Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Phan Lâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2111: Tráng sĩ chặt tay

“Thật xấu hổ. Thật quá xấu hổ rồi”

Ông cụ nhà họ Tề ngồi trên chiếc Rolls Royce, liên tục đập cây gậy xuống dưới, trên gương mặt già nua tràn đầy tức giận.

“Buổi đấu giá tập trung gia tộc nổi tiếng từ khắp mọi nơi, đánh gãy chân Trung Kiên ở trước mặt những người này, còn ném người ra ngoài. Tên Dịch Minh Thiên này có ý gì vậy? Muốn khai chiến với nhà họ Tề chúng ta sao?”

“Lần này nhà họ Tề chúng ta bị mất hết thể diện rồi. Ba, không có một lời giải thích, sau này nhà họ Tề chúng ta phải ngẩng đầu trước người khác thế nào chứ?”

Mấy người con trai của Tề Trung Bác lần lượt tức giận nói.

“Liên minh thương mại thì hay lắm sao? Thật sự cho rằng nhà họ Tề chúng ta rất dễ bắt nạt sao? Một nhóm người mua đi bán lại vậy mà lại không coi nhà họ Tề chúng ta ra gì? Hai đứa lập tức thông báo cho gia tộc, điều động vệ sĩ nhà họ Tề, tập trung tất cả cao thủ nhà họ Tề, vây lấy buổi đấu giá cho tôi” Tề Trung Bác tức giận hét lên.

“Ba, chúng ta phải khai chiến với Liên minh thương mại sao? Chỉ sợ chúng ta không phải là đối thủ của Liên minh thương mại”.

“Yên tâm, không đánh được đâu. Đồng gia chủ trì buổi đấu giá này, ông ta còn hi vọng thông qua buổi đấu giá lần này để kiếm được chút danh tiếng thượng vị, ông ta sẽ không để chúng ta làm lớn chuyện đầu. Chúng ta chỉ tăng thêm áp lực cho Đồng gia thôi. Bảo ông ta ép Dịch Minh Thiên cho nhà họ Tề chúng ta một lời giải thích" Tề Trung Bác hừ lạnh.

“Hóa ra là vậy, con lập tức đi gọi điện thoại” Con trai thứ hai của Tề Trung Bác nói, lập tức lấy điện thoại ra nhưng đúng lúc này, một tiếng chuông vang lên. Là điện thoại của Tề Trung Bác, mấy người trên xe đều ngẩn ra. Tề Trung Bác nhìn màn hình biểu thị người gọi đến, lập tức ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó ấn nút nghe.

“Dịch Minh Thiên. Anh còn có mặt mũi gọi điện thoại cho tôi sao? Anh có ý gì? Nhà họ Tề chúng tôi cũng có làm ăn qua lại với Liên minh thương mại của anh, chúng ta ít nhiều gì cũng có chút giao tình. Anh lại đối xử với cháu trai tôi như vậy sao?” Tề Trung Bác cầm điện thoại tức giận mắng.

Vậy mà lại là điện thoại của Dịch Minh Thiên. Người nhà họ Tê đều vô cùng ngạc nhiên.

“Tề Trung Bác, anh đừng vội tức giận. Tôi là đang giúp nhà họ Tề anh, cứu cháu trai của anh đấy” Dịch Minh Thiên ở bên kia điện thoại mặt vô biểu tình nói.

"Cứu cháu trai tôi? Ha, đánh gãy chân cháu trai tôi, ném nó ra ngoài, đây gọi là cứu sao?” Tề Trung Bác cười lạnh.

“Nếu như tôi không ra tay, chỉ sợ bây giờ cháu trai anh đã là một cỗ thi thể rồi, không... có lẽ đến thi thể cũng không còn nữa" Dịch Minh Thiên nhàn nhạt nói.

Mắt già của Tề Trung Bác run lên, tay cũng không khỏi run lên: “Anh nói cái gì?”

“Tề Trung Bác, tôi đoán bây giờ nhất định là anh đang điều động tinh anh nhà họ Tề đúng không? Tôi khuyên anh tốt nhất đừng làm như vậy, nếu không hôm nay nhất định sẽ là ngày diệt vong của nhà họ Tề anh đấy”

"Anh... Dịch Minh Thiên, anh nói rõ ràng cho tôi. Có phải thằng cháu trai không nên thân kia của tôi đắc tội với ai rồi không?” Dù sao Tề Trung Bác cũng đã sống lâu đời rồi, lập tức phản ứng lại, vội vàng truy hỏi.

Dịch Minh Thiên im lặng một lúc, nhàn nhạt nói: “Bác sĩ Lâm của Giang thành, biết không?” “Lâm... bác sĩ Lâm?” Tề Trung Bác hít một hơi khí lạnh.

Người trên đời này đều cho rằng bác sĩ Lâm dựa vào Dương Hoa, nhưng lại không biết rằng điều đáng sợ nhất chính là y thuật khó lường và y võ đáng sợ.

Tề Trung Bác thân là người đứng đầu nhà họ Tề ẩn thế, nên biết nhiều thông tin hơn những người khác.

Hành trình đến nước Anh Hoa thì không nói, những nơi như Đông Hoàng giáo, thôn Dược Vương, thậm chí là Hồng Nhan cốc, nơi nào mà không có bút tích của bác sĩ Lâm chứ.

Người này tuyệt đối không phải là bác sĩ thiên tài cứu đời, phổ độ chúng sinh như người bên ngoài nói. Đây là một ma đầu giết người không chớp mắt.

“Hóa ra là vậy... hóa ra là vậy” .

Tề Trung Bác sợ hãi, đôi môi già nua lẩm bẩm, nhưng suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy có chút ủy khuất, không nhịn được nói: “Dịch Minh Thiên. Cho dù cháu trai của tôi có động chạm đến bác sĩ Lâm, anh cũng không nên chỉnh nó ở trước mặt mọi người chứ. Không thể chỉnh phía sau sao? Anh xử lý nó trước mặt mọi người như vậy, mặt mũi nhà họ Tề chúng tôi phải giấu đi đầu chứ?”

“Ai nói với anh, cháu trai anh động chạm với bác sĩ Lâm?” “Vậy... là chuyện gì?” Dịch Minh Thiên im lặng, nói: “Cháu trai ông có ý với vợ bác sĩ Lâm” Lời này vừa nói ra, Tề Trung Bác im lặng không nói một lúc. Cũng không biết qua bao lâu, ông ta mới hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Bác sĩ Lâm ở đâu?” “Còn ở hiện trường”

“Tôi... tôi lập tức qua, cho bác sĩ Lâm một lời giải thích. Nhất định phải nói với bác sĩ Lâm, nhà họ Tề quản giáo không nghiêm, xin bác sĩ Lâm bớt giận”

“Anh tự mình xử lý đi”.

Dịch Minh Thiên cúp điện thoại. “Ba, sao vậy?" Mấy con trai trong xe vội vàng hỏi. “Đừng hỏi, đến nơi rồi nói”

Tề Trung Bác trầm mặt không nói một lời.



Mọi người hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, lần lượt nhìn nhau. Đợi người nhà họ Tề đến nơi đấu giá, Tề Trung Bác lạnh lùng quát: “Người đâu?” "Ông nội, cháu ở đây”. Tề Trung Kiên bị mấy người đi theo đỡ, khóc lóc đi về phía bên này.

“Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu. Tên Dịch Minh Thiên kia, quá xem thường người khác rồi. Ông ta hoàn toàn không đặt người nhà họ Tề chúng ta vào trong mắt. Ông phải làm chủ cho cháu Tề Trung Kiên khóc lóc.

"Khốn kiếp. Mày tự mình chuốc lấy”

Tề Trung Bác nhổ một bãi nước bọt, chỉ Tề Trung Kiên quát mấy người con trai: “Mấy người các người lôi thằng nhãi vào trong buổi đấu giá. Đánh gãy nốt một chân còn lại và hai tay của nó đi.”

"Ha?"

Người nhà họ Tề đều bàng hoàng. "Ông nội, ông... ông nói cái gì?” Tề Trung Kiên cũng ngơ ra.

“Đừng gọi tao là ông nội, tạo không có đứa cháu không ra gì như mày. Bắt đầu từ hôm nay, mày không còn là người nhà họ Tề nữa. Hai đứa còn không làm đi” Tề Trung Bác tức giận nói.

“Ba, thật sự phải làm như vậy sao? Nó là cháu ba đấy.” Con trai thứ hai nước mắt lưng tròng, dù sao Tề Trung Kiên cũng là con trai ông ta.

Nhưng Tề Trung Bác lại tiến lại gần, đôi mắt già nua đầy tơ máu: “Không làm như vậy. Bọn mày muốn nhà họ Tề bị diệt tộc sao?”

Con trai thứ hai và thứ ba nghe thấy vậy da đầu tê dại, cũng lập tức nhận ra Tề Trung Kiên đã đắc tội với nhân vật lớn rồi.

Lúc này nhất định phải tráng sĩ chặt tay. Con trai thứ hai không cầu xin nữa lập tức xông qua, vẻ mặt hung dữ kéo Tề Trung Kiên đi vào trong buổi đấu giá.

Lần này hiện trường buổi đấu giá càng sôi sục hơn.

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK