Vương đại, tinh thần sung mãn, tuy rằng bị bắt thế nhưng ánh mắt như kim đăng lạnh lẽo quét nhìn người phía trước.
Hắn có mái tóc xám pha lẫn chút trắng, tuổi tác cực kỳ lớn, hắn là ai? Trai trưởng của Vương Trường Sinh! Sinh ra từ thời thái cổ, pháp lực cao thâm khó dò.
Rất nhiều người vô cùng kiêng kỵ hắn, ở trên cửu Thiên cũng chẳng mấy ai dám trêu chọc vì lai lịch của hắn quá lớn!
Nhưng dù là một cường nhân như vậy vẫn bị người ném xuống đất và bị bắt thành tù bình, mỗi người đều ngây dại chấn kinh!
Không biết bắt đầu từ thời đại nào thì hắn đã là cường giả Độn Nhất đỉnh cao rồi, đạo hạnh vô cùng sâu, tiếng tăm lừng lẫy trên thế gian.
Một người mạnh mẽ như vầy lại bị người bắt và ngã úp trong đại sảnh, sao không khiến người khác kinh sợ chứ?
"Ngươi là ai?" Lời nói của Vương đại lạnh lẽo nhìn chằm chằm Thạch Hạo, hắn vừa tức vừa sợ, Vương gia chính là gia tộc Trường Sinh, ba hắn được mệnh danh là vô địch ở cửu Thiên thập Địa.
Có thể nói, Vương gia đã là gia tộc tôn quý nhất của đuong đại, tu sĩ Tiên vực cũng không dám ra tuy, ai dám trêu chọc bọn hắn?
Lúc này, tuy rằng Thạch Hạo đứng trước mặt thế nhưng hắn lại nhìn không thấu.
Tu vi đến cảnh giới Chí Tôn, pháp lực hùng hồn, khí thôn tinh không, Thạch Hạo yên tĩnh đứng nơi đó, cả người vô cùng thần bí tựa như được sương mù đại đạo bao phủ.
Thực ra chẳng có sương mù nào cả, chỉ là đạo hạnh của hắn quá cao thâm nên người ngoài không cách nào nhìn thấu được, nếu như muốn dòm ngó thần thức của hắn thì sẽ bị đạo tắc tiêu diệt.
Đây chính là đạo hạnh của cấp Chí Tôn, nếu như không muốn hiển hiện ra ngoài thì dù cho đứng trước mặt cũng không thể nhận ra được.
Đương nhiên, Vương đại ôm trong lòng may mắn, cho rằng quá nửa cũng chỉ là một vị chuẩn Chí Tôn, hắn không quá tin tưởng đây là một cường giả Chí Tôn chân chính, bởi vì tại trên người này hắn cảm nhận được vẻ phấn chấn sinh mệnh đầy phồn thịnh, tuổi tác cũng không quá lớn mới đúng.
Thạch Hạo bước về trước cúi đầu nhìn Vương đại, việc này làm hắn phi thường không thoải mái, nhiều năm trôi qua ai dám khinh thường hắn như thế chứ?
Vương đại bậc nhảy lên thế nhưng nơi mép vẫn dính vệt máu đỏ, hắn đã bị thương vả lại cũng không nhẹ!
"Đạo hữu cũng quá bá đạo đó, nơi đây là cứ điểm biên cảnh, không cho phép ngươi ngang tàn!" Vương đại trầm giọng nói.
Thạch Hạo biết tính cách của hắn, người này kiệt ngạo và tự phụ, năm xưa một lời không hợp là muốn giơ tay giết chết hắn, tính khí tương đối nóng.
"Ta như vậy gọi là bá đạo hả? Sao sánh được Vương gia các ngươi, chỉ là một tên trường tôn mà cũng dám quát tháo chúng ta, bắt chúng ta phải quỳ lĩnh tội!" Thạch Hạo nói.
Đầu tiên, trưởng tôn Vương gia Vương Thiên quả thật là như thế, mệnh lệnh cho hai tên lão bộc áo xám đi ra ngoài lùng bắt Tào Vũ Sinh, muốn bọn họ phải quỳ xuống tới lĩnh tội.
"Người trẻ tuổi nên tính khí rất nóng nảy nên có thể hiểu được, đạo hữu hà tất lấy lớn ép nhỏ, chấp nhặt với hắn làm gì?" Vương đại nói.
