Khoảnh khắc ấy, Khương Ngọc Thư nở một nụ cười tự tận đáy lòng: "Anh đúng là người siêu tốt."
Mạnh Cảnh Hòa nhíu mày. Nếu anh không đồng ý thì chẳng lẽ sẽ trở thành người xấu à? Anh biết em gái cô là học sinh cấp ba, bình thường học phí và sinh hoạt phí đều do cô một tay lo liệu.
"Em gái em học lớp mười hai nhỉ?"
"Lớp mười một ạ."
"Học trường nào?"
"Trường trung học số 1." Có lẽ là do tâm trạng đang vui nên Khương Ngọc Thư nhắc về em gái mình với Mạnh Cảnh Hòa, đây cũng là lần đầu tiên: "Điểm thi vào lớp mười của em gái em đứng thứ ba toàn thành phố đó." Khi nói vậy, cô tỏ vẻ hơi kiêu ngạo một chút. Lúc ấy cô còn sợ biến cố gia đình khiến em gái bị tổn thương nên đưa em đi bác sĩ tâm lý. May là em gái cô không làm sao cả.
"Con bé vẽ tranh đẹp lắm, rất có khiếu."
"Vậy sao?" Mạnh Cảnh Hòa đáp lời cô: "Vậy con bé có định thi đại học chuyên ngành nghệ thuật không?" Học nghệ thuật tốn nhiều tiền, hiện giờ, với khả năng tài chính của nhà họ Khương, nuôi được hai chị em ăn học đủ đầy đã là tốt lắm rồi.
"Nếu em gái em thích thì đương nhiên là em sẽ ủng hộ con bé." Cô cũng biết học nghệ thuật tốn tiền, nhưng cô cũng sắp đi làm, có thu nhập rồi nên cũng gánh được.
Mạnh Cảnh Hòa cười: "Em có vẻ dân chủ quá nhỉ?"
Sau khi máy bay hạ cánh, Khương Ngọc Thư chào tạm biệt Mạnh Cảnh Hòa: "Em đi tàu điện ngầm là được rồi."
Mạnh Cảnh Hòa nhìn theo cô: "Đến nơi nhớ báo anh biết."
Khương Ngọc Thư cười, vẫy tay với anh rồi mềm mỏng nói: "Tạm biệt anh."
Sau khi nhà họ Khương phá sản, hai chị em cô ra ngoại ô sống cùng ông bà nội. Ông cụ Khương vốn đang quen sống trong nhung lụa thì con trai đột nhiên phá sản, ông bị sốc mạnh, bắt đầu có vấn đề thần kinh. Bà cụ Khương thì lại kiên cường, luôn chăm sóc bạn già của mình, không rời không bỏ.
Khi Khương Ngọc Thư về đến nhà, Khương Dư Họa đang đọc sách trong phòng.
Cô khẽ đẩy cửa vào: "Tiểu Họa..."
Khương Dư Họa quay đầu, mừng rỡ gọi: "Chị ạ!" Cô bé kích động đặt sách xuống rồi bổ nhào đến, ôm lấy Khương Ngọc Thư : "Em nhớ chị lắm."
Lần trước hai chị em gặp nhau là vào dịp lễ Quốc khánh 01/10, chớp mắt đã qua gần ba tháng rồi.
Khương Ngọc Thư xoa đầu em gái: "Sao lại gầy đi rồi? Có phải đi học rồi không lo ăn cơm không?"
Khương Dư Họa le lưỡi: "Ngày nào em cũng ăn cơm đúng bữa hết đó."
Mạnh Cảnh Hòa nhíu mày. Nếu anh không đồng ý thì chẳng lẽ sẽ trở thành người xấu à? Anh biết em gái cô là học sinh cấp ba, bình thường học phí và sinh hoạt phí đều do cô một tay lo liệu.
"Em gái em học lớp mười hai nhỉ?"
"Lớp mười một ạ."
"Học trường nào?"
"Trường trung học số 1." Có lẽ là do tâm trạng đang vui nên Khương Ngọc Thư nhắc về em gái mình với Mạnh Cảnh Hòa, đây cũng là lần đầu tiên: "Điểm thi vào lớp mười của em gái em đứng thứ ba toàn thành phố đó." Khi nói vậy, cô tỏ vẻ hơi kiêu ngạo một chút. Lúc ấy cô còn sợ biến cố gia đình khiến em gái bị tổn thương nên đưa em đi bác sĩ tâm lý. May là em gái cô không làm sao cả.
"Con bé vẽ tranh đẹp lắm, rất có khiếu."
"Vậy sao?" Mạnh Cảnh Hòa đáp lời cô: "Vậy con bé có định thi đại học chuyên ngành nghệ thuật không?" Học nghệ thuật tốn nhiều tiền, hiện giờ, với khả năng tài chính của nhà họ Khương, nuôi được hai chị em ăn học đủ đầy đã là tốt lắm rồi.
"Nếu em gái em thích thì đương nhiên là em sẽ ủng hộ con bé." Cô cũng biết học nghệ thuật tốn tiền, nhưng cô cũng sắp đi làm, có thu nhập rồi nên cũng gánh được.
Mạnh Cảnh Hòa cười: "Em có vẻ dân chủ quá nhỉ?"
Sau khi máy bay hạ cánh, Khương Ngọc Thư chào tạm biệt Mạnh Cảnh Hòa: "Em đi tàu điện ngầm là được rồi."
Mạnh Cảnh Hòa nhìn theo cô: "Đến nơi nhớ báo anh biết."
Khương Ngọc Thư cười, vẫy tay với anh rồi mềm mỏng nói: "Tạm biệt anh."
Sau khi nhà họ Khương phá sản, hai chị em cô ra ngoại ô sống cùng ông bà nội. Ông cụ Khương vốn đang quen sống trong nhung lụa thì con trai đột nhiên phá sản, ông bị sốc mạnh, bắt đầu có vấn đề thần kinh. Bà cụ Khương thì lại kiên cường, luôn chăm sóc bạn già của mình, không rời không bỏ.
Khi Khương Ngọc Thư về đến nhà, Khương Dư Họa đang đọc sách trong phòng.
Cô khẽ đẩy cửa vào: "Tiểu Họa..."
Khương Dư Họa quay đầu, mừng rỡ gọi: "Chị ạ!" Cô bé kích động đặt sách xuống rồi bổ nhào đến, ôm lấy Khương Ngọc Thư : "Em nhớ chị lắm."
Lần trước hai chị em gặp nhau là vào dịp lễ Quốc khánh 01/10, chớp mắt đã qua gần ba tháng rồi.
Khương Ngọc Thư xoa đầu em gái: "Sao lại gầy đi rồi? Có phải đi học rồi không lo ăn cơm không?"
Khương Dư Họa le lưỡi: "Ngày nào em cũng ăn cơm đúng bữa hết đó."