Chương 429: Tôi sẽ khiến bọn họ cúi đầu
"Đảo Tiêu Sầu?" Phan Lâm nhướng mày,
lắc đầu liên tục: "Chưa từng nghe."
Cái tên mang đậm phong cách võ hiệp,
bình thường chỉ có trên tỉ vi, chẳng nhẽ đó là
môn phái võ công cổ xưa nào sao?
Kiều Phong Liêm tiếp tục nói: "Đảo Tiêu
Sầu là một tổ chức đồng minh của nhà họ
Kiều. Thực ra tôi cũng không hiểu biết nhiều
về đảo Tiêu Sầu, nhưng tôi biết một điều, đó
là thế lực của đảo Tiêu Sầu...ngay cả nhà họ
Kiều cũng phải kính nể nhường ba phần."
"Ngay cả nhà họ Kiều cũng phải kính nể
nhường ba phần?”
Vậy thì Đảo Tiêu Sầu đó đúng là lợi hại.
"Khoảng mấy tháng trước, có mấy người
ở Đảo Tiêu Sầu tới. Nói là tới nhà họ Kiều tôi
lựa chọn những hạt giống có thiên phú,
thông minh, tài năng dị bẩm để theo bọn họ
lên Đảo học tập. Thực ra đây không phải lân
đầu tiên Đảo Tiêu Sầu tới nhà họ Kiều chọn
người, nhưng những người được chọn trước
kia hễ có thể trở về thì một đám người không
bị thương thì cũng tàn phế.
Cậu có còn nhớ ông bảy Kiêu không?
Lúc còn trẻ ông ấy cũng được chọn đi Đảo
Tiêu Sầu, đợi ở đó ba năm, khi trở về thì què
một chân. Theo như lời của ông bảy Kiêu,
bọn họ ở trên đảo Tiêu Sầu tiếp thu sự truyền
dạy công pháp của đảo chủ. Nhưng võ công
của Đảo Tiêu Sầu đều là những công pháp
rất tà môn, khác với võ thuật truyền thống.
Tu luyện thập phần nguy hiểm, hoặc là bị ép
ăn năm loại độc, hoặc là ngâm mình trong
nước lạnh. Thể chất của người bình thường
làm sao mà chịu được cái này? Vì thế rất dễ
dàng bị thương, tàn phế.
Cho nên mỗi lần người của Đảo Tiêu Sầu
đến, nhà họ Kiều chúng tôi thực ra không vui
vẻ gì mà lần này, người của Đảo Tiêu Sầu tới
lại nhìn trúng con gái thứ ba của tôi là Kiêu
Huyền Mi, chắc là cậu đã từng gặp. Bọn họ
nói khung xương của Huyền Mi rất kinh ngạc,
rất phù hợp học võ của Đảo Tiêu Sầu, bắt ép
yêu cầu nó đi đảo Tiêu Sâu. Tôi cật lực phản
đối chuyện này, mẹ nuôi cậu cũng sống chết
không đồng ý. Nhưng trước kía gia tộc đã từ
chối vài mầm mống tốt, nên lân này đến
Huyền Mi thì bọn họ đã đồng ý rồi...
"Vậy sao?" Phan Lâm nhíu mày.
"Một đám khốn kiếp! Chọn đến con trai
con gái của họ thì bọn họ dùng tất cả mọi
biện pháp cự tuyệt, một mực từ chối, thậm
chí không tiếc trở mặt với người của Đảo
Tiêu Sầu. Nhưng đến lượt Huyền Mi, bọn họ
lại sảng khoái đồng ý! Vô sỉ! Ích kỷ, bọn họ
không xứng làm người lãnh đạo gia tộc!"
Kiều Phong Liêm tức giận đấm một phát lên
trên tấm gỗ.
Tấm gỗ bị đánh ra một lỗ thủng, nhưng
tay của Kiều Phong Liêm cũng chảy đầy máu
tươi.
Ông lại không cảm nhận được, khàn
giọng nói: "Mẹ nuôi cậu là kiểu người như
nào, chắc cậu rõ ràng nhất. Đụng tới chuyện
này, làm sao bà ấy đồng ý được chứ? Bà ấy
liều mạng che chở cho Huyền Mi, sống chết
không để người của Đảo Tiêu Sầu dẫn Huyền
Mi đi nhưng nhà họ Kiều sao có thể nghe
theo ý của bà ấy? Bà ấy chỉ là con gái nuôi
của nhà họ Kiều, mặc dù đã gả cho tôi, cũng
coi như chính thức là người của nhà họ Kiều.
----------------------------