Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Phan Lâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2069: Tôi đến đây để báo ơn

"Úi chà, tên Kiều Long Nam thật không biết tiếc mà, thuốc quý như vậy mà đem ra được! Xem ra hắn thật sự rất sợ hãi" Phan Lâm nhìn hoa nhị sắc Tây Tạng và huyết linh chi ở chỗ của Nguyên Tinh, ngạc nhiên nói.

“Uy lực của giáo chủ như sấm trời, ông ta sao mà có thể không sợ được!?” Nguyên Hành chắp tay nói.

"Lần này vất vả cho ông rồi! Tôi sẽ bế quan mấy ngày để chuyên tâm nghiên cứu công thức của Biển Thước, giai đoạn này nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi”

"Vâng, giáo chủ"

"Đúng rồi, huyết linh chi và hoa nhị sắc Tây Tạng này, hãy mang học viện phái Nam Y đưa cho Hà Vĩ Hùng, bảo ông ấy dựa theo toa thuốc này sắc thuốc cho Phương Vũ Yên uống. Có loại thuốc này, hẳn là Vũ Yên sẽ sớm tỉnh lại."

"Tuân lệnh"

Sau khi xử lý xong những chuyện này, Phan Lâm liền đem cuộn thẻ tre xuống dưới tầng hầm để tập trung nghiên cứu. Tầng hầm được bảo vệ cực kỳ tốt, che phủ rất tuyệt, không ai làm phiền cả.

Sau vài ngày, Phan Lâm mới hiểu được nội dung kì diệu trong thẻ tre.

"Trí tuệ và sự hiểu biết của tổ tiên thật là vô tận, tuyệt vời! Tuyệt vời!"

Phan Lâm cầm cuộn thẻ tre, thích thú không rời.

"Chủ tịch Lâm! Người của Liên minh thương mại tới rồi!”

Lúc này, Huỳnh Lam đi xuống tầng hầm, kính cẩn gọi.

"Ai cơ?"

"Dịch Minh Thiện"

Phan Lâm cười khi nghe thấy vậy: "Ông ta cũng nên đến thôi, dẫn qua đây đi!”

"Da."

Ngay sau đó, Dịch Minh Thiên được đưa xuống tầng hầm.

"Anh Lâm!"

Dịch Minh Thiên kính cẩn chào hỏi.

"Dịch Minh Thiện, sao ông sại đến đây?”

Dịch Minh Thiên không tiếp lời.



“Minh Thiện, sao ông không đợi ở liên minh thương mại, đến chỗ của tôi làm gì?” Phan Lâm hỏi.

"Anh Lâm, tôi đặc biệt đến đây để báo ơn!"

"Báo ơn?"

"Đúng vậy, trong bữa tiệc, nếu không có anh Lâm ra tay cứu chữa, e là đã chết bất đắc kì tử rồi. Đại ân đại đức của anh, Minh Thiên tôi cả đời này không thể nào mà quên được.”

"Ấy, Minh Thiên, ông cứ nói quá! Thực ra, ông biết rằng Bạch Họa Thủy bị tôi bắt nhưng đến giờ ông vẫn không vạch trần chuyện này ra, không phản bội tôi, ông đã đổi với tôi như vậy, tôi đương nhiên phải cứu ông rồi” Phan Lâm cười nói.

"Vạch trần sao? Ông ta không cản còn phản bội tôi, nếu ông ta không cung kính anh, không phải tự tìm đường chết sao?

Nhưng mà nếu anh không cứu ông ta, để ông ta chết, không phải là bí mật của anh vĩnh viễn sẽ không ai biết sao? Bạch Họa Thủy khịt mũi lạnh lùng nói.

“Tôi tin tưởng rằng Minh Thiên sẽ không phản bội tôi” Phan Lâm nghiêm túc nói.

Bạch Họa Thủy không nói gì nữa, nhưng trong ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét.

Những lời này, đến ma còn chả tin!

“Minh Thiên, chúng ta đều là cùng hội cùng thuyền, cứ việc nói đi, ông nói là đến báo ân gì mà? Là ý gì vậy?” Phan Lâm nheo måt hoi.

