Chương 132: Thân mật như vậy với cô
Trên trán anh còn đang chảy máu...
Thực ra vừa nấy cô chỉ định nện một cái lên
sau ót anh, nhưng đang lúc bối rối, anh lại đột
nhiên đứng dậy, nên đèn bàn trong tay cô mới rơi
lên trán anh.
Trái tim Đồng Kỳ Anh rất nặng nề, cô mở cửa
đi ra ngoài.
Phó Quân Tiêu mở to mắt, nhìn bóng dáng
Đồng Kỳ Anh rời đi, nhất thời, trong lòng anh càng
cảm thấy khó chịu hơn.
Nhưng giây lát sau, ngoài cửa lại xuất hiện
bóng người tiến vào.
Lúc này, trong tay Đồng Kỳ Anh là cây thảo.
dược nào đó.
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh Phó Quân Tiêu,
vặn nát thảo dược trong tay, thoa thẳng lên trán
Phó Quân Tiêu.
Tiếp theo, Đồng Kỳ Anh lại mặc áo vào cho.
Phó Quân Tiêu. Xử lý vết thương của anh xong,
nhìn gương mặt đẹp trai hoàn mỹ này của anh, cô
không khỏi cảm thấy buồn bực.
Rốt cuộc là tại sao người đàn ông này lại
muốn đối xử với cô như thế?
Thực ra anh nhìn không giống người xấu.
Nhưng nghĩ lại, Đồng Kỳ Anh vẫn cảm thấy mình
không nên bị vẻ ngoài của người đàn ông này lừa.
Không phải cứ có khuôn mặt đẹp là người đó
không xấu!
“Rất xin lỗi anh chồng, nếu như anh không đối
xử với em như vậy thì em cũng sẽ không đập anh
bị thương như thết Rất xin lỗi, rất xin lỗi!” Đồng Kỳ
Anh nhìn Phó Quân Tiêu đang nhắm nghiền hai
mắt, rất thành khẩn xin lỗi anh.
Cô nói xong thì đứng dậy, rời khỏi phòng.
Sau khi Đồng Kỳ Anh rời đi, Phó Quân Tiêu
không kìm được mà đắc ý cười một tiếng, đỡ lấy
cái trán ngồi dậy. Thì ra là cô vẫn còn rất quan
tâm đến anh!
Không phải, cô vừa mới nói lời xin lỗi với anh?
Bây giờ, khi đã ổn định lại được tâm trí để suy
nghĩ lại, Phó Quân Tiêu cảm thấy mình manh
động quá rồi.
Có lẽ là anh đã quá nóng vội, hẳn là anh nên
chờ đến đêm tân hôn của anh và cô, vậy mới là
danh chính ngôn thuận.
Ông cụ Phó nghe nói cháu trai trưởng đã trở
về, thế là vội vàng chạy về nhà. Cũng chính vào
lúc đó, Đồng Kỳ Anh cuối cùng cũng không nhịn
được nữa mà gọi điện thoại cho Phó Quân Bác.
Nếu như cô không gọi cuộc điện thoại này, thì
có lẽ Phó Quân Bác cũng không biết được thì ra
Đồng Kỳ Anh đã bị ông nội của mình đón đi.
Trong điện thoại, nghe thấy Đồng Kỳ Anh nói
mình đang ở nhà của ông nội, ptd bỏ xuống tất cả
công việc trong tay, một mình chạy về thành phố
Cung Huy.
Cứ như thế, cả nhà họ Phó chợt náo nhiệt hẳn
lên.
Ông cụ Phó biết thằng cháu trai nhỏ cũng về,
không khỏi cảm thấy hơi đắc ý.
Ngày bình thường, hai thằng cháu trai chắc
cả năm cũng không thèm ló mặt về nhà lấy một
lần, bây giờ ông bắt hai người phụ nữ của chúng
nó về nhà, có đứa nào mà không vội vàng quay về
đâu chứ.
Ông cụ Phó đột nhiên cảm thấy mình đã rất
thành công, đồng thời cũng có một chút thương
cảm cho chính mình.
Một lão già như ông, ở trong lòng hai đứa
cháu trai kia lại không bằng hai người phụ nữ của
chúng nó.
Đồng Kỳ Anh đứng ở cửa chính của nhà họ
Lãnh để đón Phó Quân Bác về.
Mà lúc này, Tô Hoài Lan vừa sáng sớm đã
cùng mẹ chồng ra ngoài công viên đi dạo cũng
ngồi xe sang quay về cửa chính nhà họ Lãnh.
Tô Hoài Lan xuống khỏi xe trước, trong lúc vô
tình nhìn thấy Đồng Kỳ Anh, cô ta không khỏi trợn
tròn mắt.
Bà Lãnh xuống xe sau cô ta, nhìn thấy Phó
Quân Bác, lập tức tối sầm mặt lại, không vui nói: