Khương Ngọc Thư chống tay lên bồn rửa mặt, Mạnh Cảnh Hòa làm từ phía sau.
Thi thoảng, ánh mắt hai người chạm nhau trong gương. Lúc này, ánh mắt của Mạnh Cảnh Hòa không có vẻ bình đạm như bình thường mà bừng bừng sự bá đạo.
Đêm nay, Mạnh Cảnh Hòa “muốn” cô ba lần, lần thứ ba cô phải mềm mỏng năn nỉ lắm mới được về giường.
Khương Ngọc Thư ê hết cả eo hông, cột sống. Cô nghĩ bụng: Sau này mình không được uống rượu nữa.
Mạnh Cảnh Hòa đặt tay lên hông cô. Anh nhủ thầm: Sau này mình cứ uống nhiều thêm tí cũng được.
Trong đầu Khương Ngọc Thư nghĩ đến những lời Ôn Văn nói về Mạnh Cảnh Hòa. Chắc chắn là giả rồi! Cái gì mà thanh tâm quả dục, lòng không tạp niệm, không ham mê tình dục, chỉ là lớp mặt nạ của anh mà thôi, tất cả đều là giả dối!
Cũng may là ngày hôm sau không cần dậy sớm.
Khương Ngọc Thư ngủ một giấc đến tám giờ ba mươi. Cô thức dậy, nhìn đồng hồ mà giật nảy mình. Cô nhìn thấy trên giá treo một chiếc váy trắng. Cô vừa nhìn một cái đã biết nó có giá không rẻ, chắc là Mạnh Cảnh Hòa chuẩn bị cho cô. Cô thay váy, thấy nó rất vừa với mình.
Sau khi rửa mặt xong, Khương Ngọc Thư thấy Mạnh Cảnh Hòa đã ngồi ngoài sân.
Ngoài sân có một bể bơi riêng, nước sạch phản chiếu nền trời xanh, xung quanh trồng cây cọ râm mát.
Cô đi qua đó rồi ngồi xuống ghế tựa ở bãi cát.
Mạnh Cảnh Hòa giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Đến mười giờ bọn họ mới cử hành hôn lễ."
Khương Ngọc Thư thấy anh mặc vest màu đen, thắt nơ. Anh đúng là móc áo trời sinh, mặc gì cũng đẹp. Cô tò mò hỏi: "Anh làm phù rể à?"
Mạnh Cảnh Hòa bật cười: "Thẩm Tiệp không mời anh làm phù rể."
"Tại sao vậy ạ?"
"Có lẽ sợ anh cướp hào quang của cậu ta." Mạnh Cảnh Hòa nói thẳng, Thẩm Tiệp cũng từng nói vậy với anh.
Khương Ngọc Thư lại nghĩ rằng đang nói đùa, thế nên cô cười.
Mạnh Cảnh Hòa nhìn cô cười nắc nẻ rồi kéo tay cô qua: "Còn đau không?"
Khương Ngọc Thư kinh ngạc nhìn anh. Cái anh này có thể đứng đắn hơn được không vậy? Cô đứng dậy định đi.
Mạnh Cảnh Hòa lại không cho: "Thôi nào, ở đây chỉ có hai người chúng ta, anh sợ tối qua làm em bị thương."
Khương Ngọc Thư đành phải nhẫn nhịn, nói: "Không sao mà ạ."
Anh thấy mặt của cô đỏ ửng, ánh mắt né tránh, cảm giác mình đang bắt nạt con gái nhà người ta vậy. Anh chuyển chủ đề: "Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng."
Khương Ngọc Thư hơi ngạc nhiên. Anh đang chờ cô cùng đi ăn sáng sao? Không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào, sự đau mỏi trên người cũng biến mất hơn phân nửa.
Hai người ăn sáng xong thì cũng không còn sớm nữa.
Khương Ngọc Thư vào nhà vệ sinh dặm lại son phấn, trong phút chốc đã trở nên xinh đẹp động lòng người.
Lúc Mạnh Cảnh Hòa đi cùng cô, không ít khách mời của đám cưới nhìn về phía hai người, trong mắt họ đều tỏ vẻ hâm mộ.
Đáng tiếc, một người là cây quý đã có chủ, một người là hoa đã có chủ.
Hôn lễ rất đẹp, hạnh phúc ngập tràn trong lời ca.
Ôn Văn khẽ hỏi: "Ca khúc trong hôn lễ rất hay, bọn họ thật sự rất chăm chút cho đám cưới. Bài hát này tên gì thế?"
Khương Ngọc Thư khẽ lẩm bẩm: "‘I do’, ca khúc của ban nhạc 911, nước Anh." Đây là ca khúc cô rất thích.
My whole world changed from the moment I met you
And it would never be the same
Felt like I knew that I always loved you
...
Thi thoảng, ánh mắt hai người chạm nhau trong gương. Lúc này, ánh mắt của Mạnh Cảnh Hòa không có vẻ bình đạm như bình thường mà bừng bừng sự bá đạo.
Đêm nay, Mạnh Cảnh Hòa “muốn” cô ba lần, lần thứ ba cô phải mềm mỏng năn nỉ lắm mới được về giường.
Khương Ngọc Thư ê hết cả eo hông, cột sống. Cô nghĩ bụng: Sau này mình không được uống rượu nữa.
Mạnh Cảnh Hòa đặt tay lên hông cô. Anh nhủ thầm: Sau này mình cứ uống nhiều thêm tí cũng được.
Trong đầu Khương Ngọc Thư nghĩ đến những lời Ôn Văn nói về Mạnh Cảnh Hòa. Chắc chắn là giả rồi! Cái gì mà thanh tâm quả dục, lòng không tạp niệm, không ham mê tình dục, chỉ là lớp mặt nạ của anh mà thôi, tất cả đều là giả dối!
Cũng may là ngày hôm sau không cần dậy sớm.
Khương Ngọc Thư ngủ một giấc đến tám giờ ba mươi. Cô thức dậy, nhìn đồng hồ mà giật nảy mình. Cô nhìn thấy trên giá treo một chiếc váy trắng. Cô vừa nhìn một cái đã biết nó có giá không rẻ, chắc là Mạnh Cảnh Hòa chuẩn bị cho cô. Cô thay váy, thấy nó rất vừa với mình.
Sau khi rửa mặt xong, Khương Ngọc Thư thấy Mạnh Cảnh Hòa đã ngồi ngoài sân.
Ngoài sân có một bể bơi riêng, nước sạch phản chiếu nền trời xanh, xung quanh trồng cây cọ râm mát.
Cô đi qua đó rồi ngồi xuống ghế tựa ở bãi cát.
Mạnh Cảnh Hòa giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Đến mười giờ bọn họ mới cử hành hôn lễ."
Khương Ngọc Thư thấy anh mặc vest màu đen, thắt nơ. Anh đúng là móc áo trời sinh, mặc gì cũng đẹp. Cô tò mò hỏi: "Anh làm phù rể à?"
Mạnh Cảnh Hòa bật cười: "Thẩm Tiệp không mời anh làm phù rể."
"Tại sao vậy ạ?"
"Có lẽ sợ anh cướp hào quang của cậu ta." Mạnh Cảnh Hòa nói thẳng, Thẩm Tiệp cũng từng nói vậy với anh.
Khương Ngọc Thư lại nghĩ rằng đang nói đùa, thế nên cô cười.
Mạnh Cảnh Hòa nhìn cô cười nắc nẻ rồi kéo tay cô qua: "Còn đau không?"
Khương Ngọc Thư kinh ngạc nhìn anh. Cái anh này có thể đứng đắn hơn được không vậy? Cô đứng dậy định đi.
Mạnh Cảnh Hòa lại không cho: "Thôi nào, ở đây chỉ có hai người chúng ta, anh sợ tối qua làm em bị thương."
Khương Ngọc Thư đành phải nhẫn nhịn, nói: "Không sao mà ạ."
Anh thấy mặt của cô đỏ ửng, ánh mắt né tránh, cảm giác mình đang bắt nạt con gái nhà người ta vậy. Anh chuyển chủ đề: "Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng."
Khương Ngọc Thư hơi ngạc nhiên. Anh đang chờ cô cùng đi ăn sáng sao? Không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào, sự đau mỏi trên người cũng biến mất hơn phân nửa.
Hai người ăn sáng xong thì cũng không còn sớm nữa.
Khương Ngọc Thư vào nhà vệ sinh dặm lại son phấn, trong phút chốc đã trở nên xinh đẹp động lòng người.
Lúc Mạnh Cảnh Hòa đi cùng cô, không ít khách mời của đám cưới nhìn về phía hai người, trong mắt họ đều tỏ vẻ hâm mộ.
Đáng tiếc, một người là cây quý đã có chủ, một người là hoa đã có chủ.
Hôn lễ rất đẹp, hạnh phúc ngập tràn trong lời ca.
Ôn Văn khẽ hỏi: "Ca khúc trong hôn lễ rất hay, bọn họ thật sự rất chăm chút cho đám cưới. Bài hát này tên gì thế?"
Khương Ngọc Thư khẽ lẩm bẩm: "‘I do’, ca khúc của ban nhạc 911, nước Anh." Đây là ca khúc cô rất thích.
My whole world changed from the moment I met you
And it would never be the same
Felt like I knew that I always loved you
...