Tính khí của hắn tuy nóng thế nhưng cũng biết nặng nhẹ, người trước mắt này quá thần bí, thực linh cao thâm kinh người, hắn không muốn trở mặt thẳng thừng.
"Ta là người nóng tính, vì thế không thể cho qua được. Người khác đánh ta một quyền trên mặt ta thì ta cũng chỉ có thể đạp hắn một cước thôi." Thạch Hạo bình tĩnh nói.
Hắn chẳng hề có chút thiện cảm gì với Vương gia, đặc biệt lại là chín con rồng, năm xưa từng mấy lần muốn giết hắn, trong đó có một lần đã giết thẳng vào trong thư viện Thiên Thần, thừa dịp đại trưởng lão không ở thì thiếu chút nữa đã lấy đi tính mạng của hắn.
Hiện giờ hắn xuất quan, trở thành cao thủ cấp Chí Tôn và lại gặp bọn họ, đương nhiên sẽ không lui tránh lại càng không cần phải lưu vong.
"Bằng hữu, việc đã tới nước này chúng ta nên làm sao để bỏ qua đây?" Vương đại ánh mắt sâu thẳm hỏi.
Tào Vũ Sinh cười nhạo, nói: "Lão già ông không phải rất tự phụ sao, bản thân cũng khó mà bảo vệ được mình đó, cành mạnh miệng gì chứ, ngay cả xin lỗi một lời cũng chẳng có mà nghĩ muốn bỏ qua? Hay là muốn đi tìm đám huynh đệ kia của ông, lại kéo lão già của ông tới đây rồi vây giết chúng ta chớ gì?"
Vương đại lạnh lẽo liếc nhìn hắn, hai mắt thâm sâu cùng lạnh lẽo, nếu như một người bình thường bị hắn nhìn như vậy thì đã có thể bỏ mạng rồi.
Thạch Hạo đứng nơi đây thì làm sao có khả năng để hắn triển khai thủ đoạn độc ác chứ, ở trong khu vực này tựa như gió xuân ấm áp, bất luận là thủ đoạn gì cũng đều vô dụng.
"Thiên nhi, lại đây!" Vương đại lên tiếng.
Vương Thiên chính là con ruột của hắn, thân là trưởng tôn Vương gia, thiên tư trác tuyệt, thực lực mạnh mẽ phi thường thế nhưng lúc này lại đang quỳ rạp hơi run rẩy trên đất.
Quá mất mặt, khiến Vương đại tái xanh mặt mày.
Hắn lên tiếng thế nhưng Vương Thiên vẫn không thể nào đứng lên được, bị uy thế Chí Tôn ép rạp xuống.
"Đạo hữu, ngươi cũng quá khinh người đó, là Thiên nhi bất kính với bọn ngươi và muốn ra tay thế nhưng cũng không có thành công đó thôi, vì sao lại phải hùng hổ dọa người như thế?!" Vương đại quát lớn.
Hắn hơi không kìm nén được tính khí của mình.
Thạch Hạo chẳng nói gì cả chỉ lẳng lặng nhìn hắn, nghĩ tới ngày xưa bị chín con rồng nhìn xuống, mấy lần rơi vào ngàn cân treo sợi tóc, hiện giờ hắn đã quật khởi và không sợ Vương gia nữa, nỗi lòng vô cùng phức tạp.
Thế gian này, đấu chuyển tinh di, biến hóa quá nhanh, tiểu tu sĩ năm xưa đã trưởng thành.
"Ngươi còn không chịu bỏ qua ư?" Vương đại với vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Thạch Hạo, lời nói lạnh lùng, nói: "Vương Thiên là trưởng tôn, là người mà ba ta cưng chiều nhất, ngươi làm nhục như vậy là muốn khai chiến với Vương gia?"
Vương đại tức giận, mặc dù biết người trước mặt rất bất phàm, mạnh hơn hắn thế nhưng hắn cũng không cho rằng đối phương sẽ hoàn toàn trở mặt.
Hắn có niềm tin, bởi vì Vương gia hiện tại là gia tộc đệ nhất trên cửu Thiên này, lão phụ của hắn thần công đại thành, thực lực càng ngày càng khủng khiếp.
Ngoài ra, những năm gần đây bọn họ đã tích cực liên hệ khắp nơi, âm thầm tiếp xúc qua sinh linh hắc ám, bề nổi thì kết giao với vài gia tộc lớn của Tiên vực, đều có qua lại cả.
