Khương Ngọc Thư mỉm cười: "Anh ngủ ngon." Mặc dù cô còn muốn học tiếp nữa. Chao ôi, đàn ông đúng là làm hỏng việc mà! Trách sao các chị đã kết hôn trong đài đều bảo còn độc thân là sướng nhất.
Mạnh Cảnh Hòa nhìn người ngủ bên cạnh thì bật cười. Lấy lùi làm tiến cơ đấy, cô tưởng anh không biết cái mánh lới nhỏ của cô hay sao?
Hôm sau vẫn như bình thường, Khương Ngọc Thư đi làm cùng xe với Mạnh Cảnh Hòa.
Sáng mùa đông, đường phố vắng ngắt.
Dự báo thời tiết bảo là ngày kia tuyết sẽ bắt đầu rơi, chẳng biết có đúng hay không nữa.
"Bao giờ các em nghỉ?" Mạnh Cảnh Hòa hỏi.
Khương Ngọc Thư quay sang nhìn anh. Anh vẫn mặc vest như cũ, vừa lịch thiệp vừa tuấn tú: "Chắc là khoảng hai mươi chín Tết."
Mạnh Cảnh Hòa im lặng một lúc rồi cười khẽ: "Anh nghĩ nên trao cho em danh hiệu 'thực tập sinh gương mẫu' mới được."
Khương Ngọc Thư không buồn để ý câu chế giễu của anh: "Em muốn được ở lại thì phải thể hiện cho tốt."
Mạnh Cảnh Hòa nhíu mày: "Thế để anh chào hỏi chủ đài bên em."
"Đừng nha!" Khương Ngọc Thư bật lại ngay, giọng điệu hơi kích động. Nói xong, cô lại hối hận ngay.
Mạnh Cảnh Hòa nhìn cô rồi ngẫm nghĩ, thấy vẻ mặt cô dần dịu đi.
Cô nhẹ nhàng nói: "Em muốn dựa vào chính sức mình để được ở lại. Thêm nữa, dù sao đây cũng là chuyên ngành chính của em, em không thể để trường mình mất mặt được."
Mạnh Cảnh Hòa biết sự cạnh tranh trong đài C ác liệt hệt như giới giải trí vậy. Nếu mục tiêu của Khương Ngọc Thư là dẫn bản tin thì sẽ không chỉ là "khó" thôi đầu. Anh nói một câu không mặn không nhạt: "Vậy em cố lên nhé." Đến lúc đó rồi xem thế nào.
"Anh yên tâm! Em sẽ không khiến anh mất mặt đâu." Khương Ngọc Thư lấy lòng.
Bình thường thì Mạnh Cảnh Hòa chắc chắn sẽ bỏ qua mấy cái lời ba hoa của cô, nhưng hôm nay anh cứ tỏ thái độ lạ: "Bạn cùng trường của em và cả đồng nghiệp trong đài chẳng ai biết quan hệ giữa em và anh cả, ai mà biết em là của anh?"
Khương Ngọc Thư đánh ực một cái. Người này không được thỏa mãn nhu cầu nên tâm trạng không vui à?
Trợ lý Dư đang lái xe phải cố nhịn cười. Anh ta đã đi theo Mạnh Cảnh Hòa lâu như vậy rồi mà mới lần đầu tiên thấy ông chủ luôn lịch sự nhã nhặn của mình giận dỗi người khác, lại còn giận dỗi ra mặt như thế nữa chứ.
Mãi cho đến khi xuống xe, hai người cũng không nói gì thêm.
Đợi khi Khương Ngọc Thư xuống xe rồi, Mạnh Cảnh Hòa mới hỏi trợ lý Dư: "Em ấy làm việc ở đài truyền hình sao rồi?"
Trợ lý Dư báo cáo hết tin tức cả năm cho anh: "Giảng viên của cô Khương giới thiệu cô ấy đến đây, trước mắt đang làm việc ở ban tin tức thời sự. Nhưng vì gần đây đài phải tổ chức tiệc tối nên các thực tập sinh đều phải đến hỗ trợ, cũng là để tích góp kinh nghiệm."
Mạnh Cảnh Hòa gật đầu: "Đánh tiếng với lãnh đạo của đài đi." Dù có ở đâu thì thực tập sinh kiểu gì cũng sẽ phải chịu khổ.
Trợ lý Dư do dự nói: "Vậy chúng ta sẽ nói cô Khương là?"
Mạnh Cảnh Hòa nhìn anh ta.
Mạnh Cảnh Hòa nhìn người ngủ bên cạnh thì bật cười. Lấy lùi làm tiến cơ đấy, cô tưởng anh không biết cái mánh lới nhỏ của cô hay sao?
Hôm sau vẫn như bình thường, Khương Ngọc Thư đi làm cùng xe với Mạnh Cảnh Hòa.
Sáng mùa đông, đường phố vắng ngắt.
Dự báo thời tiết bảo là ngày kia tuyết sẽ bắt đầu rơi, chẳng biết có đúng hay không nữa.
"Bao giờ các em nghỉ?" Mạnh Cảnh Hòa hỏi.
Khương Ngọc Thư quay sang nhìn anh. Anh vẫn mặc vest như cũ, vừa lịch thiệp vừa tuấn tú: "Chắc là khoảng hai mươi chín Tết."
Mạnh Cảnh Hòa im lặng một lúc rồi cười khẽ: "Anh nghĩ nên trao cho em danh hiệu 'thực tập sinh gương mẫu' mới được."
Khương Ngọc Thư không buồn để ý câu chế giễu của anh: "Em muốn được ở lại thì phải thể hiện cho tốt."
Mạnh Cảnh Hòa nhíu mày: "Thế để anh chào hỏi chủ đài bên em."
"Đừng nha!" Khương Ngọc Thư bật lại ngay, giọng điệu hơi kích động. Nói xong, cô lại hối hận ngay.
Mạnh Cảnh Hòa nhìn cô rồi ngẫm nghĩ, thấy vẻ mặt cô dần dịu đi.
Cô nhẹ nhàng nói: "Em muốn dựa vào chính sức mình để được ở lại. Thêm nữa, dù sao đây cũng là chuyên ngành chính của em, em không thể để trường mình mất mặt được."
Mạnh Cảnh Hòa biết sự cạnh tranh trong đài C ác liệt hệt như giới giải trí vậy. Nếu mục tiêu của Khương Ngọc Thư là dẫn bản tin thì sẽ không chỉ là "khó" thôi đầu. Anh nói một câu không mặn không nhạt: "Vậy em cố lên nhé." Đến lúc đó rồi xem thế nào.
"Anh yên tâm! Em sẽ không khiến anh mất mặt đâu." Khương Ngọc Thư lấy lòng.
Bình thường thì Mạnh Cảnh Hòa chắc chắn sẽ bỏ qua mấy cái lời ba hoa của cô, nhưng hôm nay anh cứ tỏ thái độ lạ: "Bạn cùng trường của em và cả đồng nghiệp trong đài chẳng ai biết quan hệ giữa em và anh cả, ai mà biết em là của anh?"
Khương Ngọc Thư đánh ực một cái. Người này không được thỏa mãn nhu cầu nên tâm trạng không vui à?
Trợ lý Dư đang lái xe phải cố nhịn cười. Anh ta đã đi theo Mạnh Cảnh Hòa lâu như vậy rồi mà mới lần đầu tiên thấy ông chủ luôn lịch sự nhã nhặn của mình giận dỗi người khác, lại còn giận dỗi ra mặt như thế nữa chứ.
Mãi cho đến khi xuống xe, hai người cũng không nói gì thêm.
Đợi khi Khương Ngọc Thư xuống xe rồi, Mạnh Cảnh Hòa mới hỏi trợ lý Dư: "Em ấy làm việc ở đài truyền hình sao rồi?"
Trợ lý Dư báo cáo hết tin tức cả năm cho anh: "Giảng viên của cô Khương giới thiệu cô ấy đến đây, trước mắt đang làm việc ở ban tin tức thời sự. Nhưng vì gần đây đài phải tổ chức tiệc tối nên các thực tập sinh đều phải đến hỗ trợ, cũng là để tích góp kinh nghiệm."
Mạnh Cảnh Hòa gật đầu: "Đánh tiếng với lãnh đạo của đài đi." Dù có ở đâu thì thực tập sinh kiểu gì cũng sẽ phải chịu khổ.
Trợ lý Dư do dự nói: "Vậy chúng ta sẽ nói cô Khương là?"
Mạnh Cảnh Hòa nhìn anh ta.