Thịnh hội Bàn Đào chỉ còn vài ngày nữa sẽ bắt đầu thế nhưng lúc này phong vân đã hội tụ, các tộc đều có người tiến tới.
Đặc biệt là, cường giả lâu năm trong lĩnh vực Nhân đạo cùng với nhân tài vừa mới xuất hiện cũng dồn dập tới đây, chỉ vì chiến tích của một người trong sân thi đấu kia đã hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.
"Là Bàn Nghệ, hắn lại xuất quan luôn, tự mình giá lâm tới nơi đây!" Có người kinh ngạc thốt lên khi phát hiện ra thanh niên kia.
Bên trong khách sạn Hỗn Độn có động thiên khác, thần đảo bồng bềnh, núi lớn san sát, thác nước buông rủ, tiên khí vờn quanh.
Bàn Nghệ có làn da màu đồng, cũng không phải quá đẹp trai thế nhưng lại toát lên vẻ anh khí khiếp người, hắn cao ráo săn chắc, khung xương to lớn, cặp mắt to tròn, lông mày rậm dài tận mang tai.
Xung quanh hắn có rất nhiều người, nan tuấn lãng nữ xinh gái, nước da trắng hồng tựa như ngọc thạch mang theo ý vị Tiên đạo, mà thể phách của hắn lại có màu đồng, bắp thịt cường tráng hoàn toàn khác với những người còn lại, tựa như là một bức tượng chiến thần đứng sừng sững giữa sân.
Đây là một cao thủ, dù cho đứng rất xa thế nhưng Thạch Hạo cũng có thể cảm ứng được sự bất phàm của người này, tinh lực cuồn cuộn tựa như đại dương đang ngủ đông trong người, không hề lọt ra chút nào.
Hàng chân long, phục thú vương, hắn khiến người khác sinh ra cảm giác ngang ngược không gì sánh bằng!
Bàn Nghệ cũng đang nhìn kỹ Thạch Hạo, cẩn thận đánh giá.
"Rốt cuộc cũng gặp được một cường giả tuyệt đỉnh rồi!"
Đây là đánh giá của Thạch Hạo, dù cho hiện giờ hắn đang đứng ở đỉnh cao cực đạo, không có đối thủ dưới Chân Tiên, nhưng lúc này cũng cảm nhận được từng tia nguy hiểm.
Người này rất mạnh, vượt xa lý giải của người thường!
Không hổ là một trong những người mạnh mẽ nhất của Nhân đạo đỉnh cao ở Tiên vực này!
Thạch Hạo từng nghe được, hậu nhân Ngao Càn của Ngao Thịnh Tiên vương, hậu nhân Bàn Nghệ của Bàn vương, chính là nhân vật vô địch trong lĩnh vực Nhân đạo hiện nay.
Mấy người này đều có chí hướng cao lớn, khí thôn hoàn vũ, lập chí muốn thành Tiên vương!
"Bàn Nghệ tới rồi, lẽ nào hắn sẽ kết thúc?" Mấy người kích động mang theo vẻ ước ao, thế gian này không ai mà không biết Bàn Nghệ chứ, rất muốn hắn xuất thủ.
Bởi vì, rất lâu rồi hắn chưa cất bước lại trên nhân gian, tất cả mọi người đều muốn biết hiện tại hắn mạnh ra làm sao.
Trong nhận định của rất nhiều người, hắn trở thành Chân Tiên cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, chỉ cần hắn đồng ý thì phá cảnh tiến vào một lĩnh vực hoàn toàn mới sẽ chẳng phải là vấn đề gì.
Hắn đang tích lũy xây dựng căn cơ Tiên vương, chỉ có đặt vững chắc đạo cơ bất hủ ở lĩnh vực Nhân đạo này thì ngày sau tiến quân vào lĩnh vực Tiên đạo mới có khả năng xưng vương gọi tổ được.
"Ngươi rất mạnh, không giống với trong tưởng tượng của ta, thành đạo trước năm trăm tuổi, đã đánh tan niềm tin của rất nhiều người, thổi bay ghi chép huy hoàng phủ đầy bụi qua nhiều năm, được người nhớ tới."
Bàn Nghệ âm thầm lên tiếng, gật đầu chào hỏi Thạch Hạo.
Dù là ở Tiên vực thì năm trăm năm thành đạo cũng hết sức hiếm thấy rồi, đều ở những niên đại cực kỳ xa xôi, tàn khốc nhất, không ngừng chiến đấu, máu và lửa đầy trời.
Nghe nói, mấy vị Tiên vương cổ lão kia từng quật khởi ở trong niên đại tàn khốc đó, chỉ là bản thân không phải là những người thành đạo sớm nhất mà thôi.