Có thể nnói, bọn họ qua lại nhiều mặt và lôi kéo được một nhóm thể lực.
Bởi vì, Bình Loạn quyết nằm trong tay của bọn họ nên đã khiến cho một ít đạo thống cổ xưa của Tiên vực đều mê tít mắt, có người buông lời đồng ý đưa bọn họ tiến vào trong Tiên vực.
Vì vậy, những năm gần đây Vương gia càng ngày càng ngang ngược.
Vương đại không hề sợ hãi gì cả, hắn chẳng cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần Thạch Hạo không phải là sinh linh hắc ám thì hắn tin chắc đối phương sẽ sáng suốt lựa chọn lấy hay bỏ.
"Ngươi đang uy hiếp ta?" Thạch Hạo lạnh nhạt liếc nhìn hắ.
"Thả Thiên nhi ra, vậy thì xem như bỏ qua!" Vương đại nói, hắn không có phủ nhận và lạnh giọng đáp trả trực tiếp như thế.
Hắn có niềm tin, bởi vì trên tửu lâu này hắn đã nhìn thấy được một vài người quen, đó là một gia tộc lớn nào đó của Tiên vực với gốc gác rất mạnh, mấy người của gia tộc kia đang gât jđầu mỉm cười chào hỏi hắn.
Có vài người ở đây thì hắn tin tưởng người trước mắt sẽ không dám làm bậy.
Những người kia đều từng tiếp xúc qua Vương gia và muốn có Bình Loạn quyết, tích cực lôi kéo bọn họ.
Hiện giờ, Vương gia gặp nạn thì hắn tin chắc bọn họ sẽ không đứng nhìn.
"Ha ha ha..." Thạch Hạo nở nụ cười.
"Ngươi cười cái gì hả, có gì mà đáng buồn cười chứ?" Sắc mặt của Vương đại trầm xuống.
"Ta cười vì ngươi điếc không sợ súng, vậy mà còn dám uy hiếp ta." Khóe miệng của Thạch Hạo hơi vểnh lên, nở nụ cười chế nhạo.
"Uy hiếp ngươi thì như thế nào chứ, ngươi có thả người hay không?!" Vương đại giật mình, tính khí nóng giận đã bốc lên nên không thèm để ý gì nữa.
Là do tính cách tạo thành, ăm đó hắn từng dám giương nanh múa vuốt với đại trưởng lão, thứ hắn dựa vào chính là lão phụ của hắn, hiện giờ lại có minh hữu Tiên vực ở đây nên tất nhiên hắn sẽ rất ngông cuồng.
"Rầm!"
Thạch Hạo chẳng hề nói gì, một tát giáng thẳng lên khuôn mặt của Vương đại khiến khóe miệng lại thêm dòng máu dài tràn ra, hàm răng gãy nát, thân thể bay ngược ra sau va thẳng lên vách tường.
Vương đại thẹn quá hóa giận, chớp mắt ngã xuống hắn liền bậc nhảy, thần quang phát sinh triển khai bí thuật cấm kỵ hòng giết chết Thạch Hạo.
Kết quả, hắn vọt tới và động thủ với Thạch Hạo thì pháp lực cả người chợt cuộn tròn, thân thể của hắn như muốn nổ tung.
Vương đại hoảng sợ, hắn vốn tưởng rằng Thạch Hạo chỉ là chuẩn Chí Tôn, mạnh hơn hắn một chút mà thôi, thế nhưng giờ nhìn lại người này hơn nửa đã đột phá vào lĩnh vực cao thâm kia rồi.
"Có chút ý nghĩa, thứ được gọi là chín con rồng cũng khá đó chứ." Thạch Hạo lên tiếng.
Bịch, lần này hắn một cước quét ra đá thẳng ngay cái miệng đang chảy máu của Vương đại, mặc dù bảo thuật ra hết, công pháp huyền diệu thế nhưng cũng không thể ngăn cản được.
Vương đại mạnh mẽ hơn tu sĩ Độn Nhất đỉnh cao nhiều, bởi vì trong cơ thể hắn có khắc trận pháp thần bí, chín huynh đệ hắn đề như thế, nếu như hợp lại cùng nhau thì thiên hạ không thể sánh được.
