"Đừng mà, tôi vừa mới bắt đầu, vẫn chưa chơi chán mà."
Nhậm Dật thấy Mạnh Cảnh Hòa không hào hứng, anh đành phải thôi, hai người vừa đi vừa nói.
"Cậu chuẩn bị để Khương Ngọc Thư tiếp tục chờ ở đài C à?"
"Cô ấy thích nên mặc cô ấy."
"Ồ, không nhìn ra cậu lại quan tâm như thế."
"Có bao nhiêu người xếp hàng chờ giành vị trí người dẫn chương trình ở đài C, cho dù Tiểu Khương nhà cậu có bản lĩnh thì cũng phải chờ thôi. Sao cậu không kéo cô ấy về công ty của cậu?"
Mạnh Cảnh Hòa liếc mắt nhìn Nhậm Dật: "Tôi là người công tư không rõ ràng à?"
Nhậm Dật khẽ hất cằm: "Ai biết được."
Mạnh Cảnh Hòa về phòng, Khương Ngọc Thư đã kết thúc luyện giọng. Cô nằm trên giường, giường lớn mềm mại, lại thêm mấy hôm nay cô lo lắng, lúc này tảng đá trong lòng rơi xuống, cô vô thức ngủ thiếp đi.
Mạnh Cảnh Hòa đi tắm rửa, anh trở lại giường. Khi anh vừa năm xuống, Khương Ngọc Thư đã thức dậy.
Cô tiếp tục giả vờ ngủ, tay của Mạnh Cảnh Hòa chạm vào gương mặt của cô.
Khương Ngọc Thư cảm nhận được, cô không nhúc nhích chỉ vờ như khó chịu.
Bỗng nhiên Mạnh Cảnh Hòa bật cười: "Giả vờ ngủ à?"
Cô mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của anh, vô cùng lúng túng: "Hai người chơi xong rồi sao?"
"Chê anh trở về sớm quá à?"
"Không phải, ai thắng thế?"
"Em đoán xem?" Dường như tâm trạng của Mạnh Cảnh Hòa không tệ lắm.
"Anh!" Đương nhiên Khương Ngọc Thư sẽ nói anh thắng.
"Tin tưởng anh vậy à?" Mạnh Cảnh Hòa nhíu mày, chậm rãi nghiêng đến gần cô.
Cô nuốt nước bọt: "Em..."
Lời nói đã bị anh nuốt trôi.
Đêm nay Mạnh Cảnh Hòa như muốn bù đắp sự thiếu vắng cô mấy hôm nay.
Cuối cùng khi kết thúc, Khương Ngọc Thư đau lưng nhức eo. Mạnh Cảnh Hòa ôm cô, anh vuốt ve gương mặt cô, khẽ nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện có anh."
Khương Ngọc Thư vốn không nghe lọt, chỉ tùy tiện ừm một tiếng.
Mạnh Cảnh Hòa xuống giường, anh cầm thuốc đến. Anh gạt mền ra nắm chân cô lên, anh nhìn đầu gối của cô, cũng may chỉ bị trầy nhẹ. Đúng là cô không thèm để ý!
Lúc thuốc lạnh buốt xoa lên đầu gối của mình, Khương Ngọc Thư vô thức nhúc nhích.
Mạnh Cảnh Hòa, không phải anh không có ham muốn sao?
Anh ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao nhìn đôi mắt hạnh của cô: "Sao thế?"
"Mạnh Cảnh Hòa, em sợ em sẽ yêu anh." Cô nở nụ cười.
Nhậm Dật thấy Mạnh Cảnh Hòa không hào hứng, anh đành phải thôi, hai người vừa đi vừa nói.
"Cậu chuẩn bị để Khương Ngọc Thư tiếp tục chờ ở đài C à?"
"Cô ấy thích nên mặc cô ấy."
"Ồ, không nhìn ra cậu lại quan tâm như thế."
"Có bao nhiêu người xếp hàng chờ giành vị trí người dẫn chương trình ở đài C, cho dù Tiểu Khương nhà cậu có bản lĩnh thì cũng phải chờ thôi. Sao cậu không kéo cô ấy về công ty của cậu?"
Mạnh Cảnh Hòa liếc mắt nhìn Nhậm Dật: "Tôi là người công tư không rõ ràng à?"
Nhậm Dật khẽ hất cằm: "Ai biết được."
Mạnh Cảnh Hòa về phòng, Khương Ngọc Thư đã kết thúc luyện giọng. Cô nằm trên giường, giường lớn mềm mại, lại thêm mấy hôm nay cô lo lắng, lúc này tảng đá trong lòng rơi xuống, cô vô thức ngủ thiếp đi.
Mạnh Cảnh Hòa đi tắm rửa, anh trở lại giường. Khi anh vừa năm xuống, Khương Ngọc Thư đã thức dậy.
Cô tiếp tục giả vờ ngủ, tay của Mạnh Cảnh Hòa chạm vào gương mặt của cô.
Khương Ngọc Thư cảm nhận được, cô không nhúc nhích chỉ vờ như khó chịu.
Bỗng nhiên Mạnh Cảnh Hòa bật cười: "Giả vờ ngủ à?"
Cô mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của anh, vô cùng lúng túng: "Hai người chơi xong rồi sao?"
"Chê anh trở về sớm quá à?"
"Không phải, ai thắng thế?"
"Em đoán xem?" Dường như tâm trạng của Mạnh Cảnh Hòa không tệ lắm.
"Anh!" Đương nhiên Khương Ngọc Thư sẽ nói anh thắng.
"Tin tưởng anh vậy à?" Mạnh Cảnh Hòa nhíu mày, chậm rãi nghiêng đến gần cô.
Cô nuốt nước bọt: "Em..."
Lời nói đã bị anh nuốt trôi.
Đêm nay Mạnh Cảnh Hòa như muốn bù đắp sự thiếu vắng cô mấy hôm nay.
Cuối cùng khi kết thúc, Khương Ngọc Thư đau lưng nhức eo. Mạnh Cảnh Hòa ôm cô, anh vuốt ve gương mặt cô, khẽ nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện có anh."
Khương Ngọc Thư vốn không nghe lọt, chỉ tùy tiện ừm một tiếng.
Mạnh Cảnh Hòa xuống giường, anh cầm thuốc đến. Anh gạt mền ra nắm chân cô lên, anh nhìn đầu gối của cô, cũng may chỉ bị trầy nhẹ. Đúng là cô không thèm để ý!
Lúc thuốc lạnh buốt xoa lên đầu gối của mình, Khương Ngọc Thư vô thức nhúc nhích.
Mạnh Cảnh Hòa, không phải anh không có ham muốn sao?
Anh ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao nhìn đôi mắt hạnh của cô: "Sao thế?"
"Mạnh Cảnh Hòa, em sợ em sẽ yêu anh." Cô nở nụ cười.