Trong phút chốc đó, đầu óc Khương Ngọc Thư vô cùng hỗn loạn. Cho dù mấy năm nay cô đã kinh qua bao sóng to gió lớn, trông như có thể tự mình gánh vác mọi thứ nhưng trong vài chuyện lại có vẻ hơi non nớt.
Hai ngày nay tiệm thuốc không mở cửa mà cô cũng không dám mua que thử thai ở những tiệm thuốc gần đây. Lỡ đâu bị người ta nhìn thấy rồi tới tai bà nội thì sẽ không hay.
Tối nay Khương Ngọc Thư không ăn cơm, không phải vì muốn giảm cân mà thật sự không ăn nổi, rồi đến đêm cũng không ngủ được, cứ bồn chồn không yên. Sáng ra khi thức dậy, cô lại vô thức chạm vào bụng dưới.
Cô đã chuẩn bị tinh thần cho phương án xấu nhất. Nếu có con thì chắc chắn cô sẽ bỏ.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng. Thời tiết hôm nay thật đẹp.
Cô thở dài một hơi, rời khỏi giường.
Nửa tiếng sau, Khương Dư Họa cũng rời giường. Lúc này, cô đang học tiếng Anh: "Chị, sao chị dậy sớm thế ạ?"
"Dậy rồi sao? Chị đi nấu cho em một bát bánh trôi nhé."
Khương Dư Họa đi theo cô vào bếp, tay cầm theo sách.
Khương Ngọc Thư bỏ nước lạnh vào nồi, đốt củi lửa lên.
"Chỉ chốc lát là xong, em đi đọc sách đi." Khương Ngọc Thư cười nói. Sao hôm nay con bé lại quấn quýt thế này nhỉ?
"Chị ơi, nếu em thi vào thành phố B thì chúng ta cùng đến đó nhé?" Khương Dư Họa chớp mi, đáy mắt đầy ước mơ.
Trước mắt Khương Ngọc Thư lúc này toàn hơi nóng của bếp: "Em muốn thi vào Học viện Nghệ thuật Q sao?"
Khương Dư Họa trầm ngâm một lúc: "Em không muốn học Mỹ thuật, em muốn học Kinh tế."
Khương Ngọc Thư ngẩn người: "Chẳng phải em thích vẽ sao?"
"Thích là thích thôi, không nhất thiết phải thành nghề." Khương Dư Họa nói ra suy nghĩ của mình, có vẻ cực kỳ có lý.
Nước trong nồi sắt đã sôi lăn tăn, cô vội bỏ viên bánh trôi vào: "Em để chị nghĩ đã."
Khương Dư Họa liếm đôi môi khô khốc: "Vâng ạ."
Hai người im lặng ăn sáng xong, Khương Dư Họa lại theo cô về phòng.
Khương Ngọc Thư bóp trán. Cô kéo ghế ra, ngồi xuống: "Chị nhớ hồi năm tuổi em có nói lớn lên muốn trở thành họa sĩ." Biết bao nhiêu năm, gia đình luôn mời thầy dạy vẽ cho con bé.
"Thầy bảo kết quả học tập của em dư sức thi đại học. Nếu học Mỹ thuật thì phải đầu tư nhiều, sau này chưa chắc em sẽ có thể trở thành Van Gogh nữa." Cô bé không phải một đứa trẻ vô tư.
Khương Ngọc Thư nhìn em mình: "Em không cần quan tâm chuyện tiền nong, chị sắp đi công tác rồi."
Khương Ngọc Thư mấp máy môi: "Nhưng em không muốn chị phải cực khổ như vậy. Chị cũng nên cân nhắc cho tương lai của mình nữa chứ. Kết hôn, lập gia đình, sinh con, nuôi con các thứ đều cần tiền cả mà. Em không muốn liên lụy đến chị, sợ chị lại trở thành 'kẻ cuồng nâng đỡ em gái' trong mắt người khác."
"Chuyện này thì em không cần quan tâm!" Khương Ngọc Thư bất đắc dĩ, nói: "Huống chi, em nghĩ xa quá rồi, chị mới bao lớn đâu? Kết hôn cũng là chuyện năm, sáu năm sau kìa."
"Nhưng em không muốn là gánh nặng của chị." Con bé nói một lèo xong cũng phải thở hổn hển.
Trái tim Khương Ngọc Thư thắt lại, giọng nói hơi run: "Tiểu Họa, sao em lại nghĩ thế?"
"Chị à, em không còn là con nít nữa. Bốn năm nay, chị đã làm quá nhiều rồi."
"Nhưng vẽ tranh là mơ ước của em."
"Chẳng phải chị cũng đã từ bỏ giấc mơ đến thành phố B học hay sao?" Mơ ước đôi khi rất xa xỉ, có bao nhiêu người có thể hoàn thành được ước mơ của mình?
Hai ngày nay tiệm thuốc không mở cửa mà cô cũng không dám mua que thử thai ở những tiệm thuốc gần đây. Lỡ đâu bị người ta nhìn thấy rồi tới tai bà nội thì sẽ không hay.
Tối nay Khương Ngọc Thư không ăn cơm, không phải vì muốn giảm cân mà thật sự không ăn nổi, rồi đến đêm cũng không ngủ được, cứ bồn chồn không yên. Sáng ra khi thức dậy, cô lại vô thức chạm vào bụng dưới.
Cô đã chuẩn bị tinh thần cho phương án xấu nhất. Nếu có con thì chắc chắn cô sẽ bỏ.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng. Thời tiết hôm nay thật đẹp.
Cô thở dài một hơi, rời khỏi giường.
Nửa tiếng sau, Khương Dư Họa cũng rời giường. Lúc này, cô đang học tiếng Anh: "Chị, sao chị dậy sớm thế ạ?"
"Dậy rồi sao? Chị đi nấu cho em một bát bánh trôi nhé."
Khương Dư Họa đi theo cô vào bếp, tay cầm theo sách.
Khương Ngọc Thư bỏ nước lạnh vào nồi, đốt củi lửa lên.
"Chỉ chốc lát là xong, em đi đọc sách đi." Khương Ngọc Thư cười nói. Sao hôm nay con bé lại quấn quýt thế này nhỉ?
"Chị ơi, nếu em thi vào thành phố B thì chúng ta cùng đến đó nhé?" Khương Dư Họa chớp mi, đáy mắt đầy ước mơ.
Trước mắt Khương Ngọc Thư lúc này toàn hơi nóng của bếp: "Em muốn thi vào Học viện Nghệ thuật Q sao?"
Khương Dư Họa trầm ngâm một lúc: "Em không muốn học Mỹ thuật, em muốn học Kinh tế."
Khương Ngọc Thư ngẩn người: "Chẳng phải em thích vẽ sao?"
"Thích là thích thôi, không nhất thiết phải thành nghề." Khương Dư Họa nói ra suy nghĩ của mình, có vẻ cực kỳ có lý.
Nước trong nồi sắt đã sôi lăn tăn, cô vội bỏ viên bánh trôi vào: "Em để chị nghĩ đã."
Khương Dư Họa liếm đôi môi khô khốc: "Vâng ạ."
Hai người im lặng ăn sáng xong, Khương Dư Họa lại theo cô về phòng.
Khương Ngọc Thư bóp trán. Cô kéo ghế ra, ngồi xuống: "Chị nhớ hồi năm tuổi em có nói lớn lên muốn trở thành họa sĩ." Biết bao nhiêu năm, gia đình luôn mời thầy dạy vẽ cho con bé.
"Thầy bảo kết quả học tập của em dư sức thi đại học. Nếu học Mỹ thuật thì phải đầu tư nhiều, sau này chưa chắc em sẽ có thể trở thành Van Gogh nữa." Cô bé không phải một đứa trẻ vô tư.
Khương Ngọc Thư nhìn em mình: "Em không cần quan tâm chuyện tiền nong, chị sắp đi công tác rồi."
Khương Ngọc Thư mấp máy môi: "Nhưng em không muốn chị phải cực khổ như vậy. Chị cũng nên cân nhắc cho tương lai của mình nữa chứ. Kết hôn, lập gia đình, sinh con, nuôi con các thứ đều cần tiền cả mà. Em không muốn liên lụy đến chị, sợ chị lại trở thành 'kẻ cuồng nâng đỡ em gái' trong mắt người khác."
"Chuyện này thì em không cần quan tâm!" Khương Ngọc Thư bất đắc dĩ, nói: "Huống chi, em nghĩ xa quá rồi, chị mới bao lớn đâu? Kết hôn cũng là chuyện năm, sáu năm sau kìa."
"Nhưng em không muốn là gánh nặng của chị." Con bé nói một lèo xong cũng phải thở hổn hển.
Trái tim Khương Ngọc Thư thắt lại, giọng nói hơi run: "Tiểu Họa, sao em lại nghĩ thế?"
"Chị à, em không còn là con nít nữa. Bốn năm nay, chị đã làm quá nhiều rồi."
"Nhưng vẽ tranh là mơ ước của em."
"Chẳng phải chị cũng đã từ bỏ giấc mơ đến thành phố B học hay sao?" Mơ ước đôi khi rất xa xỉ, có bao nhiêu người có thể hoàn thành được ước mơ của mình?