Chuyện này Thạch Hạo sớm đã biết rõ từ Biên hoang, hiện giờ chân chính động thủ với Vương đại thì mới hiểu hơn chút nữa.
Thật không hề đơn giản!
Nếu không, nếu là người bình thường thì Thạch Hạo chỉ cần tỏa ra uy thế cũng đủ áp chế đối phương tới mức không động đẩy nổi rồi.
Nhưng cuối cùng, kết quả cũng không thay đổi được gì.
Ầm!
Thạch Hạo tung quyền chấn cho Vương đại nổ tung, đẫm máu, khiếp sợ tại chỗ.
Tất cả mọi người không ngờ rằng, hắn dám xuất thủ.
Xoẹt.
Sương máu cùng xương vỡ phát sáng, Vương đại nhanh chóng gây dựng lại thân thể và tái hiện lại tại chỗ, tóc tai bù xù tựa như ác quỷ nhìn chằm chằm Thạch Hạo đầy sợ hãi.
"Quả nhiên bất phàm, có chút thú vị." Thạch Hạo gật đầu.
Thể nội Vương đại có pháp trận, đầu tiên là phát uy ngăn cản lại tử kiếp và cũng nhanh chóng phục hồi lại như cũ.
Nếu như trong chín con rồng có hai đến ba người đứng cùng nhau, vậy trận pháp của bọn họ sẽ sinh sôi liên tục, gia trì lẫn nhau, kinh khủng vô biên, Thạch Hạo chợt hiểu ra.
"Ngươi có phúc đó." Lúc này, chó con lên tiếng nhìn về phía Tào Vũ Sinh, nói: "Bên trong cơ thể ngươi cũng có khắc trận pháp đúng không, nếu như lấy chín góc trận pháp trong thể nội của chín con rồng Vương gia này cấy vào trong cơ thể của ngươi, vậy thì ngày sau ngươi sẽ vì đó mà thành đạo đấy!"
"Đã như thế thì ta sẽ tặng ngươi một món lễ lớn." Thạch Hạo nghe thế thì tiến về trước, một cước đá văng Vương đại ra ngoài khiến hắn máu phun phè phè, cuối cùng không thể động đậy nổi.
Rất nhiều người trên tửu lâu hãi hùng khiếp vía, một ít thiếu nữ che miệng sợ hãi, người này quá mạnh mẽ, không hề sợ Vương gia.
"Đạo hữu, nên tìm chỗ để khoan dung độ lượng." Đúng lúc này thì một người thuộc gia tộc nào đó của Tiên vực lên tiếng.
Có vài ngời cũng tiến lên, sắc mặt họ bình tĩnh đứng ngang hàng che chắn trước người của Vương đại.
"Người của Vương gia sỉ nhục ta trước, ta ra tay trừng phạt thì không thể à?" Thạch Hạo hỏi.
"À, ta không quan tâm ân oán giữa các ngươi, hiện tại phải dừng tay ngay lập tức, ngươi có thể đi rồi." Một người trẻ tuổi áo trắng trong số đó lên tiếng.
"Đạo hữu, việc đã tới nước này rồi, vẫn nên biến chiến tranh thành tơ lụa, việc kết thúc tại đây là được rồi." Một ông lão lên tiếng.
Thạch Hạo nhìn ông lão, nói: "Lời của ông cũng tương đối lọt tai, thế nhưng, người trẻ tuổi này tựa hồ rất ngông cuồng đó."
"Hồng gia Tiên vực ta muốn bảo vệ vài người mà cũng cần phải ăn nói khép nép à?" Người trẻ tuổi kia lạnh lùng nói.
Thạch Hạo cười khẩy, lời nói trầm thấp và mạnh mẽ, nói: "Đây là tù binh cảu ta, người nào ngăn trở cũng vô dụng!"
Mấy người này cũng chẳng phải là Chân Tiên mà cũng dám vênh mặt hất hàm sai khiến hắn? Buồn buồn trấn áp toàn bộ rồi phủi mông rời đi, mang theo một đám tù binh về hạ giới dằn vặt cũng được.
"Ngươi muốn làm địch với Hồng gia ta?" Có người đứng đối diện lạnh giọng nói.
Thạch Hạo còn chưa nói gì thì lúc này chó con lên tiếng, nói: "Gì mà Hồng gia cái rắm gì thế, nắm xưa ta nhớ từng thu một nhân sủng ở Tiên vực cũng họ Hồng, đừng nói là nhà các ngươi nhen?"
"Con chó ghẻ này, ngươi..." Người trẻ tuổi áo trắng mặt mày lạnh lùng chỉ nó.
"Đên bổn vương xem thử xem nào." Chó con lên tiếng, nó từ trên cổ lấy xuống một chiếc lục lạc rồi bắt đầu rung lắc.
Vù vù vù...
Giây lát đó, tất cả những người phía đối diện đều phát sáng, trên đầu hiện đầy phù văn thần bí đồng thời ngã nhào lăn lộn kêu gào trên mặt đất.
"Thì ra là tên Hồng gia bị ta thu làm nhân sủng kia, hắn đã khắc họa nguyền rủa vào trong máu huyết và truyền lại cho hậu nhân mình, khà khà!" Chó con cười khúc khích.
"A..." Những người kia kêu la thảm thiết.
Khi âm thanh lục lạc biến mất thì có người nơm nớp lo sợ quỳ sát nơi đó, run giong nói: "Ngài, thật sự là vị đại nhân kia?"
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, mặc dù người có thần kinh lớn cũng muốn hóa đá, chấn kinh không gì sánh nổi!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
24 Tháng mười một, 2018 08:35
Gửi ủng hộ bạn dịch ntn vậy?muốn ủng hộ mà k biết
14 Tháng mười một, 2018 12:33
Đề cử kìa bác
14 Tháng mười một, 2018 10:28
Gửi ủng hộ kiểu gì ông nhỉ??? Hóng ông dịch nhanh bộ này đợi dài cổ mà đang đoạn cuốn. Đọc convert thì chán quá
03 Tháng mười một, 2018 12:01
Vậy bác tham gia không :)
03 Tháng mười một, 2018 10:54
Ai cùng dịch cho bộ truyện nhanh lên ae ơi. Đọc cv oải quá mà đang đến đoạn hay :(
22 Tháng mười, 2018 12:26
hóng
12 Tháng mười, 2018 18:47
Dạo này chán chường quá, chẳng muốn dịch dọt gì luôn :((
06 Tháng mười, 2018 08:50
hóng chap mới quá.
05 Tháng mười, 2018 20:40
Còn chừng 800 chương nữa thôi! Cố lên !!! :v
04 Tháng mười, 2018 18:37
hehe, cái này gọi là lực bất tòng tâm, tiếng việt chưa đc sõi lắm nên k dám trèo cao tranh hơn thua :)
04 Tháng mười, 2018 13:50
hay ...
04 Tháng mười, 2018 07:38
Tham gia không bạn :D
02 Tháng mười, 2018 18:39
ước gì thêm 3 đến 5 người dịch nữa là ngon nghẻ :))
28 Tháng chín, 2018 21:36
truyện hay, hy vọng nhiều người xem và thảo luận cho vui
17 Tháng chín, 2018 22:49
mod bỏ truyện này rồi à? hay mà :'(
14 Tháng chín, 2018 00:11
tại sao bạn k dịch truyện nào cho xong truyện đấy đi. dịch mỗi truyện một chút thế này sốt ruột lắm :(
11 Tháng chín, 2018 08:07
Cảm ơn bạn đã ủng hộ và theo dõi :D
Tại hạ đã cố gắng hết sức, cố thêm nữa thành quá cố thì đứt gánh là toi :(
09 Tháng chín, 2018 02:29
mãi dịch k xong. cày 3 năm rồi mà đợi dài cổ.. trước bỏ 1 năm để ra cho hết mà mãi k xong. haizzz
03 Tháng chín, 2018 10:16
tác phẩm thuộc loại chuyên tu hay nhất mình từng đọc, đáng để các bạn đọc . để đọc truyện này hoàn mĩ bạn phải chịu khó đọc trước truyện ”già thiên” .
01 Tháng chín, 2018 11:04
Ad tính bỏ truyện này à
27 Tháng tám, 2018 19:53
Đang tính đọc lại, mà nghĩ tới việc đọc tới đây xong lại phải chạy wa cv đọc tiếp thấy nó hơi oãi =]]
18 Tháng tám, 2018 20:34
Hóng quá trời đất!
06 Tháng tám, 2018 09:14
Là sao bạn?
05 Tháng tám, 2018 22:25
Chap 82 tranh = ? bên này zậy
31 Tháng bảy, 2018 08:04
thêm chương đi ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK