Vậy thì sao? Nhà họ Khương không còn là nhà họ Khương của ngày xưa. Họ đã ra khỏi cái giới đó lâu rồi.
Khương Dư Họa nhìn chị gái mình: “Chờ em lên đại học, tự em sẽ kiếm tiền đóng học phí.”
Khương Ngọc Thư giơ tay xoa đầu em: “Em cứ yên tâm học tập, đừng nghĩ đến chuyện học phí.”
Khương Dư Họa nhún vai: “Chị có thể làm được thì em cũng có thể.”
Ánh mắt Khương Ngọc Thư tràn đầy yêu thương: “Ừm, chị biết rồi, Tiểu Họa nhà chúng ta giỏi lắm luôn.”
Khương Dư Họa giận, khuôn mặt khả ái khiến người ta yêu thương: “Chị!”
“Được rồi, được rồi, ăn cơm đi!” Bà nội Khương cắt ngang chủ đề.
Sau bữa tối, hai chị em xuống lầu đốt pháo hoa. Năm sáu đứa trẻ tụ tập dưới lầu, đứa nào cũng cầm cây pháo giấy trong tay.
Khương Ngọc Thư chia cho chúng cây pháo giấy của mình, bọn trẻ càng có thêm nhiều pháo, trong mắt tíu tít ý cười, còn so xem ai nhiều pháo giấy hơn.
Khương Dư Họa dẫn chúng đi đốt cây pháo giấy, Khương Ngọc Thư đứng bên cạnh xem. Một bé trai khoảng bốn, năm tuổi đến gần cô: “Chị gái tiên nữ, chúng ta cùng nhau đốt đi.”
Mẹ ơi! Đây là bánh bao nhỏ nhà ai, dẻo miệng quá đi mất. Khương Ngọc Thư dở khóc dở cười.
Mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm lạnh lẽo. Ở lâu bên ngoài đúng là rét lạnh vô cùng. Không lâu sau đã có người lớn gọi bọn trẻ về nhà.
Khương Ngọc Thư xoa tay: “Tiểu Họa, chúng ta cũng nên trở về thôi.”
Khương Dư Họa đi tới, nắm lấy tay cô, cọ nhẹ đầu vào cổ cô: “Chị ơi…”
“Sao vậy? Em còn chơi chưa chán nữa sao?”
“Mẹ liên lạc với em rồi.” Giọng Khương Dư Họa rầu rĩ.
Khương Ngọc Thư nghiêng đầu, ánh sáng trong mắt lập tức tối đi: “Bà ấy nói cái gì?”
Khương Dư Họa hiển nhiên cảm thấy chị gái mình không vui: “Bà ấy nói muốn cho chúng ta tiền, nhưng em không cần.”
Khương Ngọc Thư mỉm cười, nhưng không nói gì, nhấc chân lên tiếp tục đi về phía trước. Nghe nói mẹ cô bây giờ đã tìm được một người đàn ông giàu có và sống cuộc sống của một quý bà.
“Chị, lần sau bà ấy lại gọi đến thì em sẽ không trả lời nữa.” Khương Dư Họa hối hận rồi, biết vậy thì cô bé sẽ không nhắc tới việc này. Mỗi lần nhắc tới mẹ, chị sẽ không vui.
Khương Ngọc Thư lấy chìa khóa ra định mở cửa, nhưng cô bỗng khựng lại rồi khẽ thở dài: “Tiểu Họa, em cũng đã trưởng thành rồi, em có lựa chọn của riêng mình.”
Khương Dư Họa nhìn chị gái mình: “Chờ em lên đại học, tự em sẽ kiếm tiền đóng học phí.”
Khương Ngọc Thư giơ tay xoa đầu em: “Em cứ yên tâm học tập, đừng nghĩ đến chuyện học phí.”
Khương Dư Họa nhún vai: “Chị có thể làm được thì em cũng có thể.”
Ánh mắt Khương Ngọc Thư tràn đầy yêu thương: “Ừm, chị biết rồi, Tiểu Họa nhà chúng ta giỏi lắm luôn.”
Khương Dư Họa giận, khuôn mặt khả ái khiến người ta yêu thương: “Chị!”
“Được rồi, được rồi, ăn cơm đi!” Bà nội Khương cắt ngang chủ đề.
Sau bữa tối, hai chị em xuống lầu đốt pháo hoa. Năm sáu đứa trẻ tụ tập dưới lầu, đứa nào cũng cầm cây pháo giấy trong tay.
Khương Ngọc Thư chia cho chúng cây pháo giấy của mình, bọn trẻ càng có thêm nhiều pháo, trong mắt tíu tít ý cười, còn so xem ai nhiều pháo giấy hơn.
Khương Dư Họa dẫn chúng đi đốt cây pháo giấy, Khương Ngọc Thư đứng bên cạnh xem. Một bé trai khoảng bốn, năm tuổi đến gần cô: “Chị gái tiên nữ, chúng ta cùng nhau đốt đi.”
Mẹ ơi! Đây là bánh bao nhỏ nhà ai, dẻo miệng quá đi mất. Khương Ngọc Thư dở khóc dở cười.
Mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm lạnh lẽo. Ở lâu bên ngoài đúng là rét lạnh vô cùng. Không lâu sau đã có người lớn gọi bọn trẻ về nhà.
Khương Ngọc Thư xoa tay: “Tiểu Họa, chúng ta cũng nên trở về thôi.”
Khương Dư Họa đi tới, nắm lấy tay cô, cọ nhẹ đầu vào cổ cô: “Chị ơi…”
“Sao vậy? Em còn chơi chưa chán nữa sao?”
“Mẹ liên lạc với em rồi.” Giọng Khương Dư Họa rầu rĩ.
Khương Ngọc Thư nghiêng đầu, ánh sáng trong mắt lập tức tối đi: “Bà ấy nói cái gì?”
Khương Dư Họa hiển nhiên cảm thấy chị gái mình không vui: “Bà ấy nói muốn cho chúng ta tiền, nhưng em không cần.”
Khương Ngọc Thư mỉm cười, nhưng không nói gì, nhấc chân lên tiếp tục đi về phía trước. Nghe nói mẹ cô bây giờ đã tìm được một người đàn ông giàu có và sống cuộc sống của một quý bà.
“Chị, lần sau bà ấy lại gọi đến thì em sẽ không trả lời nữa.” Khương Dư Họa hối hận rồi, biết vậy thì cô bé sẽ không nhắc tới việc này. Mỗi lần nhắc tới mẹ, chị sẽ không vui.
Khương Ngọc Thư lấy chìa khóa ra định mở cửa, nhưng cô bỗng khựng lại rồi khẽ thở dài: “Tiểu Họa, em cũng đã trưởng thành rồi, em có lựa chọn của riêng mình.”