Chương 123: Cô ta đưa anh về nhà
Phó Quân Bác lờ mờ nhớ ra rằng, chính cô ta
đã đưa anh ta về nhà.
Hơn nữa anh ta còn say rượu và nôn mửa
không biết trời đất gì, cô ta đã chăm sóc anh ta cả
đêm!
Sau khi trông thấy Phó Quân Bác tỉnh dậy, Lý
Tư San mím đôi môi đỏ mọng vờ tỏ ra quyến rũ,
trách móc nói: “Lần sau anh đừng uống rượu nữa,
dạ dày của anh vốn đã không tốt, uống nhiều hại
sức khỏe lắm, em còn phải nấu canh giải rượu
cho anh, thay và giặt quần áo cho anh, vật lộn cả
một đêm khiến em thực sự kiệt sức!”
Phó Quân Bác nhớ rằng, đây là lần thứ hai cô
†a chăm sóc anh ta kể từ sau khi Lý Tư San về
nước.
Rõ ràng là có sự ngăn cách đối với cô ta,
nhưng không hiểu sao, sáng nay sau khi nhìn thấy
cô ta lại một lần nữa nấu bữa sáng cho anh ta,
anh ta vẫn cảm thấy mềm lòng, muốn mời cô ta
ăn bữa cơm, cảm ơn cô ta đã quan tâm chăm sóc
mình.
“Quân Bác, anh còn hận em không?” Lúc này,
câu hỏi của Lý Tư San đã kéo Phó Quân Bác trở
lại từ ký ức đêm qua .
Cả bữa ăn trưa này, toàn là cô ta liên tục hỏi,
bởi vì cô ta nhận thấy Phó Quân Bác trầm lặng
hơn trước.
Phó Quân Bác nhếch miệng cười, hỏi ngược
lại: “Cô đã nói sự thật với tôi rồi, tại sao tôi phải
hận cô?”
Nếu muốn hận thì phải hận ông nội anh ta,
không phải sao?
Ông nội, ông lo rằng cháu sẽ có triển vọng
hơn anh hai của mình đến vậy sao?
Lo tới mức, năm năm trước ép Lý Tư San phải
chia tay với anh ta, sợ anh ta và Lý Tư San sẽ cùng
nhau đi du học nước ngoài, sau khi về nước kết
hôn với Lý Tư San, sau đó dựa vào sức mạnh của
gia đình nhà vợ, nuốt chửng Tập đoàn Phó thị của
anh hail
Ông nội thực sự giống Chu Nguyên Chương
của thời cổ đại, để cháu đích tôn của hoàng đế là
Chu Doãn Văn có thể thuận lợi kế thừa ngai vàng,
lúc còn sống ông đã không ngừng loại trừ những
kẻ ở phe đối lập cho đứa cháu đích tôn.
Lý Tư San rủ mắt xuống đáng thương rồi yếu
ớt hỏi: “Vậy... Anh còn yêu em không?”
Năm năm xa cách, cô ta lại hỏi câu này, thực
là nực cười.
Làm sao Quân Bác có thể tiếp tục yêu cô ta?
Khi đó cô ta đã làm anh ta tổn thương rất nặng...
Nhưng mà cô ta lại cảm thấy rằng anh ta vẫn
yêu cô ta.
“Tôi không biết” Phó Quân Bác cụp mi mắt
xuống, lạnh nhạt nói.
Lý Tư San sững sờ, vô thức căn chặt đôi môi
đỏ mọng, thật lâu sau mới thốt lên: “Quân Bác,
em chưa bao giờ quên anh nên năm năm qua em
vẫn độc thân, chưa từng có bạn trai. Cả thể xác
lẫn tâm hồn em đều trong sạch
Thể xác lẫn tâm hồn đều trong sạch ...
Nhắc tới mấy chữ này, Phó Quân Bác đột
nhiên lại nghĩ đến Đồng Kỳ Anh.
Cả thể xác lẫn tâm hồn của Lý Tư San đều
trong sạch, vậy còn Kỳ Anh thì sao?
Thể xác và tâm hồn của Kỳ Anh không còn
trong sạch nữa sao?
Nghĩ đến điều này, Phó Quân Bác bỗng cảm
thấy đau lòng không thể giải thích được.
“Quân Bác, những gì em nói đều là sự thật!”
Lý Tư San thấy Phó Quân Bác im lặng không lên
tiếng, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Năm năm trước,
ông nội nói nếu em không chia tay với anh, ông ấy
sẽ khiến Tập đoàn Lý thị nhà em phá sản. Vậy
nên... Em mới để anh họ em giả mạo làm bạn trai,
muốn lừa anh quên em đi... Nhưng... Em lại
chẳng thể quên được anh. ”
Năm đó, anh ta đã cầu xin cô ta như vậy,
mong cô ta đừng chia tay anh ta, ở lại trong nước
để cùng anh ta học đại học, nhưng cô ta vẫn một
mình đến Mỹ với người đàn ông đó.