Khương Ngọc Thư búng trán con bé: "Em đó! Con nít quỷ không à! Lo mà học tập đi, đừng quan tâm đến những chuyện khác."
"Chị à..."
Khương Ngọc Thư: "Chị và anh ấy vừa mới bắt đầu thôi, còn đang trong giai đoạn tìm hiểu. Đợi ổn định rồi thì chị chắc chắn sẽ đưa anh ấy đến gặp em."
"Chị hứa rồi đấy nhé?"
"Chị lừa em bao giờ nào?"
Thật ra là giờ đang lừa đấy chứ.
Khương Dư Họa cười.
Tối đến, Khương Ngọc Thư giúp bà cụ Khương làm vài món.
Bà cụ Khương thương cô lắm: "Cháu đi nghỉ cho khỏe rồi giúp Tiểu Họa làm bài tập đi."
Khương Ngọc Thư nhõng nhẽo nói: "Em ấy học giỏi mà, không cần cháu dạy thêm đâu. Bà ơi, tối nay để cháu phụ bà một tay."
Bà cụ Khương cười: "Được thôi." Cô nói chuyện với bà nội một lúc rồi vô tình chủ đề lại chuyển đến một người.
Hứa Hằng.
Bà nội hỏi: "Hai đứa không liên lạc với nhau sao?"
Khương Ngọc Thư đang rửa rau, tiếng vòi nước át cả tiếng cô: "Không ạ."
Sau khi ăn cơm tối xong, Khương Ngọc Thư đưa Khương Dư Họa về trường học. Trước khi đi, cô nhét hai nghìn tệ dưới gối của bà nội. Đây là cách cô trả lại tiền bà cho.
Đợi đến khi đến cổng trường trung học số 1, cô kéo Khương Dư Họa dạo một vòng siêu thị mua một mớ đồ ăn rồi mới đưa em gái về ký túc xá.
Khi Khương Ngọc Thư xuống lầu, tâm trạng cô cực kỳ nặng nề.
Hồi cô học cấp ba, lúc nào cũng có tài xế đưa đón. Thỉnh thoảng khi tự học buổi tối xong, tan học là bố Khương kiểu gì cũng mua một cốc trà sữa đến đón cô.
Dư Họa lại chỉ có thể trọ lại trường.
Cô ngẩng đầu nhìn tòa ký túc xá vắng ngắt, lòng đầy chua chát.
Khương Ngọc Thư siết tay, vẻ kiên định thoáng hiện trên khuôn mặt dễ chịu của cô rồi biến mất. Cô chắc chắn sẽ mua lại căn nhà của họ.
Khương Ngọc Thư ngồi trên xe buýt. Chuông điện thoại của cô chợt vang lên, cô xem thì thấy là Mạnh Cảnh Hòa gọi đến.
Cô sực nhớ ra rằng mình quên báo tin cho Mạnh Cảnh Hòa.
Thế là cô vội bấm nghe máy, sầu thảm nói: "Em sai rồi!" Giọng nói vừa nũng nịu, vừa đáng thương.
Cơn bực tức đã ra đến miệng của Mạnh Cảnh Hòa thoắt cái đã mất hơn phân nữa, anh miễn cường "ừ" một tiếng.
Khương Ngọc Thư nhẹ nhàng thở phào một hơi. May là mình kịp nhận lỗi.
"Em gái em về trường chưa?"
"Rồi ạ."
"Giờ em đang ở đâu?"
"Em đang ở trên xe buýt."
Một thoáng trầm mặc.
Mạnh Cảnh Hòa nói: "Nhớ về nhà sớm."
Khương Ngọc Thư trả lời: "Vâng ạ."
Cô cảm thấy cổ họng mình nghẹn đi. Nơi đó thậm chí còn không phải nhà của cô, nói chính xác thì là nơi để anh dùng làm "kim ốc tàng kiều".
"Chị à..."
Khương Ngọc Thư: "Chị và anh ấy vừa mới bắt đầu thôi, còn đang trong giai đoạn tìm hiểu. Đợi ổn định rồi thì chị chắc chắn sẽ đưa anh ấy đến gặp em."
"Chị hứa rồi đấy nhé?"
"Chị lừa em bao giờ nào?"
Thật ra là giờ đang lừa đấy chứ.
Khương Dư Họa cười.
Tối đến, Khương Ngọc Thư giúp bà cụ Khương làm vài món.
Bà cụ Khương thương cô lắm: "Cháu đi nghỉ cho khỏe rồi giúp Tiểu Họa làm bài tập đi."
Khương Ngọc Thư nhõng nhẽo nói: "Em ấy học giỏi mà, không cần cháu dạy thêm đâu. Bà ơi, tối nay để cháu phụ bà một tay."
Bà cụ Khương cười: "Được thôi." Cô nói chuyện với bà nội một lúc rồi vô tình chủ đề lại chuyển đến một người.
Hứa Hằng.
Bà nội hỏi: "Hai đứa không liên lạc với nhau sao?"
Khương Ngọc Thư đang rửa rau, tiếng vòi nước át cả tiếng cô: "Không ạ."
Sau khi ăn cơm tối xong, Khương Ngọc Thư đưa Khương Dư Họa về trường học. Trước khi đi, cô nhét hai nghìn tệ dưới gối của bà nội. Đây là cách cô trả lại tiền bà cho.
Đợi đến khi đến cổng trường trung học số 1, cô kéo Khương Dư Họa dạo một vòng siêu thị mua một mớ đồ ăn rồi mới đưa em gái về ký túc xá.
Khi Khương Ngọc Thư xuống lầu, tâm trạng cô cực kỳ nặng nề.
Hồi cô học cấp ba, lúc nào cũng có tài xế đưa đón. Thỉnh thoảng khi tự học buổi tối xong, tan học là bố Khương kiểu gì cũng mua một cốc trà sữa đến đón cô.
Dư Họa lại chỉ có thể trọ lại trường.
Cô ngẩng đầu nhìn tòa ký túc xá vắng ngắt, lòng đầy chua chát.
Khương Ngọc Thư siết tay, vẻ kiên định thoáng hiện trên khuôn mặt dễ chịu của cô rồi biến mất. Cô chắc chắn sẽ mua lại căn nhà của họ.
Khương Ngọc Thư ngồi trên xe buýt. Chuông điện thoại của cô chợt vang lên, cô xem thì thấy là Mạnh Cảnh Hòa gọi đến.
Cô sực nhớ ra rằng mình quên báo tin cho Mạnh Cảnh Hòa.
Thế là cô vội bấm nghe máy, sầu thảm nói: "Em sai rồi!" Giọng nói vừa nũng nịu, vừa đáng thương.
Cơn bực tức đã ra đến miệng của Mạnh Cảnh Hòa thoắt cái đã mất hơn phân nữa, anh miễn cường "ừ" một tiếng.
Khương Ngọc Thư nhẹ nhàng thở phào một hơi. May là mình kịp nhận lỗi.
"Em gái em về trường chưa?"
"Rồi ạ."
"Giờ em đang ở đâu?"
"Em đang ở trên xe buýt."
Một thoáng trầm mặc.
Mạnh Cảnh Hòa nói: "Nhớ về nhà sớm."
Khương Ngọc Thư trả lời: "Vâng ạ."
Cô cảm thấy cổ họng mình nghẹn đi. Nơi đó thậm chí còn không phải nhà của cô, nói chính xác thì là nơi để anh dùng làm "kim ốc tàng kiều".