Đáng tiếc, những người thành đạo sớm nhất của niên đại đó đều đã chết hết, bị giết trong đại thế đầy tàn khốc kia.
Tiên vương đã đạp lên những bộ hài cốt của bọn họ để quật khởi.
Cũng không phải nói rằng, thành đạo sớm thì nhất định sẽ là người tiếu ngạo cuối cùng, trở thành cường giả cái thế, ít nhất năm tháng thành đạo của mấy vị Tiên vương kia cũng không phải là sớm nhất.
Bàn Nghệ hiện tại chưa đủ năm ngàn tuổi, năm tháng tu đạo cũng không tính lâu mà cũng chẳng phải là ngắn, từ lâu đã trở thành Chí Tôn nên niên đại chính xác đã không một ai biết được.
Chuyện này vẫn là một bí mật!
Dù cho là vị đại nhân trẻ tuổi Ngao Càn của Ngao gia cũng như thế, năm tháng thành đạo cũng là một bí mật, có người nói hắn thành đạo từ ngàn năm trước nhưng cũng có người nói hắn thành đạo từ hai ngàn năm trước.
"Ngươi bắt nạt nhiều người như vậy, thắng mà chẳng chút vẻ vang gì nhỉ?" Bàn Nghệ hỏi.
Hắn vẫn luôn bí mật truyền âm với Thạch Hạo nên người ngoài không hề hay biết, nếu như biết được thì chắc chắn sẽ rất giật mình, ngay cả thiên kiêu Bàn gia mà bọn họ kính ngưỡng cũng phải coi trọng Hoang, vậy bọn họ còn dám lên kết thúc ư?
Lúc này Thạch Hạo đã thắng liên tiếp mười tám trận, đánh bại các lộ đối thủ, thu hoạch một đống Tiên nguyên như ngọn núi cao.
"Hết cách rồi, cửu Thiên thập Địa quá tàn tạ, tiến vào thời đại mạt pháp nên linh khí khô cạn, một đám đệ tử của ta không có tài nguyên để tu hành, dù cho có thiên tư trời ban cũng không cách nào ưng kích trường không, ngư dược trăm vạn dặm." Thạch Hạo đáp lời.
Đương nhiên còn có chuyện khác nữa, có một ít tu sĩ mang theo địch ý chủ động tìm tới cửa đương nhiên hắn sẽ không buông tha cho các con dê mập này rồi.
Ông chủ của khách sạn vừa vuốt chòm râu cá trê vừa vừng thầm trong bụng, Thạch Hạo thu được một núi Tiên nguyên thì khách sạn Hỗn Độn cũng hưởng ké không ít.
"Nếu không hai ta luận bàn thử được, tiền đánh cược sẽ là một động phủ Chân Tiên, ngươi thấy thế nào? Đương nhiên, tiền đề là khi mang xuống hạ giới sẽ không bị khô cạn, vẫn còn có thể sử dụng được." Thạch Hạo bí mật truyền âm.
Hai hàng lông mày tận mang tai của Bàn Nghệ nhíu lại, dáng vẻ oai hùng, hắn nhìn Thạch Hạo rồi lộ nụ cười nhẹ nhàng, nói; "Thật sự ta cũng rất muốn luận bàn với ngươi, thế nhưng lão quái vật trong gia tộc lại cảnh cáo rằng chớ có làm bậy, có cố nhân chào hỏi."
Thạch Hạo nghe vậy thì chợt động trong lòng, có cố nhân chào hỏi với lão quái vật của Bàn gia, là ai đây?
Hắn nhanh chóng nghĩ ngay tới chủ Cấm khu, xương sọ thủy tinh, cốt chưởng màu vàng, tròng mắt nhỏ máu trên người, thế nhưng bọn họ lại có mặt mũi lớn như thế ư?
Nên biết, Bàn vương chính là tồn tại vô địch ngạo thị Tiên vực này, quan sát cổ kim tương lai, là một trong những sinh linh mạnh mẽ nhất \!
Hoặc là, mấy người chủ Cấm khu đã chào hỏi những người khác của Bàn gia?
Dù sao, lão quái vật mà Bàn Nghệ nói tới cũng không biết thân phận ra sao, cũng chưa chắc đã là Bàn vương.
"Ngươi cũng nên thu tay lại đi, bắt nạt tiếp nữa thì không hay đâu, Bàn Vương thành sẽ sinh ra nhiễu loạn đó." Bàn Nghệ nhắc nhở.
Đây chính là ranh giới của bọn họ, không phải sẽ trơ mắt nhìn hắn giả heo ăn thịt hổ.
