Chương 172: Tiểu biệt thắng tân hôn.
Đồng Kỳ Anh khế lắc đầu, nhưng lại rất
nghiêm túc đáp: "Anh ấy không có vợ, nhưng có vị
hôn thê, ở chung một phòng. Anh cả đối xử với
chị dâu rất tốt, còn mua tất cả những gì chị dâu
muốn. Chị dâu thường khoe với em rằng chị là
người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời!"
“Vậy sao!” Tê Như Vân ánh mắt lóe lên, thoạt
nhìn có chút không vui, khóe miệng hơi trầm
xuống.
Đồng Kỳ Anh ngồi ngay ngắn, không hề trò
chuyện với Tê Như Vân, thay vào đó, cô cầm bản
thảo lên và nghiêm túc sửa lại, sau đó phải nhập
bản thảo vào máy tính.
Tề Như Vân thất vọng quay lại bàn làm việc, lơ
đễnh gõ bàn phím máy tính.
So với những lời bàn tán nhàm chán đó, Đồng
Kỳ Anh thích dành thời gian cho việc thiết kế của
chính mình hơn.
Mà lời đồn về Phó Quân Tiêu cũng bị phá vỡ
vì những lời nói của Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh biết rõ Tê Như Vân nhất định sẽ
đem kể hết những gì cô nói ra bên ngoài. Chắc
chắn rồi, những nữ nhân viên thích buôn chuyện
và ngồi lê đôi mách không còn nói sau lưng Phó
Quân Tiêu rằng anh là "gay" nữa.
Đồng Kỳ Anh cũng không còn nhận được
thêm bất kỳ yêu cầu nào từ các đồng nghiệp nữ
khác trong công ty nhờ cô đi tỏ tình với Phó Quân
Tiêu nữa.
Đồng Kỳ Anh không biết “yêu không được,
mới sinh hận” là như thế nào nên càng không
hiểu tâm lý của những nữ đồng nghiệp trong
công ty tỏ tình bị Phó Quân Tiêu từ chối.
Tuy nhiên, cô cảm thấy “tình yêu bị phản bội”
còn đáng buồn hơn là “yêu mà không được đáp
lại”!
Cô đã từng trải qua cảm giác bị phản bội
trong tình yêu, và cô chẳng hề muốn nó lặp lại lần
thứ hai.
Quân Bác sẽ không phản bội cô, cô tin là như
vậy!
Khi ăn trưa với đồng nghiệp trong căn tin
nhân viên vào buổi trưa, Đồng Kỳ Anh thường
"học hỏi" từ một nữ đồng nghiệp đã có gia đình
về một số cách để giữ cho vợ chồng hòa hợp.
Thấy Đồng Kỳ Anh rất quan tâm đến cuộc
sống hôn nhân, Tề Như Vân nói: "Hôn nhân cũng
giống như tình yêu vậy. Đôi khi càng giữ chặt thì
càng phản tác dụng”
"Nếu không giữ được, em luôn cảm thấy anh
ấy càng ngày càng xa cách với em hơn...' Đồng Kỳ
Anh không khỏi thở dài.
“Bạn trai đi công tác à?” Tê Như Vân hỏi lại.
Đồng Kỳ Anh gật đầu.
Tề Như Vân không khỏi cười gằn: "Nếu thật
sự muốn gặp bạn trai, vậy em xin nghỉ phép đi tìm
anh ấy đi!"
"Đi tìm anh ấy?” Cả người Đồng Kỳ Anh đều
giật mình.
Tề Như Vân cười nói: "Đối với em, tình yêu nên
quan trọng hơn công việc! Nếu như vậy, sao em
không mua vé xe rồi đến thẳng chỗ anh ấy đi. Nói
không chừng, đôi khi xa cách mới mang lại những
cảm xúc mạnh hơn. Hai người cũng có thể biến
chuyến công tác thành chuyến hẹn hò của cả hai
mà?"
"Ừ nhỉ! Sao em lại không nghĩ ra chứ?" Đồng
Kỳ Anh lập tức vỗ tay tán thành.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Đồng Kỳ Anh, trong
lòng Tề Như Vân lộ ra nụ cười chân thật nhất.
Mấy năm nay ở nơi làm việc, cô khó có thể
thấy một người phụ nữ nào đối xử với tình yêu
một cách hồn nhiên như vậy nữa.
Thực ra, trong tình yêu, phụ nữ càng thuần
khiết, thì lại càng ngốc nghếch.
Đột nhiên cô muốn chế nhạo tình yêu của
Đồng Kỳ Anh, nhưng lại nhận ra mình không đủ tư
cách để chế nhạo người khác.
Đồng Kỳ Anh làm theo lời cô, cơm trưa xong
liền bắt đầu khẩn trương thiết kế bản vẽ.
Chỉ khi hoàn thành hết công việc, cô mới có