Chương 116: Cuộc nói chuyện mập mờ
Cho nên chuyện xảy ra ở đằng sau, bao gồm
cái cô tên là “Nhã Uyên” nói chuyện mập mờ với
cậu Thập thì cô ta đều nghe được.
Cô ta vẫn luôn nghĩ rằng cậu Thập rất yêu
Anh Ninh, yêu đến nỗi sau khi Anh Ninh chết, còn
hận cô ta thấu xương.
Hóa ra đàn ông cũng chỉ như vậy mà thôi.
Cho dù Anh Ninh không còn nữa, Cậu Thập.
vẫn có thể yêu thêm người phụ nữ khác như
thường.
Như vậy Anh Ninh yêu cậu Thập sâu đậm như
vậy lại tính là gì chứ?
Trong lòng Thu Hương âm thầm trào phúng,
bỗng nhiên cô ta cảm thấy tiếc thay cho Anh
Ninh, vì tình cảm sâu đậm của cô ấy dành cho
Cậu Thập mà cảm thấy không đáng.
Đồng Kỳ Anh chân trước vừa tiến vào phòng
nghỉ của mình, chân sau đã bị Đường Vấn Kiều ở
đối diện đi tới ôm vào lòng.
Sau khi Đường Vấn Kiều nhìn hết một lượt từ
trên xuống dưới Đồng Kỳ Anh thì đau lòng đưa tay
sờ mặt Đồng Kỳ Anh, Đồng Kỳ Anh đau đến nỗi
nhe răng lùi ra sau tránh né.
“Cái con bé này! Không phải chị và Vãn Minh
Phương đã dặn em rồi sao? Tụi chị dặn em không
được xen vào chuyện của người khác rồi mà! Rồi
giờ thế này đây, mặt bị Cậu Thập đánh đến nỗi
sưng lên luôn rồi!” Đường Vãn Kiều không nhịn
được đánh hai cái lên tay Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh không tránh ngược lại còn cười
an ủi Đường Vãn Kiều: “Chị đừng giận cũng đừng
đau lòng cho em nữa nhé. Không phải là em đã
trở về nguyên vẹn rồi sao?”
“Ai thèm đau lòng cho em chứ! Chị đang đau
lòng là nếu em không còn đến hát nữa là tiền hoa
hồng của chị sẽ bớt đi thôi!” Đường Vãn Kiều nghĩ
một đẳng nói một nẻo trả lời.
Đồng Kỳ Anh chỉ cười không nói gì, trong lòng
lại âm thầm vui vẻ.
Tại một nơi phức tạp như “Câu lạc bộ Dạ MỊ”
này có “Người thân” che chở thì thật tốt.
Chí ít cô sẽ không cảm thấy cô đơn.
“Chị Tiểu Thiện ơi, đây là đồ cậu Thập nhờ tôi
đưa cho chị, đây là thuốc tiêu sưng, giúp giảm vết
sưng trên mặt của Tạ Liên đó chị” Trong lúc Đồng
Kỳ Anh và Đường Vãn Kiều nói chuyện, nữ bác sĩ
của “Câu lạc bộ Dạ Mi” gõ cửa phòng nghỉ rồi đi
vào, trong tay còn cầm một lọ thuốc.
“Đặt thuốc lên trên bàn đi!” Đường Vãn Kiều
tức giận nói.
Nữ bác sĩ đặt lọ thuốc lên trên cái bàn ở cạnh
cửa.
Cô ta còn chưa xoay người rời đi là đã nhìn
thấy Đồng Kỳ Anh bước nhanh lại đây cầm lấy lọ
thuốc rồi sau đó không chút cảm kích nào thẳng
†ay ném lọ thuốc vào trong thùng rác.
“Chị..” Nữ bác sĩ nhìn thấy hành động này
Đồng Kỳ Anh, cô ta vừa định nói gì đó rồi lại thôi.
Cô ta nuốt lại những lời định nói vào lại trong
bụng.
Đồng Kỳ Anh cau mày bắt đầu thu dọn đồ đạc
của mình để chuẩn bị về nhà.
Đường Vấn Kiều làm như không thấy chuyện
vừa xảy ra.
Nữ bác sĩ thấy mất mặt quá nên đã vung tay
xoay người rời đi.
Nữ bác sĩ kia là người của cậu Thập, bình
thường trong phòng y tế đều không có người cho
nên cô ta thường xuyên không có mặt ở “Câu lạc
bộ Dạ Mị”, đột nhiên lúc này xuất hiện ở đây thì
chắc chắn là cậu Thập nhất thời kêu cô ta đến
đây.
Sau khi cô ta rời đi, Đường Vấn Kiều lấy cùi
chỏ chọc chọc tay Đồng Kỳ Anh hỏi: “Sao thế? Em
sợ cậu Thập hại em à?”
Đồng Kỳ Anh gật đầu, sau đó mặt mày hớn hở
nói: “Đêm nay chúng ta cùng về nhà nhé chị Kiều!”
“Được thôi! Dù sao đêm nay người của chị
đều về hết rồi. Về nhà sớm một chút cũng được!”
Đường Vãn Kiều cười trả lời.
Trên đường về nhà, Đường Vãn Kiều nói với
Đồng Kỳ Anh rằng Vãn Minh Phương đã tìm người
đến cứu cô và Thu Hương ra, chị muốn biết ai là
người đã cứu hai người bọn họ.
Lúc đầu Đồng Kỳ Anh nghĩ là Đường Vãn Kiều
biết người đó là ai, nhưng sau khi nghe cô ấy hỏi
vậy thì thầm nghĩ ngay cả cô ấy cũng không biết
thì nhất định là Lý Nhã Uyên không muốn để
nhiều người biết chuyện của cô ấy rồi. Nên cô chỉ
đành nói dối Đường Vãn Kiều, lắc đầu bảo mình
cũng không biết người đó là ai.
Đường Vấn Kiều mím môi, nghĩ cũng đúng,
hình như chỉ có mình Vấn Minh Phương biết
người đó, với cả Vấn Minh Phương cũng không
chịu nói với mình người đó là ai và người đó có
quan hệ như thế nào với cậu Thập nữa.
Nhưng mà có thể khiến cậu Thập bỏ qua cho
hai người Đồng Kỳ Anh và Thu Hương cùng một
lúc thì nhất định là người đó có quan hệ không hề
đơn giản với Cậu Thập.