Chương 133: Vẻ bề ngoài giống nhau
Xong hôm nay Đồng Kỳ Anh còn gặp được Tô
Hoài Lan có vẻ bề ngoài giống mình như đúc,
thậm chí cô ta còn xinh đẹp hơn cả Đồng Kỳ Anh.
Khi nhìn thấy cô ta, cuối cùng tất cả những
nghỉ vấn bao nhiêu lâu nay của Đồng Kỳ Anh cuối
cùng cũng được giải đáp.
Đồng Kỳ Anh đỡ Tô Hoài Lan đứng dậy khỏi
mặt đất, ôn hoà nói: “Hoài Lan, cậu yên tâm, tôi sẽ
không phá hỏng hạnh phúc của cậu đâu”
“Kỳ Anh... Cảm ơn cậu đã tha thứ cho tôi vì...
Cướp đi tất cả những thứ thuộc về cậu...” Tô Hoài
Lan tỏ vẻ vô cùng cảm động, hai mắt rưng rưng
như sắp khóc.
Đồng Kỳ Anh lại bất đắc dĩ cười cười: “Cũng
không tính là cậu cướp. Thực ra thì tôi cũng
không cần”
Nếu như cô thật sự quan tâm đến chiếc
khuyên tai bằng ngọc kia, há có thể tiện tay ném
đi được?
Cô biết chiếc khuyên tai đó có giá trị không
nhỏ, đồng thời cũng biết lai lịch của Phó Quân
Tiêu cũng không phải dạng vừa.
Ngay từ đầu cô đã chọn không cần, bây giờ bị
Tô Hoài Lan nhặt được, cô không có lý do gì để
trách cứ cô ta cả.
“Vậy... Cậu thật sự không quan tâm chút nào
sao? Cậu cả Phó dù gì cũng là người thừa kế của
tập đoàn Phó Thị, gia tài bạc triệu, có quyền có
thế mà!” Tô Hoài Lan thăm dò.
Đồng Kỳ Anh cười nhạt một tiếng đáp: “Không
quan tâm”
“Kỳ Anh, có phải cậu hối hận rồi không?” Tô
Hoài Lan thấy Đồng Kỳ Anh lạnh nhạt như thế,
nhưng vẫn hơi lo lắng.
Đồng Kỳ Anh lấy lại tinh thần, nhìn Tô Hoài
Lan, nhếch miệng cười một tiếng: “Cậu nghĩ nhiều
rồi, tôi sẽ không hối hận đâu.”
“Kỳ Anh, cậu đừng trách tôi lắm miệng. Phó
Quân Bác cùng lắm cũng chỉ là một đứa con
riêng, không có chút địa vị nào trong nhà họ Phó.
Cậu gả cho cậu ta như vậy mà cũng chịu sao?” Tô
Hoài Lan lầm bầm.
Đồng Kỳ Anh ngẩn ra, thoải mái cười một
tiếng: “Mặc kệ anh ấy là con riêng hay cậu chủ
nhà giàu, tôi đều không để ý. Tôi chỉ để ý đến anh
ấy, bất kể anh ấy có nghèo khó hay giàu sang,
bệnh tật hay khỏe mạnh, anh ấy đều là chồng tôi,
tôi không hối hận vì được gả cho anh ấy”
Nếu như Tô Hoài Lan không đề cập, Đồng Kỳ
Anh thật sự không phát hiện ra mình chẳng hiểu
chút gì về chồng mình cả.
Mà câu nói của cô bị Phó Quân Bác đang tới
tìm hai người nghe thấy.
Phó Quân Bác bất ngờ nhìn Đồng Kỳ Anh,
thậm chí có hơi không tin nổi lời mình vừa nghe
có phải là thật lòng hay không.
Từ khi bắt đầu anh ấy đã biết Đồng Kỳ Anh là
một cô gái tốt.
Cho nên, anh thậm chí có thể nói đùa rằng
mình muốn làm bạn trai cô, thậm chí còn bởi vì
thương cảm cho cô mà không hề do dự khi cưới
cô làm vợ.
Phó Quân Bác vấn cho rằng mình sẽ không
có bất kì mối quan hệ nào với Lý Tư San nữa, cho
nên anh ấy cảm thấy rằng mình cưới người phụ
nữ nào thì cũng như nhau cả, chẳng bằng cưới
một người phụ nữ vừa lương thiện vừa ngoan
ngoãn như Đồng Kỳ Anh.
Trước kia khi Lý Tư San không trở về, anh ấy
cho rằng mình có thể sống với Đồng Kỳ Anh đến
hết đời, nhưng mà...
Ngày hôm đó Tư San đã khóc nói với anh ấy:
“Quân Bác... Em biết, bây giờ em nói những lời này
đã quá muộn. Nhưng mà em vẫn muốn nói với
anh. Em yêu anh... Vẫn luôn yêu anh... Năm năm
qua ở nước Mỹ, em sống một cuộc sống chẳng
vui vẻ gì”
Tư San khóc đến mức khổ sở như vậy khiến
trái tim anh ấy rất đau.
Phó Quân Bác phát hiện, thực ra mình vẫn
không thể nào hoàn toàn quên được Lý Tư San.
Nhưng anh ấy cũng biết rõ rằng, tình cảm của