• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trang trại trên núi này được trang trí theo phong cách Nhật Bản, đơn giản lại thoải mái.

Hai người cất đồ xong, Mạnh Cảnh Hòa đưa cô đến nhà ăn ăn gì đó.

Khương Ngọc Thư tò mò nhưng không nói gì.

Mạnh Cảnh Hòa uống một hớp nước: "Sao không nói gì?"

"Nơi thế này sao lại không có ai đến?" Dù nơi này có tốn nhiều chi phí thì chắc chắn cũng phải có người tới chứ, nếu không chẳng lẽ lại lỗ vốn sao?

"Nơi này không dùng để kinh doanh đại trà, nhưng vẫn có người đến." Mạnh Cảnh Hòa cười nói: "Cô Ôn kia không nói với em là cô ấy và Nhậm Dật sẽ tới sao?"

Khương Ngọc Thư lắc đầu. Giờ trong lòng cô đang phiền muộn, chỉ muốn mau chóng đi thử thai thôi.

Hai người ăn cơm xong lại về phòng nghỉ ngơi.

Hai ngày nay Mạnh Cảnh Hòa hơi mệt nên kéo Khương Ngọc Thư về ngủ bù.

Đợi đến khi Mạnh Cảnh Hòa ngủ say, Khương Ngọc Thư mới lặng lẽ rời giường, lấy bọc trong túi xách ra rồi tọt vào nhà vệ sinh. Cô chăm chú đọc hướng dẫn sử dụng rồi làm theo. Que thử thai đầu tiên hiện một vạch, vậy tức là không mang thai.

Khương Ngọc Thư thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vẫn không yên tâm lắm nên cô đắn đo một lúc rồi thử tiếp, lần này vẫn một vạch.



"May quá." Sự kích động giờ đây là không thể tả nổi.

Đột nhiên, cửa nhà vệ sinh bật mở.

"Sao vậy?" Mạnh Cảnh Hòa thấy cô vào nhà vệ sinh lâu như vậy rồi lại còn hét to lên nữa.

Khương Ngọc Thư vội vàng giấu đồ ra sau lưng.

Nhà vệ sinh rất lớn, đèn sáng trưng.

Mạnh Cảnh Hòa híp mắt, tựa bên cửa: "Không tắm sao?"

Khương Ngọc Thư gật đầu, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi: "Em ra ngoài, anh dùng nhà vệ sinh đi."

Mạnh Cảnh Hòa nhấc chân đi từng bước đến chỗ cô: "Thứ gì đó?"

Khương Ngọc Thư nắm tay thật chặt, tim nhảy rộn lên.

Mạnh Cảnh Hòa kéo tay cô ra, nhìn một cái đã đoán được là gì: "Nhìn anh!"

Khương Ngọc Thư ngẩng đầu, nhìn anh không chớp mắt, vờ như đang rất bình tĩnh. Giờ phút này, vẻ mặt anh rất dịu dàng, khi nhìn người khác sẽ khiến người đó tơ tưởng xa xôi.



Đương nhiên là Mạnh Cảnh Hòa biết thứ đó là gì. Trái cổ anh trượt lên xuống: "Em mang thai rồi sao?"

Vẻ mặt Khương Ngọc Thư thoắt đổi, xấu hổ quay đi: "Không ạ." Cô cố gắng biện minh cho bản thân: "Kinh nguyệt của em trễ mười ngày rồi nên em mới lo, phải thử xem sao. Anh xem, chỉ có một vạch thôi, tức là em không mang thai."

Mạnh Cảnh Hòa nhìn que thử thai, vẻ mặt khó đoán.

Khương Ngọc Thư bổ sung thêm một câu nữa: "Em thử hai que rồi, thật sự không hề mang thai." Cô không biết phải giải thích ra sao, cô chỉ sợ anh sẽ hiểu lầm là cô muốn mang thai.

Mạnh Cảnh Hòa mấp máy môi: "Có phải em thử sai rồi không?"

Khương Ngọc Thư hít sâu một hơi: "Chắc là mấy hôm nữa kinh nguyệt sẽ đến thôi, phụ nữ bị vậy cũng bình thường. Em chỉ hơi lo nên mới thử." Cô càng nói càng không biết phải làm sao. Cô cũng không muốn như vậy. Mấy hôm nay tiệm thuốc không mở cửa, giờ cô vất vả lắm mới mua được que thử thai. Nếu như thật sự không mang thai thì cô chẳng việc gì phải nói chuyện này cho anh biết cả.

"Anh yên tâm, dù có mang thai thì em cũng sẽ bỏ." Cô nói một cách cực kỳ kiên quyết, hận không thể thề.

Vẻ mặt Mạnh Cảnh Hòa lại lạnh đi: "Anh không yên tâm cái gì?"

Thoắt cái, áp lực trong nhà vệ sinh còn nặng nề hơn ban nãy.

Khương Ngọc Thư khó nhọc nói: "Vậy em ra ngoài trước." Dứt lời, cô chạy ngay.

Sau khi ra ngoài cô mới phát hiện lưng áo mình đẫm mồ hôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK