• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Cảnh Hòa biết cô đang nhìn anh, anh thuận thế kéo cô vào lòng hôn lên khóe miệng của cô, nụ hôn mang theo sự trừng phạt. Đương nhiên anh biết cô nói thế chỉ là bề ngoài thuận theo mà thôi.

Khương Ngọc Thư bị anh hôn đến thở dốc, sợ rằng anh sẽ giải quyết ở nơi này.

Áo tắm trên người cô chỉ mặc cho có lệ: "Đừng ở đây..." Cô khẽ năn nỉ.

Mạnh Cảnh Hòa cười khẽ, động tác trên tay không ngừng lại.

Khương Ngọc Thư đỏ mắt: "Anh Mạnh..." Đúng thế, cho dù cô to gan đến đâu cũng không thể chấp nhận làm tình ở bên ngoài được, cô biết Mạnh Cảnh Hòa đang ép mình.

"Gọi anh là gì?" Giọng điệu của Mạnh Cảnh Hòa trầm thấp.

Một giây, hai giây...

Áo tắm trên người của cô đã bị anh giật xuống.

"Cảnh Hòa..." Cô kêu lên.

Một tay Mạnh Cảnh Hòa ôm eo cô, khóe môi dừng trên ngực của cô. Anh dừng động tác, hơi dựa ra sau, lông mi thật dài đọng mấy giọt nước.

Khương Ngọc Thư đưa tay kéo khăn tắm phủ thêm cho mình.



Mạnh Cảnh Hòa híp mắt: "Ngâm lâu không tốt, chúng ta đi thôi."

Khương Ngọc Thư sững sờ.

Mạnh Cảnh Hòa cong môi: "Hay là em muốn ở đây tiếp tục làm chuyện vừa rồi? Thật ra anh cảm thấy không quan trọng."

Khương Ngọc Thư đưa một tay che ngực, vội bò ra ngoài, bởi vì gấp nên cô còn trượt chân ngã quỳ gối trên sàn. Cũng may, cô cứng rắn không sợ đau, chỉ cần có thể mau chóng rời khỏi đây là được rồi.

Mãi cho đến lúc ăn tối, Ôn Văn và Nhậm Dật ung dung đi vào. Hai người tay trong tay, vẻ mặt hạnh phúc.

Sau khi chào hỏi, Ôn Văn kéo Khương Ngọc Thư qua một bên nói chuyện.

"Cậu và Mạnh Cảnh Hòa ăn Tết cùng nhau à?" Ôn Văn hỏi thẳng.

Khương Ngọc Thư vội giải thích.

Ôn Văn cười khẽ, đưa tay chỉ vào cổ của cô: " Ôi, Tổng giám đốc Mạnh không thương hương tiếc ngọc gì cả."

Khương Ngọc Thư cười khổ, ở ao suối nước nóng Mạnh Cảnh Hòa không "nhẹ miệng" chút nào. "Sao hai cậu lại đến đây?"

"Vốn dĩ định ra nước ngoài chơi, nhưng mấy hôm trước tớ bị cảm phải truyền nước." Cô đưa tay, trên bàn tay xanh tím: "Nhậm Dật và Mạnh Cảnh Hòa trò chuyện, Mạnh Cảnh Hòa nói anh ấy sẽ đến đây nên tớ bảo Nhậm Dật đưa tớ đến đây."

"Thì ra là thế."



"Haiz, cậu sao thế? Mạnh Cảnh Hòa bắt nạt cậu à?"

Khương Ngọc Thư suy nghĩ rồi nói: "Ôn Văn, mấy năm nay Mạnh Cảnh Hòa không có bạn gái à?"

Ôn Văn cười: "Đúng là không có."

Khương Ngọc Thư kinh ngạc: "Sao lại như thế?"

Ôn Văn nhún vai: "Chắc là không gặp được người thích hợp, nhưng mà nhà họ Mạnh và nhà họ Tôn có ý định đó."

"Nhà họ Tôn nào?"

"Tôn Gia Di."

Khương Ngọc Thư hơi kinh ngạc, bây giờ Tôn Gia Di là người dẫn chương trình tin tức buổi chiều của đài C, cũng là nhân vật nổi tiếng ở thành phố C. Thân phận địa vị của cô ta vô cùng thích hợp với Mạnh Cảnh Hòa.

"Tớ nghe nói người lớn nhà họ Mạnh và nhà họ Tôn cố ý mai mối cho hai người bọn họ." Ôn Văn thấy sắc mặt Khương Ngọc Thư trầm xuống: "Ngọc Thư, cậu chuẩn bị tâm lý đi."

"Tớ biết." Khương Ngọc Thư mỉm cười: "Tớ biết rõ, lúc nên ngừng thì tớ sẽ cắt đứt với Mạnh Cảnh Hòa."

"Tớ chỉ sợ... Cậu sẽ yêu Mạnh Cảnh Hòa, cuối cùng người tổn thương sẽ là cậu." Ôn Văn thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK