Chương 1441: Khổ nhục kế
“Chuyện này...
Mọi người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, sắc
mặt cả đám đều vô cùng phức tạp.
“Kỳ Lân! Anh yên tâm đi, anh sẽ không
chết, người nào cũng không giết được anh!”
Lúc này, bỗng nhiên Mai Tuyết Hương
kiên định nói.
Mọi người cùng nhìn về phía cô ta.
Chỉ thấy Mai Tuyết Hương trực tiếp đứng
trước mặt Phan Lâm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn
đám Trịnh Mai Anh, trâm giọng nói: “Mai Anh
sư tỷ! Em nói cho chị biết, nếu chị muốn giết
Kỳ Lân, thì chị giết em trước đi! Kỳ Lân có ân
cứu mạng với em, em không thể trơ mắt nhìn
anh ấy bị các chị giết chết được!”
Những lời này vang lên, Trịnh Mai Anh
giận dữ.
Cô ta đứng bật dậy, bước vài bước tới
trước mặt Mai Tuyết Hương, đôi mắt lạnh
lùng trừng Mai Tuyết Hương.
Mai Tuyết Hương không e sợ gì, cũng
nhìn thẳng vào mắt Trịnh Mai Anh.
Nhưng một giây sau.
Bốp!
Trịnh Mai Anh vươn tay tát bốp vào mặt
Mai Tuyết Hương.
Mai Tuyết Hương vươn tay che má, kinh
ngạc nhìn cô ta.
Chỉ thấy Trịnh Mai Anh chửi ầm lên: “Em
làm phản có phải không? Dám đối nghịch với
sư tỷ em à?”
“Sư tỷ, chị...”
“Cút sang một bên, hiện giờ Kỳ Lân bị
thương rất nặng, đừng chậm trễ việc chữa trị
vết thương cho anh ấy!”
Trịnh Mai Anh trực tiếp đẩy Mai Tuyết
Hương ra, ngồi xổm xuống tự mình băng bó
vết thương cho Phan Lâm.
Một màn này khiến mọi người sợ ngây
người.
Cũng khiến Phan Lâm nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra đám đệ tử của Hồng Nhan Cốc
đều không phải là người có ý chí sắt đá!
Tuy trí nhớ cùng với lối suy nghĩ của bọn
họ đều bị Hồng Nhan Cốc đắp nặn lại lần
nữa, nhưng con người dù sao cũng là con
người, không phải con rối.
“Cảm ơn cô.”
Phan Lâm thở ra một hơi, mỉm cười nói
với Trịnh Mai Anh.
Cơ thể Trịnh Mai Anh hơi run rẩy, đôi má
ửng hồng, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Đừng
bày ra bộ dạng này với tôi, tôi chỉ báo đáp ơn
cứu mạng của anh mà thôi, không có ý gì
khác, biết không?”
“Ừm” Phan Lâm cười nói.
Trịnh Mai Anh thuần thục xử lý xong vết
thương cho Phan Lâm, nói: “Vết thương của
anh rất nghiêm trọng, ít nhất phải tĩnh dưỡng
bảy tám ngày mới có thể xuống giường! Bây
giờ chúng tôi đưa anh tới chỗ Nhã Nam sư
muội!"
“Đưa tôi tới đó sao? Nhưng mà... Các cô
nói với sư môn thế nào đây?” Phan Lâm hỏi.
“Chuyện này thì anh không cân lo, tôi tự
có biện pháp!” Trịnh Mai Anh bình tĩnh nói.
Trong mắt Phan Lâm xuất hiện hoang
mang, nhưng không hỏi nhiều.
Nửa tiếng sau, Phan Lâm về tới chỗ
Phan Nhã Nam ở.
Nhìn thấy toàn thân Phan Lâm đều là
máu, cô ta cũng bị dọa nhảy dựng lên.
Đám người Trịnh Mai Anh không nói gì
thêm, chỉ dặn dò Phan Nhã Nam chăm sóc
Phan Lâm thật tốt, sau đó nhao nhao rời đi.
Đợi đám Trịnh Mai Anh rời đi rôi, Phan
Lâm nằm trên giường không có khả năng
nhúc nhích đột nhiên ngồi dậy.
“Ôi chao, ai ôi, anh làm gì thế? Anh đã bị
thương nặng như vậy rồi, thì nhanh năm
xuống nghỉ ngơi đi, đừng xăng bậy!” Phan
Nhã Nam vội vàng la lên.
“Không có việc gì, vết thương của tôi
không nghiêm trọng như vậy.”
Phan Lâm cười, lấy kim châm cứu ra,
đâm lên trên người mình, đồng thời lấy thuốc
bột đã chuẩn bị từ trước ra đắp lên vết
thương.
Một loạt hành động qua đi, trạng thái
không tốt của Phan Lâm tốt hơn, vậy mà có
thể đi đường rồi.
Nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên Phan
Nhã Nam hiểu rõ.
“Anh không bị thương nặng sao?”
“Đúng vậy, chỉ là vết thương nhẹ, không
có gì đáng ngại.”
“Vậy anh đây là...' Toàn thân Phan Nhã
Nam căng lên, sau đó cười nói: “Hóa ra là
anh đang dùng mỹ nam kết”
“Không đúng, đây là khổ nhục kết” Phan
Lâm lắc đầu nói.
“Anh đúng là lợi hại, lúc trước Trịnh Mai
Anh kia rất hung dữ, bây giờ ánh mắt nhìn
anh đã dịu dàng hơn không ít! Cô ta chắc
chắn có ý với anh rồi.” Phan Nhã Nam cười
nói.
“Được rồi, đừng nói những lời vô nghĩa
như vậy, tôi hỏi cô, sau khi tôi tiến vào cấm
địa, tình hình của Hông Nhan Cốc thế nào?”
Phan Lâm hỏi.
Vẻ mặt Phan Nhã Nam nghiêm túc hơn
không ít: “Lâm sư huynh! Người tập kích
thánh nữ... Có phải là anh hay không?”
“Là tôi.” Phan Lâm lắc đầu: “Tôi sơ suất
quá, không thể tìm được cốc chủ của Hồng
Nhan Cốc, nếu có thể giết chết người này,
mọi chuyện sẽ kết thúc!”
“Cũng không dễ dàng như vậy! Sau khi
anh rời đi, Hồng Nhan Cốc gần như tiến hành
lục soát toàn bộ, chỉ riêng ở chỗ tôi, đã có
bảy nhóm người tới truy tìm tung tích của
anh! Thiếu chút nữa lật chuyển tôi mấy lần,
nhưng mà bọn họ không thể ngờ được, hung
thủ đã ở trong cấm địa rồi.” Phan Nhã Nam
cười nói.
“Nhưng mà đáng tiếc, bây giờ thất bại,
bọn họ chắc chắn sẽ cảnh giác hơn, còn
muốn ra tay lần nữa, e rằng không dễ như
vậy!"
Phan Lâm nằm ở trên giường, không
muốn nghĩ tiếp nữa, nghiêng đầu ngủ say.
Hôm sau Phan Lâm dậy từ sớm, đổi
thuốc ở trên người, ngồi trong sân hít thở.
Vết thương trên người vốn đã đỡ hơn,
anh vốn không bị thương gì, lúc trước khi đấu
với dã nhân, những chỗ bị thương đều là vị trí
thông thường, anh chỉ diễn cho đám người
Trịnh Mai Anh xem mà thôi.
Cốc cốc cốc!
Lúc này có người tới gõ cửa.
Phan Lâm nhướng mày, đi qua mở cửa,
thì thấy Triệu Minh Nguyệt tiến vào.
“Vậy mà anh có thể còn sống trở về,
đúng là kỳ tích!" Cô ta đánh giá Phan Lâm từ
trên xuống dưới một vòng nói.
“Có chuyện gì không cô Nguyệt?”
“Thánh nữ muốn gặp anh!” Triệu Minh
Nguyệt trầm giọng nói.
“Thánh nữ?” Phan Lâm hơi ngẩn ra.
“Đừng nói linh tinh nữa, nhanh đi theo tôi
đi, nếu tới muộn vậy thì xong đời rồi!”
Triệu Minh Nguyệt nắm lấy cánh tay
Phan Lâm kéo ra ngoài, đi thẳng tới lầu các
kia ở trong Hồng Nhan Cốc.
----------------------------