Chương 140: Chúng ta tắm cùng nhau đi
Tận đến giờ nghỉ giữa giờ, Đồng Kỳ Anh mới
phát hiện Tô Hoài Lan đang mặc một chiếc váy bó
xẻ tà lụa vàng thêu hoa mẫu đơn.
Thật ra váy bó xẻ tà và giày cao gót cô ta đi là
do mẹ của Phó Quân Tiêu chuẩn bị cho.
Bộ váy bó xẻ tà Tô Hoài Lan mặc có giá trị hơn
ba mươi triệu, còn bộ trên người Đồng Kỳ Anh cô
chẳng qua mới khoảng ba triệu.
Ai cũng có thể nhìn ra thân phận của hai
người họ có sự chênh lệch rất lớn, như chênh
lệch giữa con cả và con thứ thời xưa vậy.
Vậy nên gia sư càng thêm kiên nhẫn với Tô
Hoài Lan.
Nhưng Đồng Kỳ Anh chẳng hề để tâm, dù sao
chỉ cần vị gia sư này có thể dạy dỗ cô, không từ
chối cô là được.
Sau một ngày học thêm, ông cụ Phó hỏi thăm
tình hình học tập của hai đứa cháu dâu.
Tuy gia sư có ý muốn giúp Tô Hoài Lan che
giấu, nhưng thi đại học không thể gian lận, thử cái
là có thể phân biệt thật giả ngay, nên ông ta vấn
thành thật khai báo cho ông cụ Phó, nói mợ hai
có lẽ sẽ thi đậu đại học Cung Huy, về phần mợ cả
thì...
Sau khi biết chuyện, ông cụ Phó vẫn hơi thất
vọng, nhưng không hẳn là hoàn toàn thất vọng.
Thật ra đứa nhỏ Kỳ Anh này tuy không thích
nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng ông ấy cũng không
vì thế mà ghét bỏ gì cô.
Sau bữa tối, Đồng Kỳ Anh được người giúp
việc nhà họ Phó dìu về nơi ở, cô nằm úp xuống
bàn tròn nhớ lại từ vựng tiếng Anh, ngoài cửa
truyền đến tiếng bước chân người giúp việc đi lại.
Đồng Kỳ Anh buông bút trong tay xuống, nhảy
chân sáo ra cửa, xem tình huống bên ngoài.
Chỉ thấy một người hầu đang kéo vali đi về
phía bên cạnh căn phòng của cô.
Chỗ ở của cô là một khu nhà dạng "tam hợp
viện".
Ngoài phòng chính của cô ra thì mỗi bên còn
có một phòng trống.
Ngay khi Đồng Kỳ Anh đang băn khoăn không
biết là ai chuyển tới ở, Phó Quân Tiêu đã xuất hiện
trước cửa sân, trong tay anh cầm một túi giấy, đi
về phía cô.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Phó Quân Tiêu bèn vội
vàng xoay người vào phòng muốn đóng cửa, ai
ngờ Phó Quân Tiêu đột nhiên vươn một tay qua
cản lại.
Cánh cửa suýt nữa kẹp phải tay anh, làm
Đồng Kỳ Anh sợ tới mức vội buông tay, lùi một
bước về phía sau.
Phó Quân Tiêu nhíu mày, đẩy cửa ra, bất mãn
hỏi: "Anh là ôn thần à? Sao em toàn trốn đi ngay
khi nhìn thấy anh!"
"Anh, anh cả. Em xin lỗi! Vừa nãy em... Không
thấy anh..." Đồng Kỳ Anh không biết tại sao mình
lại nói dối, chỉ biết tốt hơn hết nên tránh xung đột
với người đàn ông này thì hơn.
"Quân Bác mua cho em một đôi giày mới, bảo
anh mang về cho em thử xem có vừa không?”
Phó Quân Tiêu đưa túi giấy trong tay cho Đồng Kỳ
Anh.
Đồng Kỳ Anh nghe thấy là Phó Quân Bác mua
cho mình thì trong lòng vô cùng mừng rỡ, lập tức
nhận túi giấy từ tay Phó Quân Tiêu, lấy ra một hộp
giày bên trong, mở hộp xong cô bèn nhấc giày xỏ
vào chân.
Đây là một đôi giày bệt màu trắng đẹp đế
thoải mái, mang vào chân rất mềm mại.
Đồng Kỳ Anh nâng hai chân lên, mắt dính chặt
vào đôi giày ấy, vui mừng không thôi.
Phó Quân Tiêu nhìn nụ cười rực rỡ trên mặt
Đồng Kỳ Anh, trong lòng cũng vui vẻ theo, khuôn
mặt điển trai không kìm được toát lên ý cười vui
mừng.
Thật ra đôi giày này không phải do Quân Bác
mua.
Chẳng qua là Phó Quân Tiêu sợ Đồng Kỳ Anh
từ chối nên mới mượn tên Quân Bác thôi.