Khương Ngọc Thư chớp mắt: "Harvard? Hay Oxford?" Cô biết anh rất giàu, nhà họ Mạnh cũng rất có tiếng ở thành phố C.
Mạnh Cảnh Hòa mím môi: “Anh học đại học trong nước.” Anh nói tên trường mình, cũng trong dự liệu của Khương Ngọc Thư. Với trí thông minh của anh thì chắc chắn sẽ theo học tại một ngôi trường danh giá trong nước.
“Vậy anh cũng học cấp ba ở thành phố C à?”
Mạnh Cảnh Hòa tỉnh bơ đáp: “Ừ.”
Khương Ngọc Thư nghiến răng nghiến lợi: “Là trường cấp ba nào?”
Mạnh Cảnh Hòa nhìn cô: “Trường cấp ba trực thuộc đại học C.”
Khương Ngọc Thư chớp mắt, thế mà bọn họ lại học chung một trường cấp ba. Cô thậm chí còn chẳng biết gì về anh cả. Nhưng cũng đúng thôi, hai người chênh nhau tận bảy tuổi, cách những mấy cấp, cô không biết anh cũng là bình thường.
"Em còn muốn biết gì nữa không?"
Khương Ngọc Thư cười nói: "Sau này em sẽ hỏi anh dần."
Lúc Khương Ngọc Thư đang ngủ mơ mơ màng màng thì nghe thấy điện thoại di động của Mạnh Cảnh Hòa đổ chuông. Anh nghe điện thoại, khẽ giọng: “Ừ, lát nữa tôi qua.”
Khương Ngọc Thư dụi mắt, đang định ngồi dậy thì bị Mạnh Cảnh Hòa giữ cổ tay lại, nói: “Bọn nó gọi anh, em cứ ngủ thêm lúc nữa đi.”
Mạnh Cảnh Hòa thay quần áo ngày thường màu trắng, trông cực kỳ đẹp trai.
Cô nhìn anh, ánh mắt mơ màng.
Mạnh Cảnh Hòa dịu dàng xoa đầu cô, nói: “Ngủ đi.”
Sự dịu dàng lúc này càng khiến cô thêm ngẩn ngơ. Trong đôi mắt cô chỉ toàn bóng dáng anh, trái tim cô sắp thất thủ rồi.
Không lâu sau khi anh rời đi, chuông điện thoại của Khương Ngọc Thư cũng vang lên.
Là cuộc gọi từ Ôn Văn.
Cô biết Ôn Văn tìm mình vì có chuyện muốn nói.
Hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê của khách sạn.
Khương Ngọc Thư mặc một chiếc váy voan trễ vai, thắt bừa bím tóc rồi đi xuống lầu.
Ôn Văn nhìn cô, hỏi: "Ngủ đã mắt rồi chứ?"
Khương Ngọc Thư gật đầu.
Ôn Văn rót cho cô một ly nước trái cây: "Người đẹp có đi dép lê cũng vẫn đẹp, câu này của tớ là dùng để ám chỉ cậu đấy."
Khương Ngọc Thư bật cười.
Ôn Văn uống một hớp nước, nói: “Hơn nửa năm rồi chúng mình không gặp nhau nhỉ.”
Sắc mặt Khương Ngọc Thư bình tĩnh đến lạ thường: "Ôn Văn, tớ biết cậu muốn hỏi điều gì."
Ôn Văn thở dài: "Vậy cậu có thể nói cho tớ biết, quan hệ hiện giờ giữa cậu và Mạnh Cảnh Hòa là thế nào không?"
“Tình nhân.” Cô không muốn nói như vậy, nhưng cô không thể tự lừa mình dối người được. Cô phải định nghĩa mối quan hệ giữa mình và Mạnh Cảnh Hòa thế nào đây?
Ôn Văn cau mày: “Ngọc Thư, cậu...”
"Cậu muốn nói tớ đã chìm đắm trong trụy lạc rồi sao?" Khương Ngọc Thư nhẹ nhàng nói.
"Không đâu, tớ không hề coi thường cậu."
Khương Ngọc Thư mỉm cười: "Không sao đâu Ôn Văn à. Khi tớ đưa ra lựa chọn của mình, tớ đã biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì trong tương lai rồi. Với lại, khi ở bên Mạnh Cảnh Hòa tớ cũng không chịu thua thiệt gì cả. Anh ấy đẹp trai, giàu có, cũng đối xử rất tốt với tớ. Coi như là một mối tình thôi, tớ cũng không mất gì cả.”
"Hai người bên nhau từ khi nào thế?"
"Một ngày sau sinh nhật cậu."
Mạnh Cảnh Hòa mím môi: “Anh học đại học trong nước.” Anh nói tên trường mình, cũng trong dự liệu của Khương Ngọc Thư. Với trí thông minh của anh thì chắc chắn sẽ theo học tại một ngôi trường danh giá trong nước.
“Vậy anh cũng học cấp ba ở thành phố C à?”
Mạnh Cảnh Hòa tỉnh bơ đáp: “Ừ.”
Khương Ngọc Thư nghiến răng nghiến lợi: “Là trường cấp ba nào?”
Mạnh Cảnh Hòa nhìn cô: “Trường cấp ba trực thuộc đại học C.”
Khương Ngọc Thư chớp mắt, thế mà bọn họ lại học chung một trường cấp ba. Cô thậm chí còn chẳng biết gì về anh cả. Nhưng cũng đúng thôi, hai người chênh nhau tận bảy tuổi, cách những mấy cấp, cô không biết anh cũng là bình thường.
"Em còn muốn biết gì nữa không?"
Khương Ngọc Thư cười nói: "Sau này em sẽ hỏi anh dần."
Lúc Khương Ngọc Thư đang ngủ mơ mơ màng màng thì nghe thấy điện thoại di động của Mạnh Cảnh Hòa đổ chuông. Anh nghe điện thoại, khẽ giọng: “Ừ, lát nữa tôi qua.”
Khương Ngọc Thư dụi mắt, đang định ngồi dậy thì bị Mạnh Cảnh Hòa giữ cổ tay lại, nói: “Bọn nó gọi anh, em cứ ngủ thêm lúc nữa đi.”
Mạnh Cảnh Hòa thay quần áo ngày thường màu trắng, trông cực kỳ đẹp trai.
Cô nhìn anh, ánh mắt mơ màng.
Mạnh Cảnh Hòa dịu dàng xoa đầu cô, nói: “Ngủ đi.”
Sự dịu dàng lúc này càng khiến cô thêm ngẩn ngơ. Trong đôi mắt cô chỉ toàn bóng dáng anh, trái tim cô sắp thất thủ rồi.
Không lâu sau khi anh rời đi, chuông điện thoại của Khương Ngọc Thư cũng vang lên.
Là cuộc gọi từ Ôn Văn.
Cô biết Ôn Văn tìm mình vì có chuyện muốn nói.
Hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê của khách sạn.
Khương Ngọc Thư mặc một chiếc váy voan trễ vai, thắt bừa bím tóc rồi đi xuống lầu.
Ôn Văn nhìn cô, hỏi: "Ngủ đã mắt rồi chứ?"
Khương Ngọc Thư gật đầu.
Ôn Văn rót cho cô một ly nước trái cây: "Người đẹp có đi dép lê cũng vẫn đẹp, câu này của tớ là dùng để ám chỉ cậu đấy."
Khương Ngọc Thư bật cười.
Ôn Văn uống một hớp nước, nói: “Hơn nửa năm rồi chúng mình không gặp nhau nhỉ.”
Sắc mặt Khương Ngọc Thư bình tĩnh đến lạ thường: "Ôn Văn, tớ biết cậu muốn hỏi điều gì."
Ôn Văn thở dài: "Vậy cậu có thể nói cho tớ biết, quan hệ hiện giờ giữa cậu và Mạnh Cảnh Hòa là thế nào không?"
“Tình nhân.” Cô không muốn nói như vậy, nhưng cô không thể tự lừa mình dối người được. Cô phải định nghĩa mối quan hệ giữa mình và Mạnh Cảnh Hòa thế nào đây?
Ôn Văn cau mày: “Ngọc Thư, cậu...”
"Cậu muốn nói tớ đã chìm đắm trong trụy lạc rồi sao?" Khương Ngọc Thư nhẹ nhàng nói.
"Không đâu, tớ không hề coi thường cậu."
Khương Ngọc Thư mỉm cười: "Không sao đâu Ôn Văn à. Khi tớ đưa ra lựa chọn của mình, tớ đã biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì trong tương lai rồi. Với lại, khi ở bên Mạnh Cảnh Hòa tớ cũng không chịu thua thiệt gì cả. Anh ấy đẹp trai, giàu có, cũng đối xử rất tốt với tớ. Coi như là một mối tình thôi, tớ cũng không mất gì cả.”
"Hai người bên nhau từ khi nào thế?"
"Một ngày sau sinh nhật cậu."