Dịch Minh Thiên thận trọng nói: "Anh Lâm, Đồng gia với Hoa An đang đấu đá với nhau!"

“Đồng gia?"

"Đúng vậy, sau khi Hoa An tạm thời thay mặt ngồi lên cái ghế minh chủ, ông ta đã lăm le muốn giành được cái ghế đó, nhưng mà Đồng gia không đồng ý, cũng ngắm nghe cái ghế minh chủ từ lâu rồi, sao mà chịu chắp tay nhường cho Hoa An được! Thế là hai bên bắt đầu đấu đá nhau, làm loạn mấy ngày nay rồi, Liên minh thương mại rối tung hết cả lên rồi” Dịch Minh Thiên nói.

"Anh Lâm, tôi đặc biệt đến đây để báo ơn!"

"Báo ơn?"

"Đúng vậy, trong bữa tiệc, nếu không có anh Lâm ra tay cứu chữa, e là đã chết bất đắc kì tử rồi. Đại ân đại đức của anh, Minh Thiên tôi cả đời này không thể nào mà quên được.”

"Ấy, Minh Thiên, ông cứ nói quá! Thực ra, ông biết rằng Bạch Họa Thủy bị tôi bắt nhưng đến giờ ông vẫn không vạch trần chuyện này ra, không phản bội tôi, ông đã đổi với tôi như vậy, tôi đương nhiên phải cứu ông rồi” Phan Lâm cười nói.

"Vạch trần sao? Ông ta không cản còn phản bội tôi, nếu ông ta không cung kính anh, không phải tự tìm đường chết sao?

Nhưng mà nếu anh không cứu ông ta, để ông ta chết, không phải là bí mật của anh vĩnh viễn sẽ không ai biết sao? Bạch Họa Thủy khịt mũi lạnh lùng nói.

“Tôi tin tưởng rằng Minh Thiên sẽ không phản bội tôi” Phan Lâm nghiêm túc nói.

Bạch Họa Thủy không nói gì nữa, nhưng trong ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét.

Những lời này, đến ma còn chả tin!

“Minh Thiên, chúng ta đều là cùng hội cùng thuyền, cứ việc nói đi, ông nói là đến báo ân gì mà? Là ý gì vậy?” Phan Lâm nheo måt hoi.

Dịch Minh Thiên thận trọng nói: "Anh Lâm, Đồng gia với Hoa An đang đấu đá với nhau!"

“Đồng gia?"

"Đúng vậy, sau khi Hoa An tạm thời thay mặt ngồi lên cái ghế minh chủ, ông ta đã lăm le muốn giành được cái ghế đó, nhưng mà Đồng gia không đồng ý, cũng ngắm nghe cái ghế minh chủ từ lâu rồi, sao mà chịu chắp tay nhường cho Hoa An được! Thế là hai bên bắt đầu đấu đá nhau, làm loạn mấy ngày nay rồi, Liên minh thương mại rối tung hết cả lên rồi” Dịch Minh Thiên nói.

“Vậy thì ông tìm tôi muốn làm gì?” Phan Lâm không hiểu hỏi.

Dịch Minh Thiên Thiên nghiêng người lại gần, dè dặt nói: "Anh Lâm, anh ... không có hứng thú với liên minh thương mại sao?" “Liên minh thương mại?” Phan Lâm hơi giật mình.

Bạch Họa Thủy ở đằng kia đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía bên này.

"Đồng gia tương đối có quyền lực trong liên minh thương mại, Hoa An thì đang thay mặt giữ ghế minh chủ, cũng không phải dạng đơn giản. Một khi hai người này đấu đá thì cả hai đều thiệt, hổ cắn nhau thì con què con bị thương mà, liên minh thương mại chắc chắn sẽ loạn lên, anh Lâm, nếu lúc anh muốn chen chân vào, tôi sẽ nội ứng cho anh...không phải là nắm được liên minh thương mại luôn sao?”

Dịch Minh Thiên cười và nói.

Phan Lâm đơ người ra.

Ý tưởng này ... thật là điên rồ!

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK