Chương 530: Vì đi cứu cô
Nghe cậu Bát nói Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy tâm trạng mình càng phức tạp.
Một lúc lâu sau, trong khi cậu Bát vẫn đang chìm đắm trong những ký ức đau buồn và phẫn nộ, Đồng Kỳ Anh mới chậm rãi nói: "Nếu một mạng đổi một mạng thì anh có thể ngừng đối đầu với Phó Quân Tiêu không?".
"Bây giờ thứ tôi cần không phải là mạng anh ta mà là ông Mạo" Cậu Bát khịt mũi khinh thường.
Đồng Kỳ Anh nhất thời trầm mặc, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chiếc xe chở cô đã rời khỏi thành phố Thuận Canh, nhưng điểm đến là đâu cô cũng không biết bởi chiếc xe đang lái về phía bãi đất hoang không người ở.
Cậu Bát thấy Đồng Kỳ Anh rất an phận vì vậy liền thu súng lại.
"Cô không giống con tin chút nào." Cậu Bát trâu nói: "Con tin sẽ không bình tĩnh như cô."
Đồng Kỳ Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đối với lời chế giễu của Cậu Bát cô chỉ cười cũng không nói gì.
Chuyện đã đến mức này cô còn có thể làm gì chứ?
Trước khi bị đẩy xuống xe Lạc Minh Ánh đã nói với cô: Mạng Phó Quân Tiêu quan trọng hơn cô.
Nhưng thật ra là đang ám chỉ với cô một ý khác.
Cô cứu cô ta cũng là đang giúp cô ta đạt được mục đích.
Cô biết Lạc Minh Ánh muốn ở bên Phó Quân Tiêu mà Đồng Kỳ Anh cô là trở ngại lớn nhất.
Thật ra thì cô vì Phó Quân Tiêu nhiều hơn.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy Đồng Kỳ Anh đột nhiên muốn được giải thoát.
Cô ôm bụng mình, trên mặt đau khổ miễn cưỡng nở nụ cười.
Bác sĩ trong phòng thí nghiệm của Nhiên Hoàng Minh đang xem kết quả kiểm tra của cô ở bệnh viện, sau khi lấy máu của cô xét nghiệm một lần nữa, sắc mặt liền thay đổi.
Mặc dù cô không hiểu sắc mặt bọn họ như kia là có ý gì nhưng tám mươi chín mươi phần trăm đang gián tiếp nói với cô rằng cả đời này cô không thể mang thai không thể sinh con.
Tất cả đã không thể quay lại được...
Giá như lúc đầu cô không gặp anh cả thì tốt biết bao.
Bên kia, Biệt Uyển Quốc Lâm thành phố Cung Huy.
Lý Nhã Uyên bể điểm tâm do mình chuẩn bị đi xuống tầng hầm, mở một cánh cửa ra sau đó một mình bước vào.
Sau khi cô ta được Phó Quân Tiêu và cậu Thập Lãnh Dật Phong trong ngoài phối hợp giải cứu liền được Phó Quân Tiêu và cậu Thập Lãnh Dật Phong sắp xếp ở đây cùng bọn họ.
Nhưng hôm nay là ngày rất đặc biệt của cô ta.
Cô ta không biết bọn họ lấy tin tức ở đâu chỉ nghe nói Đồng Kỳ Anh bị nhóm người liều lĩnh bắt cóc.
Nếu như mười một giờ tối này bọn họ vẫn chưa đến "Vách đá Phi Điểu" thì bọn chúng sẽ giết Đồng Kỳ Anh.
"Vách đá Phi Điểu" là một vách đá có địa hình hiểm ác trên biển ở thành phố Cung Huy, chỗ đó chỉ có một con đường đi lên, sau đó phải dọc theo đường cũ để quay về.
Nhóm người mạo hiểm chỉ định thời gian địa điểm ở chỗ đó, rõ ràng là đã sớm bố trí xong bẫy chỉ chờ Phó Quân Tiêu và cậu Thập cắn câu.
Nếu bọn họ nghe lời đến cứu Đồng Kỳ Anh nhất định sẽ đi vào chỗ chết.
Nhưng Lý Nhã Uyên biết Phó Quân Tiêu và cậu Thập sẽ không bỏ mặc sự sống chết của Đồng Kỳ Anh.
Lúc cô ấy đến phòng thiết bị dưới tầng hầm liền thấy Phó Quân Tiêu và cậu Thập đang đứng trước bàn làm việc bố trí kế hoạch giải cứu.
Nhóm người mạo hiểm không phải người của Cục An Ninh, người của Cục An Ninh sẽ không giết người tùy tiện, nhưng nhóm người này lại giết người không chớp mắt.
"Hai người ăn chút gì đi! Có sức thì mới có thể cứu được Đồng Kỳ Anh chứ." Lý Nhã Uyên đặt mâm điểm tâm trên tay lên bàn.
Thật ra thì bây giờ Phó Quân Tiêu và cậu Thập Lãnh Dật Phong là sự kết hợp mạnh mẽ nhất.
Hai người bọn họ đều có những thuộc hạ tinh anh, hơn nữa còn có chút hiểu biết về Cục An Ninh, ai cũng hiểu rõ nhóm người mạo hiểm, hai người xem như là sự kết hợp mạnh nhất, khó trách hai ông chủ của Cục An Ninh và nhóm người mạo hiểm đều kiêng nể hai người bọn họ.
Nếu hai người bọn họ bị bắt thì những anh em" phía sau bọn họ sẽ thế nào?
Lý Nhã Uyên ngồi im bên cạnh bọn họ, nhìn bọn họ bố trí tất cả kế hoạch rất chu đáo và cặn. kẽ nhưng chỉ có đường lại cho bản thân là không cách nào bảo đảm được trăm phần trăm.
Bởi địa hình chỗ giải cứu không cho phép.
Người của Cục An Ninh chỉ muốn bắt hai người bọn họ, nhưng nhóm người mạo hiểm lại muốn mạng hai người bọn họ.
Phó Quân Tiêu và cậu Thập Lãnh Dật Phong vừa bàn bạc kế hoạch giải cứu, vừa nhận đồ điểm tâm Lý Nhã Uyên đưa tới.
Đề tài câu chuyện của hai người mới tiến hành được một nửa thì cậu Thập đột nhiên ngã quỵ xuống mặt bàn.
Đầu óc Phó Quân Tiêu cũng bắt đầu đầu choáng váng, muốn tỉnh táo một chút nhưng tầm mắt lại xuất hiện bóng đen, trời đất quay cuồng, cuối cùng cũng ngất đi.
Lúc này Lý Nhã Uyên mới từ ghế bên cạnh đứng dậy, đưa hai người bọn họ nằm lên ghế sofa bên cạnh.
"Vách đá Phi Điểu" là một vách đá có địa hình hiểm ác trên biển ở thành phố Cung Huy, chỗ đó chỉ có một con đường đi lên, sau đó phải dọc theo đường cũ để quay về.
Nhóm người mạo hiểm chỉ định thời gian địa điểm ở chỗ đó, rõ ràng là đã sớm bố trí xong bẫy chỉ chờ Phó Quân Tiêu và cậu Thập cắn câu.
Nếu bọn họ nghe lời đến cứu Đồng Kỳ Anh nhất định sẽ đi vào chỗ chết.
Nhưng Lý Nhã Uyên biết Phó Quân Tiêu và cậu Thập sẽ không bỏ mặc sự sống chết của Đồng Kỳ Anh.
Lúc cô ấy đến phòng thiết bị dưới tầng hầm liền thấy Phó Quân Tiêu và cậu Thập đang đứng trước bàn làm việc bố trí kế hoạch giải cứu.
Nhóm người mạo hiểm không phải người của Cục An Ninh, người của Cục An Ninh sẽ không giết người tùy tiện, nhưng nhóm người này lại giết người không chớp mắt.
"Hai người ăn chút gì đi! Có sức thì mới có thể cứu được Đồng Kỳ Anh chứ." Lý Nhã Uyên đặt mâm điểm tâm trên tay lên bàn.
Thật ra thì bây giờ Phó Quân Tiêu và cậu Thập Lãnh Dật Phong là sự kết hợp mạnh mẽ nhất.
Hai người bọn họ đều có những thuộc hạ tinh anh, hơn nữa còn có chút hiểu biết về Cục An Ninh, ai cũng hiểu rõ nhóm người mạo hiểm, hai người xem như là sự kết hợp mạnh nhất, khó trách hai ông chủ của Cục An Ninh và nhóm người mạo hiểm đều kiêng nể hai người bọn họ.
Nếu hai người bọn họ bị bắt thì những anh em" phía sau bọn họ sẽ thế nào?
Lý Nhã Uyên ngồi im bên cạnh bọn họ, nhìn bọn họ bố trí tất cả kế hoạch rất chu đáo và cặn. kẽ nhưng chỉ có đường lại cho bản thân là không cách nào bảo đảm được trăm phần trăm.
Bởi địa hình chỗ giải cứu không cho phép.
Người của Cục An Ninh chỉ muốn bắt hai người bọn họ, nhưng nhóm người mạo hiểm lại muốn mạng hai người bọn họ.
Phó Quân Tiêu và cậu Thập Lãnh Dật Phong vừa bàn bạc kế hoạch giải cứu, vừa nhận đồ điểm tâm Lý Nhã Uyên đưa tới.
Đề tài câu chuyện của hai người mới tiến hành được một nửa thì cậu Thập đột nhiên ngã quỵ xuống mặt bàn.
Đầu óc Phó Quân Tiêu cũng bắt đầu đầu choáng váng, muốn tỉnh táo một chút nhưng tầm mắt lại xuất hiện bóng đen, trời đất quay cuồng, cuối cùng cũng ngất đi.
Lúc này Lý Nhã Uyên mới từ ghế bên cạnh đứng dậy, đưa hai người bọn họ nằm lên ghế sofa bên cạnh.
Hy vọng Kỳ Anh sẽ tha thứ cho sự ích kỷ của cô ta...
Cô ta không muốn cậu Thập đi chịu chết, cũng không muốn Phó Quân Tiêu đi chịu chết.
Với cô ta mà nói, cậu Thập là người mà cô ta yêu, Phó Quân Tiêu là ân nhân cứu mạng của cô ta.
Mặc dù Kỳ Anh cũng là bạn tốt nhất của cô ta nhưng hy sinh một người bạn mà có thể cứu được hai người bọn họ vậy thì cô ta tình nguyện hy sinh bạn mình.
Lý Nhã Uyên tắt tất cả công cụ truyền tin của Phó Quân Tiêu, sau đó đắp cho hai người bọn họ một cái chăn.
Cô ta không dùng thuốc ngủ thông thường mà là một loại thuốc mê đặc biệt, đủ để hai người bọn họ ngủ đến buổi sáng ngày hôm sau.
Những đêm nay Lý Nhã Uyên có chút khó ngủ.