Khương Ngọc Thư biết tính em mình, một khi con bé đã quyết chuyện gì thì có dùng sức trâu sức hổ cũng không kéo lại được. Cô hơi hối hận. Nếu lúc trước để Tiểu Họa theo mẹ thì có lẽ Tiểu Họa cũng sẽ không bỏ học vẽ.
Nên mới nói, hoàn cảnh sẽ làm thay đổi một con người.
Người trưởng thành thì phải gánh vác ngày càng nhiều thứ hơn.
Dịp năm mới này với Khương Ngọc Thư cũng hơi ngột ngạt. Chuyện của Tiểu Họa khiến cô đau lòng.
Mà khiến cô hết hồn hơn cả là sau năm ngày rồi mà kinh nguyệt của cô vẫn chưa đến. Mấy hôm nay cô đã thử vài cách như bóp ngón cái xem kinh nguyệt sắp đến chưa các kiểu, nhưng giờ vẫn chưa đến khiến cô càng lo rằng mình mang thai hơn.
Mùng năm Tết, sáng sớm ngày ra Khương Ngọc Thư đã thu dọn đồ xong xuôi. Tối hôm qua khi liên lạc với Mạnh Cảnh Hòa, anh bảo anh muốn đưa cô ra trang trại ở ngoại ô chơi hai ngày.
Bây giờ cô làm gì có tâm trạng.
Khương Ngọc Thư đành phải tranh thủ đến tiệm thuốc nào đó mua que thử thai, cảm giác cứ lén lút như ăn trộm vậy. Không may thay, vì đúng dịp Tết nên nhiều tiệm thuốc không thể mở cửa, cô muốn mượn nhà vệ sinh của họ cũng không tiện.
Phía bên kia, Mạnh Cảnh Hòa đã đến ngã tư. Anh ngồi trong xe, trông thấy bóng dáng cô bên đường. Cô vẫn mặc chiếc áo khoác xám nọ nhưng lần này có đeo thêm khăn quàng cổ màu đỏ, nửa khuôn mặt bị che đi.
Mạnh Cảnh Hòa dừng xe ở vệ đường, bấm còi.
Khương Ngọc Thư thấy vậy thì vội đi tới nhưng trong lòng thì thầm rủa sao anh lại đến nhanh thế. Mà cũng đúng, đang còn trong kỳ nghỉ Tết nên đường xá thông thuận hơn bình thường cũng là chuyện dễ hiểu.
Cô lên xe, cởi khăn quàng xuống rồi lễ phép mỉm cười, nói với anh: "Chúc mừng năm mới! Phát tài phát lộc nhé!"
Hôm nay là ngày đầu năm, cũng là ngày nghênh đón Thần Tài. Anh là người làm ăn chắc là thích lời chúc thế này nhỉ?
Mạnh Cảnh Hòa cười nói: "Câu sau có phải là... đưa lì xì đây không?"
Khương Ngọc Thư bĩu môi: "Em có nghĩ thế đâu."
Mạnh Cảnh Hòa nghiêng người, bất chợt lấy một bao lì xì ra.
Khương Ngọc Thư giật mình, trong đôi mắt hạnh đầy vẻ bất ngờ.
"Nhận đi." Mạnh Cảnh Hòa khẽ giọng nói: "Vốn định đưa cho em vào hôm giao thừa."
Khương Ngọc Thư nhận lấy, thầm nghĩ sao anh lại chuẩn bị cái này không biết? Bảo cô không cảm động là nói dối.
Giờ phút này, anh dường như cảm thấy cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Mạnh Cảnh Hòa khởi động xe, bắt đầu lái đi. Cô lẳng lặng nhìn anh. Tóc anh được cắt gọn, mặc chiếc áo len màu xám nhạt, cũng là một chiếc áo mà cô chưa từng thấy. Màu này rất hợp với anh, đơn giản nhưng không quá tối tăm.
Khương Ngọc Thư đánh ực một cái: "Trợ lý Dư chưa về sao?"
Mạnh Cảnh Hòa trả lời: "Anh là loại ông chủ bóc lột nhân viên hay sao? Lần này anh thả cửa cho cậu ta nghỉ mười ngày."
Khương Ngọc Thư mỉm cười.
Mạnh Cảnh Hòa nói tiếp: "Ban nãy em đến tiệm thuốc tây sao?"
Khương Ngọc Thư cảm thấy tim mình hẫng một nhịp: "Mắt hơi khô nên em đi mua thuốc nhỏ mắt thôi ạ."
Mạnh Cảnh Hòa không nói thêm gì nữa.
Khương Ngọc Thư khẽ thở phào một hơi, len lén sờ lên túi.
Đi đường mất hơn một tiếng họ mới đến trang trại ở chân núi.
Người phụ trách trang trại ra tiếp đón họ: "Sếp Mạnh, mời anh đi lối này."
Mạnh Cảnh Hòa gật đầu: "Vất vả rồi."