Trên thực tế, rất nhiều người đều tỉnh táo lại, tên khốn này quá nửa có vấn đề, với bất luận kẻ nào cũng đều chém giết đầy khốc liệt nhưng sau cùng đều là người chiến thắng, chuyện này không bình thường.
"Được rồi, chiến thêm vài trận nữa để ta thu thêm ít tài nguyên Tiên đạo nhé." Thạch Hạo lên tiếng.
Bàn Nghệ không lên tiếng mà đứng nhìn hắn, xưa này chưua từng thấy một tên Chí Tôn nào vô liêm sỉ như vầy!
"Còn ai dám chiến một trận với ta không, năm trận cuối cùng, nhiều hơn thì không thể, lĩnh vực Nhân đạo, có nhà nào là thiên hạ vô địch khát cầu một lần bại không!" Thạch Hạo hô lớn.
Đám người sắc mặt vô cùng khó coi, bọn họ tới từ Tiên vực hùng vĩ, phân tán ở những cương vực khác nhau, đều là những người tài ba trong các tộc, ấy vậy hôm nay lại phải ăn thất bại, không một ai có thể chiến thắng được hắn.
Ngay sau đó có không ít người nhìn về phía Bàn Nghệ, kết quả hắn chẳng hề động đậy chútn ào, ý tứ là ta sẽ không ra tay.
"Chí Tôn Bàn Nghệ từ lâu đã không cần dùng chiến để chứng minh bản thân rồi, vô địch Nhân đạo, thế gian đều công nhận, xem thường chiến một trận với hắn!" Có người lên tiếng.
"Tên nào nói lung tung đó hả, ồ, tóc đen, là ngươi à, tới đây đánh một trận đi, trong vòng mười chiêu ta có thể trấn áp ngươi chỉ với một tay!" Thạch Hạo chỉ trỏ.
Người kia tất nhiên rất tức giận, quá ngông cuồng mà, trong mười chiêu một tay trấn áp hắn, xem mình là Bàn Nghệ hay là đại nhân trẻ tuổi Ngao Càn của Ngao gia ư?
Thật bất hạnh, ở trong chiêu thứ chín thì chàng trai tóc đen này đã bị Thạch Hạo đánh cho thất khiếu chảy máu, cả người co giật, xương cốt gãy vỡ rất nhiều chỗ nằm xịu lơ trên sân thi đấu, không cách nào động đậy được.
"Còn bốn trận nữa!" Thạch Hạo hét.
Đáng tiếc không thể tiếp tục được nữa, có Chân Tiên của Bàn gia xuất hiện và ánh mắt lạnh lẽo đảo qua tất cả mọi người.
Cuộc chiến đánh cuộc không hề có tính bất ngờ này đã quấy nhiễu nghiêm trọng về trật sự của khu vực nơi đây, bọn họ không muốn nhìn thấy.
Đặc biệt, Hoang tới từ hạ giới và có liên quan nhất định tới một ít gia tộc, ngay cả tu sĩ dòng dõi Ngao Thịnh Tiên vương cũng không vừa lòng với hắn, nếu tiếp tục nữa sẽ xảy ra chuyện ngay.
"Không ngờ rằng ngươi lại có thể vào Tiên vực, ta cho rằng cả đời này sẽ không còn gặp lại ngươi nữa chớ." Bên ngoài sân thi đâu, Yêu Nguyệt công chúa kinh ngạc nhìn hắn.
Một ít cố nhân hiện tại đã phân tán ở khắp nơi trong Tiên vực rộng lớn, lúc này cũng chỉ có vài người tiến vào trong Bàn Vương thành mà thôi.
Hiện tại, chỉ có Trích tiên, Yêu Nguyệt công chúa, Đại Tu Đà xuất hiện, bọn họ là những người đầu tiên tiến vào hiện trường này.
Đại Tu Đà rất cảm khái, bất luận Hoang đi tới đâu cũng sẽ nổi như cồn, vừa mới tiến vào Tiên vực mà đã gây nên phong ba lớn như vậy rồi!
"Hết cách rồi, thiên đố anh tài mà!" Thạch Hạo cười nói.
"Ngươi vào Tiên vực là vì Thanh Y à?" Yêu Nguyệt công chúa hỏi.
Thạch Hạo không có trả lời mà nhìn bọn họ, nói; "Các ngươi vẫn chưa đột phá tới cảnh giới Chí Tôn à?"
Mấy người cười khổ, dù cho là Trích tiên cũng chẳng biết nói gì nữa, tu đạo hơn ngàn năm mà đòi tiến vào cảnh giới Chí Tôn? Nói thì rất dễ, chỉ khi nào trải qua thì mới biết khó khăn cỡ nào!
"Ngươi cho rằng ai cũng sẽ như ngươi à?" Yêu Nguyệt công chúa trừng mắt.
Tuy rằng đã vượt qua đường ranh cấm kỵ năm trăm năm thế nhưng không có nghĩa vượt qua được độ tuổi này thì sẽ có thể thành đạo!
"Ta nói cho ngươi một tin tức không tốt lắm, năm xưa, sinh linh dưới ngàn năm thành đạo năm xưa không có một ai có thể tiêu dao tới cùng, không ai thành tựu đực Tiên vương, đều chết cả rồi."
Đại Tu Đà là người nghiêm túc nên nói ra những lời khó nghe này.
"Thì sao?"
"Thời gian thành đạo cũng không quyết định được thành tựu cuối cùng." Trích tiên bổ sung.
"Ở hạ giới ta rõ ràng nghe được, từng có Tiên vương cái thế trước năm trăm tuổi đã trở thành Chí Tôn." Thạch Hạo nhíu mày.
"Đó chỉ là tin đồn, tuy rằng không biết Bàn vương, Ngao Thịnh sinh ở thời đại nào thế nhưng có lời đồn rằng, đều sau hai ngàn tuổi thì mới thành đạo!" Yêu Nguyệt công chúa nói.
"Chậm vậy luôn?" Thạch Hạo vô cùng kinh ngạc.
Ba người lặng yên không nói gì, không muốn nói chuyện với hắn nữa!
Hai ngàn tuổi thành đạo, vậy mà còn muộn?
Hoặc là, cũng chính vì Ngao Thịnh, Bàn vương quá mạnh mẽ nên thế nhân vẫn luôn tô điểm cho bọn họ, đều nói rằng bọn họ tu đạo mấy chục năm đã thành Chí Tôn.
Nhưng tình hình thật lại không phải vậy!
Cố nhân gặp lại vốn có rất nhiều lời để nói, Thạch Hạo cũng có rất nhiều chuyện để hỏi bọn họ, thế nhưng không có cơ hội đó vì đã được người của Bàn gia mời đi.
Cố nhân 'bắt chuyện' qua loa rồi người Bàn gia thực hiện chức trách của mình, phải bảo vệ chu toàn cho hắn, vì sợ sau khi đại nhân trẻ tuổi của Ngao Thịnh Tiên vương tới tìm hắn gây sự.
Thạch Hạo rất không muốn thế nhưng chung quy lại không thể làm trái ý chí của gia tộc Tiên vương, đã được mời tới một tòa biệt viện của tộc này.
Đây là một động phủ rất lớn thế nhưng nếu so sánh với tổ địa Bàn gia thì không đáng để so sánh.
Thạch Hạo rời đi không lâu thì Thanh Y đã tới nơi, ngàn năm trôi qua nàng vẫn áo trắng như tuyết, phong thái càng hơn xưa, mang theo ý vị Tiên đạo xuất trần, là tiên nữ danh xứng với thực.
Đáng tiếc, sân thi đấu hỗn độn đã được dọn dẹp, nàng đã tới chậm nên không thể gặp được Thạch Hạo.
Ầm ầm ầm!
Một chiếc chiếc xa lướt qua vũ trụ và xuất hiện ở cửa thành, đại nhân trẻ tuổi Ngao Càn của Ngao gia đã tới, sau đó không lâu tìm được Thanh Y và cùng nhau đi chung.
Mấy ngày sau, người trong Bàn Vương thành càng ngày càng nhiều, thi thoảng Chân Tiên sẽ giáng lâm.
Sau đó, vùng thế giới này run rẩy và giữa vũ trụ có mưa hoa lan tỏa, có kim ô ngang trời, có chân hoàng nhảy máu, có sen vàng cắm rễ trong hư không.
Tiên vương giáng lâm!
Buổi thịnh hội Bàn Đào này không chỉ có duy nhất một vị Tiên vương đích thân tới!
Cảnh tượng kỳ dị như vầy liên tiếp diễn ra mấy lần sau đó, trong vũ trụ tối tăm hiện đầy sen vàng, phát sinh tiếng vang đại đạo chấn động thời gian.
Mấy ngày ngay, vùng biển sao này trở nên thánh khiết, lượn lờ khí tức của đại đạo hỗn độn.
Một ngày sau, cuộc thịnh hội Bàn Đào sẽ bắt đầu.
Rốt cuộc thì Thạch Hạo cũng được 'mời ra', không cần phải ở trong động phủ biệt viện này nữa, chuẩn bị tới cuộc thịnh hội Bàn Đào.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
11 Tháng mười, 2017 20:07
Cho xin thêm chương đi .
16 Tháng hai, 2017 21:57
hihi, truyện hay mà ra lâu quá
22 Tháng mười một, 2016 00:06
Đợi mãi ko dc 1 chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK