Chương 1966: Khóc không ra nước mắt
Sau khi xuống núi, Nông Minh Chiến sống chết cũng phải kéo Phan Lâm về nhà ăn cơm.
Vốn Phan Lâm định từ chối, nhưng anh không chịu đựng nổi sự nhiệt tình của ông cụ, nên chỉ có thể đồng ý.
Chiêm Nhất Đao và Bạch Thiếu Quân cũng đi theo. trong xe, Nông Minh Chiến cũng cảm thấy khó hiểu khi biết việc này.
"Chàng trai, tại sao cậu lại từ chối tên Diệu Dịch Trần kia? Tuy là tích cách của ông ta không tốt, nhưng mạng lưới giao tiếp của ông ta rất rộng, cậu phải biết là sơn trang Thần Y đứng ở Yến Kinh mấy chục năm, cũng tích được rất nhiều quyền lực! nếu như cậu là thầy của ông ta, thì ở Yến Kinh này cậu còn phải sợ ai nữa chứ?"
Nông Minh Chiến dựa lưng vào ghế, ông ta yếu ớt nói.
"Ông cụ nói vậy là ông không hiểu về con người của tôi rồi, tôi nói, tính cách của bác sĩ Diêu không được, một người dạy nghề y như tôi, từ trước đến giờ chỉ nhìn vào đạo đức của người muốn học! Còn những thứ như thân phận hay thiên phú ở bên ngoài, tôi chưa bao giờ quan tâm!
Vốn dĩ bác sĩ Diêu muốn bái tôi làm thầy, thật ra cũng do nhìn ra nghề y cao siêu của tôi thôi, ông ta muốn học mẹo của tôi để kéo dài. tuổi thọ cho bản thân! Nói đúng ra thì do ông ta thấy có lợi cho mình nên mới quỳ xuống dập đầu với tôi" Phan Lâm lạnh nhạt nói.
"Kéo dài tuổi thọ?" Nông Minh Chiến hơi ngạc nhiên hỏi.
"Số tuổi của bác sĩ Diệp đã rất cao rồi, cơ thể của ông ta như nào thì chính bản thân ông ta biết rất rõ, từ khuôn mặt của ông ta tôi đã nhận ra mấy năm qua ông ta đều uống thuốc để kéo dài tuổi thọ và bồi bổ cơ thể, nhưng hướng đi của ông ta vẫn chưa đúng, mặc dù nó có lợi, nhưng tác dụng phụ của nó cũng có rất nhiều! Muốn sống lâu thêm rất khó! Ông ta rất đau đầu, nhưng nghề y của ông ta chỉ có thể giúp đỡ ông ta đến giai đoạn đó, cho nên ông ta mới muốn bái tôi làm thầy, để đột phá y thuật, kéo dài tuổi thọ cho mình!" Phan Lâm từ tốn nói.
"Thì ra là thế. Khó trách cậu không chịu đồng ý! Cái tên Diệu Dịch Trần này... đúng là hết thuốc chữa rồi!" Nông Minh Chiến lắc đầu cười nói: "Nhưng mà cậu muốn ông ta thay đổi, tôi không biết ông ta sẽ làm như thế nào, nếu như ông ta thực sự xuống núi dùng nghề y để cứu nghìn người, sau đó sẽ đến cầu cậu thu nhận, cậu sẽ thu sao?" Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé !
Phan Lâm mỉm cười, anh không trả lời. Nông Minh Chiến cười ha ha, ông ta không tiếp tục nói chuyện về đề tài này nữa. Rất nhanh, xe đã đi đến dưới tầng nhà của Nông Minh Chiến.
Tuy cơ thể của Nông Minh Chiến đang suy yếu, nhưng tâm trạng của ông ta rất tốt, ông ta hỏi Phan Lâm mình có thể uống rượu không, sau khi được sự đồng ý, thì ông ta vui vẻ cầm ra bình rượu quý hơn hai mươi năm của mình, ông ta muốn uốn với Phan Lâm.
Còn Nông Toàn và Nông Ngọc Mai đã được đưa đến bệnh viện chữa thương từ lâu.
Tuy truyện ở sơn trang Thần Y có bị truyền ra một ít, nhưng đã bị Nông Minh Chiến cho người ép tin tức nó xuống, nếu không nó sẽ tạo thành một ảnh hưởng không nhỏ.
Cô nấu cơm đã chuẩn bị một bữa ăn phong phú, Nông Minh Chiến nhiệt tình chào hỏi mấy người xong thì ngồi xuống.
Người nhà họ Nông cũng không có mặt ở đây. Bữa cơm ngày hôm nay do chính ông cụ tự mình rót rượu.
Chiêm Nhất Đao và Bạch Thiếu Quân đều là người mê rượu, mấy người vây quanh cái bàn bắt đầu uống rượu.
Cộc cộc cộc! Lúc này, có tiếng đập cửa vang lên.
Ông cụ nhíu mày, sau đó nhìn một người nhà họ Nông đang đứng bên cạnh nói: "Kể cả là ai bên ngoài, thì đuổi hết đi!"
"Vâng!" Người nhà họ Nông lập tức chạy ra mở cửa xem. Một lát sau người này trở lại.
"Ông cụ, là bộ trưởng Lý, ông ta nghe nói ông đang bị bệnh, hơn nữa lúc chữa bệnh ở sơn trang Thần Y không được tốt lắm, nên ông ta đặc biệt đến đây thăm ông." Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé !
"Cậu nói với ông ta, bây giờ ông đây không có việc gì, nhưng ông cần nghỉ ngơi, đừng đến đây quấy rầy ông!" Nông Minh Chiến hừ lạnh nói.
"Việc này...Ông cụ.." Người nhà họ Nông hơi chần chừ nói. "Muốn ông nói lại lần nữa à?" Nông Minh Chiến hét lớn.
Toàn thân người nọ run lên, vội vàng nói không cần, rồi chạy nhanh đi. Bộ trưởng lý cũng là người biết ý, khi biết hôm nay ông cụ không muốn tiếp khách. thì ông ta vội vàng rời đi.
Nhưng khi bộ trưởng Lý vừa đi, thì bộ trưởng Trương, bộ trưởng Lưu đều cầm theo hoa quả đến đây thăm ông cụ.
Nhưng mà tất cả những người này đều bị chặn ngoài cửa. Không có mộ người nào có thể vào được của nhà họ Nông!
Người nhà họ Nông đều nhíu mày đau khổ, phải biết là trong đám người này cũng có mấy vị quan to, không biết bọn họ có nói gì xúc phạm đến những vị này hay không.
"Không cần quan tâm đến những người đó, đến, chúng ta uống thôi!" Ông cụ Nông giơ chén rượu lên rồi cười to nói.
Phan Lâm mỉm cười chạm cốc. Cốc cốc cốc Bây giờ, lại có tiếng đập cửa vang lên.
Nhưng mà tiếng gõ cửa lần này không nhẹ nhàng như lần trước, cảm giác nó rất vội vàng lên âm thanh đạp cửa rất lớn.
"Ai vậy? Làm sao lại không biết lễ phép như vậy?" Người nhà họ Nông hơi không vui, họ chạy ra mở cửa. Không ngờ người đứng ở cửa lại là Giang Nam Tùng của hiệp hội võ đạo! “Thủ trưởng Chiến có ở nhà không?" Giang Nam Tùng sốt sắng hỏi.
"Ông cụ không thoải mái, nên cần phải nghỉ ngơi! Nếu có chuyện gì xảy ra, thì mong ông hãy trở lại vào ngày mai!" Người nhà họ Nông nói.
"Nói như vậy, ông cụ có ở trong nhà? Tôi muốn gặp mặt ông cụ! Tôi có chuyện rất quan trọng cần bàn bạc với ông cụ!" Giang Nam Tùng gấp gáp nói. "Chuyện quan trọng nào cũng không được, xin mời ông về cho!" Người nhà họ Nông quát lên.
Nhưng mà Giang Nam Tùng không để ý đến người nhà họ Nông, ông ta lách người đột ngột lao vào cửa.
"Ông cụ! Ông cụ Nông! Tôi là Nam Tùng! Tôi có việc muốn báo cáo với ông!" Giang Nam Tùng gấp gáp nói.
Nhưng vừa chạy đến phòng khách, ông ta cảm thấy như toàn thân mình bị điện giật, sau đó đứng thẳng tại chỗ, không dám đi tiếp thêm một bước.
"Ồ? Đây không phải là hội trưởng Giang sao? Ông ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì ngồi xuống đây ăn một chút!"
Phan Lâm để chén rượu xuống, vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn Giang Nam Tùng nói. Giang Nam Tùng khóc không ra nước mắt. Ông ta không ngờ là ở đây ông ta sẽ gặp phải vị sát thần này...
----------------------------