Khương Ngọc Thư chỉ đi theo sau Mạnh Cảnh Hòa. Chung quy thì cô cũng đoán được đây là một trong số những sản nghiệp của anh.
Nên mới nói, hoàn cảnh sẽ làm thay đổi một con người.
Người trưởng thành thì phải gánh vác ngày càng nhiều thứ hơn.
Dịp năm mới này với Khương Ngọc Thư cũng hơi ngột ngạt. Chuyện của Tiểu Họa khiến cô đau lòng.
Mà khiến cô hết hồn hơn cả là sau năm ngày rồi mà kinh nguyệt của cô vẫn chưa đến. Mấy hôm nay cô đã thử vài cách như bóp ngón cái xem kinh nguyệt sắp đến chưa các kiểu, nhưng giờ vẫn chưa đến khiến cô càng lo rằng mình mang thai hơn.
Mùng năm Tết, sáng sớm ngày ra Khương Ngọc Thư đã thu dọn đồ xong xuôi. Tối hôm qua khi liên lạc với Mạnh Cảnh Hòa, anh bảo anh muốn đưa cô ra trang trại ở ngoại ô chơi hai ngày.
Bây giờ cô làm gì có tâm trạng.
Khương Ngọc Thư đành phải tranh thủ đến tiệm thuốc nào đó mua que thử thai, cảm giác cứ lén lút như ăn trộm vậy. Không may thay, vì đúng dịp Tết nên nhiều tiệm thuốc không thể mở cửa, cô muốn mượn nhà vệ sinh của họ cũng không tiện.
Phía bên kia, Mạnh Cảnh Hòa đã đến ngã tư. Anh ngồi trong xe, trông thấy bóng dáng cô bên đường. Cô vẫn mặc chiếc áo khoác xám nọ nhưng lần này có đeo thêm khăn quàng cổ màu đỏ, nửa khuôn mặt bị che đi.
Mạnh Cảnh Hòa dừng xe ở vệ đường, bấm còi.
Khương Ngọc Thư thấy vậy thì vội đi tới nhưng trong lòng thì thầm rủa sao anh lại đến nhanh thế. Mà cũng đúng, đang còn trong kỳ nghỉ Tết nên đường xá thông thuận hơn bình thường cũng là chuyện dễ hiểu.
Cô lên xe, cởi khăn quàng xuống rồi lễ phép mỉm cười, nói với anh: "Chúc mừng năm mới! Phát tài phát lộc nhé!"
Hôm nay là ngày đầu năm, cũng là ngày nghênh đón Thần Tài. Anh là người làm ăn chắc là thích lời chúc thế này nhỉ?
Mạnh Cảnh Hòa cười nói: "Câu sau có phải là... đưa lì xì đây không?"
Khương Ngọc Thư bĩu môi: "Em có nghĩ thế đâu."
Mạnh Cảnh Hòa nghiêng người, bất chợt lấy một bao lì xì ra.
Khương Ngọc Thư giật mình, trong đôi mắt hạnh đầy vẻ bất ngờ.
"Nhận đi." Mạnh Cảnh Hòa khẽ giọng nói: "Vốn định đưa cho em vào hôm giao thừa."
Khương Ngọc Thư nhận lấy, thầm nghĩ sao anh lại chuẩn bị cái này không biết? Bảo cô không cảm động là nói dối.
Giờ phút này, anh dường như cảm thấy cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Mạnh Cảnh Hòa khởi động xe, bắt đầu lái đi. Cô lẳng lặng nhìn anh. Tóc anh được cắt gọn, mặc chiếc áo len màu xám nhạt, cũng là một chiếc áo mà cô chưa từng thấy. Màu này rất hợp với anh, đơn giản nhưng không quá tối tăm.
Khương Ngọc Thư đánh ực một cái: "Trợ lý Dư chưa về sao?"
Mạnh Cảnh Hòa trả lời: "Anh là loại ông chủ bóc lột nhân viên hay sao? Lần này anh thả cửa cho cậu ta nghỉ mười ngày."
Khương Ngọc Thư mỉm cười.
Mạnh Cảnh Hòa nói tiếp: "Ban nãy em đến tiệm thuốc tây sao?"
Khương Ngọc Thư cảm thấy tim mình hẫng một nhịp: "Mắt hơi khô nên em đi mua thuốc nhỏ mắt thôi ạ."
Mạnh Cảnh Hòa không nói thêm gì nữa.
Khương Ngọc Thư khẽ thở phào một hơi, len lén sờ lên túi.
Đi đường mất hơn một tiếng họ mới đến trang trại ở chân núi.
Người phụ trách trang trại ra tiếp đón họ: "Sếp Mạnh, mời anh đi lối này."
Mạnh Cảnh Hòa gật đầu: "Vất vả rồi."
Khương Ngọc Thư chỉ đi theo sau Mạnh Cảnh Hòa. Chung quy thì cô cũng đoán được đây là một trong số những sản nghiệp của anh.