Chương 183: Anh ta muốn chiếm lấy cô
Mấy ngày nay, Tô Hoài Lan luôn cố gắng để
bắt chước giống hệt như Đồng Kỳ Anh từ hành
động đến cách ăn nói, lại còn theo thím Lưu để
học làm món ăn mà Phó Quân Tiêu thích nhất, dò
hỏi tất cả những sở thích của Phó Quân Tiêu từ
phía thím Lưu.
Cô muốn khiến bản thân hoàn toàn trở thành
Đồng Kỳ Anh, cho dù là bề ngoài hay giọng nói,
đến cả cái chau mày hay vẻ mặt tươi cười cũng
phải bắt chước giống y hệt.
Thím Lưu không hề phát hiện ra phản ứng
khác thường của Tô Hoài Lan, chỉ biết rằng mợ cả
đã nghĩ thông rồi, thay tính đổi nết, không còn
kiêu căng, coi thường, biết đối xử tốt với người
khác. Đây quả là một điều vô cùng tốt.
Con người không ai là hoàn hảo, dù sao mỗi
người đều có mặt không tốt.
Phó Quân Tiêu ôm lấy Đồng Kỳ Anh, bước vào.
thang máy VỊP của tòa nhà tập đoàn Phó thị rồi đi
lên thẳng văn phòng Tổng giám đốc.
Trước giờ anh ấy chưa bao giờ vội vàng như
thế, vừa ra khỏi thang máy đã ôm người phụ nữ
trong lòng vào thẳng khu vực nghỉ ngơi trên văn
phòng tầng hai.
Lúc này, ánh mắt anh tràn đầy dục vọng.
Phó Quân Tiêu đặt Đồng Kỳ Anh lên chiếc
giường lớn, nhìn gương mặt đang ngủ say của cô,
cơn say vẫn chưa tan, đôi môi hồng căng mọng
hấp dẫn người khác.
Anh cảm nhận được ý đồ đen tối đang dần
lớn lên trong đầu.
Từ khi thấy cô xuất hiện ở trang viên nhà họ
Phó, anh đã phát hiện ra bản thân mình nhận
nhầm người, nhưng từ lúc cô trở thành em dâu
của anh, trong lòng anh cảm thấy đau nhói.
Rõ ràng cảm giác đó rất day dứt, đau như
muốn chết đi sống lại.
Kỳ Anh, em cũng có lỗi! Là do em đã khiến
anh yêu em, nhưng người đau lòng lại chỉ có mình
anhI
Phó Quân Tiêu cúi người xuống, đưa tay từ từ
cởi từng chiếc cúc trên áo của Đồng Kỳ Anh.
Dưới lớp áo, làn da của cô trắng muốt như
tuyết, mềm mại như lụa.
Ánh mắt Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh
ngày càng trở nên đầy đen tối, ngọn lửa hừng hực
trong người như muốn thiêu đốt anh.
Dưới những đầu ngón tay, hai vạt áo được cởi
phanh ra, để lộ làn da trắng như ngọc trai.
Phía dưới xương quai xanh mảnh mai là một
chiếc áo lót màu trắng ôm sát lấy bầu ngực đang
phập phồng.
Anh nhớ ra rằng cô vẫn còn trong trắng.
Vậy thì nỗi đau của anh lần đầu tiên được cô
chữa lành.
Phó Quân Tiêu cởi áo của mình ra, cánh tay
chống xuống bên cạnh Đồng Kỳ Anh.
Cô vẫn ngủ rất say, hoàn toàn không biết bản
thân đang trở thành một miếng mồi ngon trước
mặt người đàn ông này.
Phó Quân Tiêu đưa tay lên vuốt ve má của
Đồng Kỳ Anh đầy âu yếm, sau đó chạm vào lông
mày, mắt và mũi của cô, sau đó ngón tay anh
dừng lại ở đôi môi anh đào đỏ mọng.
Ngay sau đó, anh nắm chặt lấy cằm cô, từ từ
nâng lên rồi đặt một nụ hôn lên đó.
Tuy nhiên, khi hai đôi môi chỉ còn cách nhau
chưa đến một cen-ti-mét thì Đồng Kỳ Anh đột
nhiên mở mắt.
Phó Quân Tiêu hơi giật mình, động tác của
anh đột nhiên dừng lại.
“Quân Bác, anh về lúc nào thế?” Đồng Kỳ Anh
hai mắt ngái ngủ, nhận ra nhưng rất mơ hồ.
Cô như bị mộng du, hình như đã nhận nhầm
người rồi.
Phó Quân Tiêu không biết cô bị làm sao, chỉ
nhìn chằm chằm cô đầy trìu mến.
“Quân Bác, anh ở lại bên cạnh em có được
không? Một mình em cô đơn lắm...” Đồng Kỳ Anh
đưa hai tay ôm lấy cổ Phó Quân Tiêu, nhấc cả
người cô lên.