Chương 213: Nên chạm tay vào anh ta
Đồng Kỳ Anh đưa tay ra nhưng cả người cô
đều run lên, không biết nên chạm tay vào chỗ nào
trên người anh ta.
Vì nam sinh đang nằm trên mặt đất trước mặt
cô đang hơi co người lại, anh ta đã bị người ta
đánh đến mặt mũi bầm tím, máu tươi trong miệng
cũng không ngừng chảy ra, chiếc kính vành đen
nằm bên cạnh đã nát vụn, gọng đi đường gọng,
kính đi đường kính.
“Mã Anh Vũ... Mã Anh Vũ... Anh... Phải cố lên!
Tôi... Tôi...” Đồng Kỳ Anh thấy mũi mình cay xè,
nước mắt cô lập tức trào lên, làm nhòe đi tầm
mắt, cô bắt đầu nói không ra lời.
Cô không biết mình nên làm gì để cấp cứu
cho một người bị đánh trọng thương đến mức thổ
huyết.
Bà ngoại chưa từng dạy cô, bây giờ cô...
Đột nhiên Đồng Kỳ Anh nhớ đến chiếc va li
của mình, bên trong va li của cô có hộp thuốc mà
cô hay mang theo bên người, trong hộp thuốc có
thuốc đặc trị cầm máu.
Đúng!
Đồng Kỳ Anh nghĩ đến đây thì bất giác mừng
ra mặt, lúc cô đang định đứng dậy rời đi thì đột
nhiên có người giữ cổ tay cô lại.
“Đừng, đừng đi... Kỳ, Kỳ Anh... Có, có thể gặp
lại... Em... Thật, thật tốt!” Mã Anh Vũ cố sức nói.
Đồng Kỳ Anh ngồi xổm xuống, đặt tay lên mu
bàn tay của anh ta rồi an ủi: “Tôi sẽ không đi, tôi
chỉ đi lấy thuốc cho anh thôi. Nhất định anh phải
cố gắng lên! Tôi đi lấy thuốc cầm máu cho anh,
thuốc này do tôi điều chế theo đơn của bà ngoại
tôi
iệu quả! Tôi đi lấy cho anh, anh nhất định
phải cố lên”
“Không! Không... Tôi, tôi lạnh quá... Mã Anh
Vũ giơ cánh tay còn lại lên, run run nắm lấy tay
của Đồng Kỳ Anh, cố dùng hết chút sức lực còn
lại để nắm chặt tay cô và nói: “Kỳ, Kỳ Anh... Tôi...”
Một tiếng “ọe” vang lên, một ngụm máu tươi
trào ra từ miệng của Mã Anh Vũ, chặn đứng lại
những lời mà anh ta đang định nói.
Đồng Kỳ Anh lập tức trợn tròn mắt, hai tròng
mắt hơi thu lại, Mã Anh Vũ trừng mắt lên, mí mắt
từ từ khép lại, sau đó anh ta nằm bẹp xuống đất,
không động đậy nhưng hai tay của anh ta thì vẫn
nắm chặt lấy tay cô không buông.
Lúc nãy người này còn kéo tay cô, nói chuyện
với cô, mà bây giờ lại...
“Mã Anh Vũ... Anh tỉnh lại đi! Bây giờ không
phải là lúc để ngủ! Anh đứng dậy được không hả?
Đừng dọa tôi! Tôi, tôi chịu không nỗi bị hù dọa
đâu! Mã Anh Vũ... Anh đứng dậy đi mà!” Đồng Kỳ
Anh lắp bắp nói, cô giơ tay kia ra, ấn nhẹ lên cổ
tay của Mã Anh Vũ.
Cô đặt tay lên cổ tay anh ta và nói chuyện
một mình một lúc lâu, sau khi cô hoàn toàn không
bắt được mạch của anh ta nữa, nhìn dáng vẻ anh
†a nằm dài dưới đất, mãi mãi cũng không thể
nghe thấy cô nói chuyện nữa thì không kiềm
được đau buồn, khóc không thành tiếng.
Câu nói cuối cùng vẫn chưa nói hết đó của
anh ta đã mãi mãi trở thành nút thắt không thể
nào gỡ được trong lòng cô.
Nhất định anh ta có di nguyện muốn nói với
cô nhưng anh ta vẫn chưa kịp nói với cô tâm
nguyện của mình thì đã cứ thế mà ra đi...
Lúc này, tiếng còi xe cứu thương đến trễ mới
truyền đến ở cách đó không xa.
Đồng Kỳ Anh vẫn luôn quỳ dưới đất, ở bên
cạnh Mã Anh Vũ, không rời nửa bước.
Mãi cho đến khi nhân viên y tế đến, kiểm tra
sơ bộ cho Mã Anh Vũ, xác định tim anh ta đã
ngừng đập và không còn dấu hiệu của sự sống
nữa thì mới gọi điện thoại báo cảnh sát.
Lúc cảnh sát và pháp y đến hiện trường thì
tay của Đồng Kỳ Anh vẫn đang được nắm chặt
trong lòng bàn tay của Mã Anh Vũ.
Có lẽ, tư thế đó không thể gọi là “nắm” mà là
“nâng”.
Anh ta nâng chặt tay cô trong hai lòng bàn tay
của mình.
Đồng Kỳ Anh có thể cảm nhận được tay của
Mã Anh Vũ đang mất dần những hơi ấm còn sót