Mạnh Cảnh Hòa híp mắt, đôi mắt hẹp dài như đang kiếm tìm gì đó trên khuôn mặt cô. Anh như thế này cực kỳ nguy hiểm.
Khương Ngọc Thư tỏ vẻ bình tĩnh, đôi mắt trong veo, hệt như những gì cô nói.
Mạnh Cảnh Hòa cong môi, tay thò vào vạt áo cô.
Cơ thể Khương Ngọc Thư run lên khe khẽ.
Ánh mắt Mạnh Cảnh Hòa dần thay đổi, anh hôn lên môi cô.
Khương Ngọc Thư phối hợp với anh, mặc anh ôm hôn. Đến khi tay anh dần trượt vào thăm dò sâu hơn, cô mới bắt lấy tay anh, áy náy nói: "Hôm nay em không tiện."
Động tác của Mạnh Cảnh Hòa cứng đờ.
Khương Ngọc Thư thở hổn hển, mặt nổi rặng mây hồng thẹn thùng: "Bà dì ghé thăm."
Mạnh Cảnh Hòa ấm áp hôn lên cổ cô. Khi hai người ở bên nhau, anh rất thích hôn lên cổ Khương Ngọc Thư. Lần này, anh còn cắn một cái.
Anh là ma cà rồng đấy à?
Khương Ngọc Thư kêu đau nhưng thật ra cũng không đau lắm.
Mạnh Cảnh Hòa nhả ra rồi đổi tư thế, nằm vật sang một bên, hơi thở dần bình ổn lại.
"Khương Ngọc Thư, em nợ lần này đấy nhé!" Câu này anh nói như nghiến răng nghiến lợi.
Khương Ngọc Thư chủ động thơm lên má anh một cái như lấy lòng.
Phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh.
Một lát sau, Khương Ngọc Thư sờ lên cổ. Không biết có để lại dấu hay không, ngộ nhỡ bị người ta nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nghĩ nhiều. Cô nhíu mày, hơi bực bội nhưng cố kiềm chế. Người đàn ông này không được thỏa mãn dục vọng nên làm thế chăng?
Mạnh Cảnh Hòa thấy hết biểu cảm của cô, chẳng hiểu sao lại thấy rất vui.
"Ngủ đi!"
Một tháng rồi không chung giường chung gối, Khương Ngọc Thư cứ cảm thấy không quen, mãi không vào được giấc. Thế nhưng Mạnh Cảnh Hòa lại ngủ rất ngon. Tướng ngủ của anh rất đàng hoàng, không ngáy to, hơi thở rất đều.
Khương Ngọc Thư mượn ánh trăng sáng rọi qua cửa sổ, lờ mờ nhìn được ngũ quan tuấn tú của anh. Một người đàn ông thế này, sao phụ nữ không yêu cho được.
Thế nhưng anh ấy có biết yêu không?
Khương Ngọc Thư cứ thế nhìn anh rồi dần buồn ngủ.
Khi con người ta thiếp đi thì thần kinh cũng được thả lỏng. Cô vô thức sáp lại gần Mạnh Cảnh Hòa, vòng tay ôm eo anh.
Đây là tướng ngủ yêu thích, cũng đã thành thói quen của cô từ khi còn nhỏ, kiểu ôm búp bê ngủ. Hồi lúc mới ở bên Mạnh Cảnh Hòa, sau khi xong việc thì cô thường nép bên mép giường, vừa cảnh giác vừa bất an.
Nhưng chỉ qua nửa năm thôi, cô đã buông lỏng cảnh giác với anh.
Mạnh Cảnh Hòa không thích tiếp xúc gần với phụ nữ nhưng anh lại không đẩy cô ra. Lần đầu tiên khi Khương Ngọc Thư thức dậy trong lòng anh, cô cứ phải liên tục xin lỗi: "Xin lỗi anh, thành thật xin lỗi anh, em ngủ thiếp đi mất. Lần sau em không dám nữa." Cô sợ Mạnh Cảnh Hòa thấy phiền. Dù sao cô cũng biết tính Mạnh Cảnh Hòa rất lạnh lùng, chắc trừ chuyện đó thì anh không thích phụ nữ lại gần mình.
Hôm sau, Mạnh Cảnh Hòa thức dậy trước.
Khương Ngọc Thư cũng dậy theo. Cô dụi mắt, giật mình nghĩ: Sao mình lại ôm anh ấy nhỉ? Cái tật xấu này bao giờ mới bỏ được đây?
Mạnh Cảnh Hòa mặc quần áo tử tế rồi quay lại nhìn cô: "Định thực tập bao lâu?"
Khương Ngọc Thư cắn môi: "Đến trước khi tốt nghiệp." Chắc đến khi thạo việc đi.
Mạnh Cảnh Hòa cúi đầu sửa cúc áo sơ mi, giọng lạnh nhạt: "Muốn làm việc ở đài truyền hình không?"
Khương Ngọc Thư tỏ vẻ bình tĩnh, đôi mắt trong veo, hệt như những gì cô nói.
Mạnh Cảnh Hòa cong môi, tay thò vào vạt áo cô.
Cơ thể Khương Ngọc Thư run lên khe khẽ.
Ánh mắt Mạnh Cảnh Hòa dần thay đổi, anh hôn lên môi cô.
Khương Ngọc Thư phối hợp với anh, mặc anh ôm hôn. Đến khi tay anh dần trượt vào thăm dò sâu hơn, cô mới bắt lấy tay anh, áy náy nói: "Hôm nay em không tiện."
Động tác của Mạnh Cảnh Hòa cứng đờ.
Khương Ngọc Thư thở hổn hển, mặt nổi rặng mây hồng thẹn thùng: "Bà dì ghé thăm."
Mạnh Cảnh Hòa ấm áp hôn lên cổ cô. Khi hai người ở bên nhau, anh rất thích hôn lên cổ Khương Ngọc Thư. Lần này, anh còn cắn một cái.
Anh là ma cà rồng đấy à?
Khương Ngọc Thư kêu đau nhưng thật ra cũng không đau lắm.
Mạnh Cảnh Hòa nhả ra rồi đổi tư thế, nằm vật sang một bên, hơi thở dần bình ổn lại.
"Khương Ngọc Thư, em nợ lần này đấy nhé!" Câu này anh nói như nghiến răng nghiến lợi.
Khương Ngọc Thư chủ động thơm lên má anh một cái như lấy lòng.
Phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh.
Một lát sau, Khương Ngọc Thư sờ lên cổ. Không biết có để lại dấu hay không, ngộ nhỡ bị người ta nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nghĩ nhiều. Cô nhíu mày, hơi bực bội nhưng cố kiềm chế. Người đàn ông này không được thỏa mãn dục vọng nên làm thế chăng?
Mạnh Cảnh Hòa thấy hết biểu cảm của cô, chẳng hiểu sao lại thấy rất vui.
"Ngủ đi!"
Một tháng rồi không chung giường chung gối, Khương Ngọc Thư cứ cảm thấy không quen, mãi không vào được giấc. Thế nhưng Mạnh Cảnh Hòa lại ngủ rất ngon. Tướng ngủ của anh rất đàng hoàng, không ngáy to, hơi thở rất đều.
Khương Ngọc Thư mượn ánh trăng sáng rọi qua cửa sổ, lờ mờ nhìn được ngũ quan tuấn tú của anh. Một người đàn ông thế này, sao phụ nữ không yêu cho được.
Thế nhưng anh ấy có biết yêu không?
Khương Ngọc Thư cứ thế nhìn anh rồi dần buồn ngủ.
Khi con người ta thiếp đi thì thần kinh cũng được thả lỏng. Cô vô thức sáp lại gần Mạnh Cảnh Hòa, vòng tay ôm eo anh.
Đây là tướng ngủ yêu thích, cũng đã thành thói quen của cô từ khi còn nhỏ, kiểu ôm búp bê ngủ. Hồi lúc mới ở bên Mạnh Cảnh Hòa, sau khi xong việc thì cô thường nép bên mép giường, vừa cảnh giác vừa bất an.
Nhưng chỉ qua nửa năm thôi, cô đã buông lỏng cảnh giác với anh.
Mạnh Cảnh Hòa không thích tiếp xúc gần với phụ nữ nhưng anh lại không đẩy cô ra. Lần đầu tiên khi Khương Ngọc Thư thức dậy trong lòng anh, cô cứ phải liên tục xin lỗi: "Xin lỗi anh, thành thật xin lỗi anh, em ngủ thiếp đi mất. Lần sau em không dám nữa." Cô sợ Mạnh Cảnh Hòa thấy phiền. Dù sao cô cũng biết tính Mạnh Cảnh Hòa rất lạnh lùng, chắc trừ chuyện đó thì anh không thích phụ nữ lại gần mình.
Hôm sau, Mạnh Cảnh Hòa thức dậy trước.
Khương Ngọc Thư cũng dậy theo. Cô dụi mắt, giật mình nghĩ: Sao mình lại ôm anh ấy nhỉ? Cái tật xấu này bao giờ mới bỏ được đây?
Mạnh Cảnh Hòa mặc quần áo tử tế rồi quay lại nhìn cô: "Định thực tập bao lâu?"
Khương Ngọc Thư cắn môi: "Đến trước khi tốt nghiệp." Chắc đến khi thạo việc đi.
Mạnh Cảnh Hòa cúi đầu sửa cúc áo sơ mi, giọng lạnh nhạt: "Muốn làm việc ở đài truyền hình không?"