinh nhật 50 tuổi của thầy chủ nhiệm lớp trung
học, thầy tổ chức tiệc ở nhà hàng, đặc biệt mời
học sinh lớp thầy yêu quý nhất trong khoá chúng
ta tới tham dự sinh nhật” Lý Tư San cười nói.
Nếu không cô ta cũng sẽ không chạy tới sân
bay rồi tiện đường đón anh ta.
Phó Quân Bác cảm thấy mông lung, nhưng
vẫn tin lời Lý Tư San nói, sau khi nhận bao thiệp từ
tay Lý Tư San mới phát hiện ra bên trong có mười
bảy triệu rưỡi tiền mặt.
“Ừ, sau này tôi sẽ trả cho cô”. Phó Quân Bác
lạnh lùng lên tiếng.
Lý Tư San mỉm cười: “Cứ coi như học phí để
nhận sư phụ của em đi”.
Ngụ ý của cô ta là không cần anh ta phải trả
lại, dẫu sao thì cô ta cũng biết gần đây anh ta có
hơi khó khăn.
Phó Quân Bác biết Lý Tư San không thiếu gì
tiền, cô ta đường đường là con gái cả của Tập
đoàn Lý thị, sao có thể để ý tới chút tiền này được.
Ngược lại, điều đáng mỉa mai ở đây là hiện tại
đến chút tiền này mà Phó Quân Bác hiện này
cũng không có.
Lương mỗi tháng đều phải trả nợ ngân hàng,
lại còn phải nuôi Kỳ Anh nữa nên cuộc sống của
anh ta khá khó khăn.
Phó Quân Bác không hé răng nửa lời, Lý Tư
San biết anh ta có lòng từ trọng cao nên cũng
không nhiều lời nữa.
Hai người cùng nhau xuống xe bước vào nhà
hàng.
Những người được mời tới tiệc sinh nhật của
thầy chủ nhiệm lớp đều là những học sinh từng
học chung lớp với anh ta.
Phó Quân Bác và Lý Tư San cùng nhau xuất
hiện trước bàn tiệc của lớp mình, những bạn học
khác nhìn thấy thì bắt đầu ồn ào lên.
“Quân Bác, Tư San, hai người bao giờ mới mời
chúng tôi uống rượu mừng đây?”.
“Đúng vậy, thời trung học hai người đúng là
một cặp trời sinh mài”.
“Đúng vậy đó, trai tài gái sắc! Thật không ngờ
hai người có thể bên nhau lâu như vậy đấy!