Chương 210: Cô ấy không muốn gặp anh cả
Đồng Kỳ Anh rất tán thành với cách nói này
nên gật đầu lia lịa, hoàn toàn vứt lời nói của cô bé
nữ sinh kia lên chín từng mây.
Thật ra ở trong lòng của Đồng Kỳ Anh, không
cần biết Phó Quân Bác của trước đây là người
như thế nào, nhưng hiện tại anh ấy là người đàn
ông của cô cũng người mà cô yêu.
Vì vậy cô có thể chấp nhận mọi thứ thuộc về
anh, cho dù đó là mặt tốt hay mặt xấu.
Ở phía bên kia, mặc dù bị vây quanh trong
một đám người nhưng Phó Quân Tiêu vẫn có thể
tìm được bóng dáng của Đồng Kỳ Anh lẫn trong
đám đông dày đặc người. Ánh mắt của anh vẫn
luôn như có như không hướng về phía Đồng Kỳ
Anh, nhìn cô dùng dao nĩa ăn phần thức ăn trong
đĩa cơm Tây, vừa phát hiện ra cô cau mày một cái
thì anh đã biết cô không thích ăn món này.
Tiếp đó anh thấy cô bưng ly nước trái cây lên
uống một ngụm, sau đó lại nhìn thấy cô châu đầu
ghé tai thì thầm với em trai Quân Bác còn nở nụ
cười rạng rỡ với đối phương.
Tô Hoài Lan thấy Phó Quân Tiêu nhìn chỗ của
Đồng Kỳ Anh ở đăng kia đến ngẩn người vì thế
một mình bước đến trước mặt của Phó Quân
Tiêu, cô ta khẽ kiễng chân cản tầm mắt của anh
ấy rồi mỉm cười nũng nịu nói: "Quân Tiêu, lát nữa
anh đưa em ngồi vòng đu quay nha, được không?”
".." Phó Quân Tiêu không nói lời nào chỉ lạnh
lùng trừng mắt nhìn Tô Hoài Lan.
Tô Hoài Lan tự biết cô ta rất nhàm chán nên
đành phải cố gắng nắm lấy cánh tay của Phó
Quân Tiêu, giả vờ thân mật với anh.
Cô bé nữ sinh vừa nói ra mấy lời nhận xét vô
trách nhiệm trước mặt Đồng Kỳ Anh đang định
chuẩn bị bước đến chào hỏi với anh cả Phó Quân
Tiêu một tiếng, nhưng lại hết sức ngạc nhiên phát
hiện chị dâu đã thay một bộ váy khác, cô ta hoàn
toàn không nhận ra người phụ nữ mình nhìn thấy
hiện tại và người phụ nữ lúc đầu mình gặp ở toilet
là hai người hoàn toàn khác nhau.
Bởi vì ngoại trừ khí chất trời sinh đã ngấm vào.
trong xương khác với Đồng Kỳ Anh ra, thì tất cả
mọi đặc điểm còn lại bọn họ đều gần như giống
nhau như đúc.
Cho dù là ngoại hình, dáng người, kể cả giọng
nói thì người nhìn thấy cô ta lần đầu tiên đều khó
có thể phân biệt được cô ta với Đồng Kỳ Anh.
Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, vốn dĩ Phó
Quân Bác muốn giới thiệu Đồng Kỳ Anh với họ
hàng của bố mình, nhưng lại phát hiện tất cả đám
thân thích nhà họ Phó này đều xoay quanh anh cả
Phó Quân Tiêu và chị dâu Tô Hoài Lan, hoàn toàn
đem gạt anh ấy và Đồng Kỳ Anh qua một bên.
Đồng Kỳ Anh cũng chú ý tới điểm này nên cô
nghiêng đầu sang nhìn Phó Quân Bác bên cạnh,
nhìn thấy sắc mặt của anh ấy không được tốt vì bị
đám người kia lạnh nhạt nên chủ động đổi chủ
đề: "Thành Hưng, nếu không thì chúng ta cứ đi
trước đi"
“Ừ, được” Phó Quân Bác lấy lại tinh thần khẽ
mỉm cười rồi gật đầu với cô.
Người hạnh phúc nhất đêm nay có lẽ là Tô
Hoài Lan, bởi vì bây giờ không chỉ có ông cụ Phó
và bà Lãnh công nhận cô ta, mà ngay cả mấy
nhánh thân thích của nhà họ Phó này cũng đều
biết cô ta, cô ta đã rất nóng lòng muốn ngồi lên vị
trí mợ chủ nhà họ Phó này rồi.
Lúc Phó Quân Tiêu phải dẫn Tô Hoài Lan đi
đến trước mặt họ hàng chào hỏi một lượt, anh vô
tình phát hiện Phó Quân Bác và Đồng Kỳ Anh đã
biến mất không còn bóng dáng, anh vội đảo mắt
tìm kiếm khắp xung quanh mà lo lắng như người
mất hồn.
Tô Hoài Lan thật sự không chịu nổi được nữa
nên cố ý nói lớn tiếng ở trước mặt mọi người:
"Đến lúc đó, nhất định mọi người phải đến tham
sự hôn lễ của tôi và Quân Tiêu đó.”
Khi cô ta vừa nói ra mấy lời này, những người
có mặt ở xung quanh đều nở nụ và gật đầu: "Nhất
định, nhất định rồi”
Sau khi Phó Quân Tiêu hồi phục lại tinh thần,
đột nhiên anh nhìn Tô Hoài Lan rồi nói: 'Hôm nay
là ngày mừng thọ của chú nhỏ nhà tôi, cô đừng
lợi dụng dịp này để đoạt tâm điểm chú ý của mọi
người, có vẻ như Tô Hoài Lan cô cũng không phải