Trong ba đại thế gia mở phường thị, cổ gia vẫn luôn đứng ổn ở vị trí đầu, Bạch gia cùng Tôn gia thì vẫn luôn vì phân phối lợi ích và tài nguyên mà tranh đấu gay gắt. Hai nhà này đều chỉ có một tu sĩ Kim Đan bậc thấp, số lượng và tu vi của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng tương đương nhau, cho nên cho tới này đều vẫn bên tám lạng bên nửa cân, ai cũng không thể áp đảo được ai.
Cổ gia thì vui mừng nhìn thấy loại tình huống này. Bình thường hai nhà đấu đá lẫn nhau bọn họ đều chẳng quan tâm, khi hai nhà tranh đấu kịch liệt thì làm người điều đình một chút, từ đó chiếm được rất nhiều lợi ích. Cuối cùng cổ gia trở thành người được lợi lớn nhất, khiến cho bọn họ còn vô tình cố ý ngầm xúi giục hai nhà kia tiến hành tranh đấu.
Tuy nhiên trên đời này vốn không có kẻ ngốc. Theo càng ngày càng có nhiều lợi ích cuối cùng rơi vào túi cổ gia, Bạch gia cùng Tôn gia cũng dần hiểu ra ý đồ của Cổ gia. Kết quả không ngờ hai nhà kết thành đồng minh cùng tiến lùi, trong lúc nhất thời thực lực không phân cao thấp với cổ gia, cũng bởi vậy làm cho hai nhà một lần nữa cầm lại một bộ phận tài nguyên khiến cho cổ gia hận hai nhà thấu xương.
Tuy rằng ba nhà vẫn chưa trở mặt nhưng tiểu bối Luyện Khí Kỳ ở phía dưới lại xung đột không ngừng, nhưng vẫn còn không thăng cấp đến tầng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Một ngày kia, hai tu sĩ (cha và con gái) Luyện Khí Kỳ của Bạch gia tới phù điếm của Long Tiêu Diêu xếp hàng mua Pháp phù, bởi vì khá hiểu biết về mức độ khan hiếm hàng hóa của phù điếm, hai cha con này đã sớm chạy tới phường thị, kết quả xếp ở vị trí hơn mười.
Bởi vì Pháp phù khan hiếm, vì tận lực thỏa mãn càng nhiều khách hàng nên phù điếm quy định mỗi người nhiều nhất mua ba tấm Pháp phù. Mà phù điếm mỗi ngày tiêu thụ mấy chục tấm Pháp phù, có thể nói xếp hạng trước mười mấy người cũng sẽ không trắng tay mà về.
Nhưng mà, ngay khi mắt thấy sắp đến phiên cha con của Bạch gia thì một gã trung niên Trúc Cơ bậc thấp đảm nhiệm Đội trưởng đội tuần tra phường thị đột nhiên xuất hiện ở phù điếm rồi trực tiếp chen ngang đến phía trước hai cha con Bạch gia, để cho tiểu nhị phụ trách tiếp đãi của phù điếm bán toàn bộ Pháp phù còn lại cho hắn.
Đây rõ ràng là cưỡng mua cưỡng bán, tình huống tương tự chưa từng xảy ra ở phù điếm. Nhưng tiểu nhị phù điếm biết trung niên này là người quản lý phường thị, lại là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nên không dám tùy tiện đắc tội. Tuy nhiên, hai vị tán tu xếp ở phía sau cha con Bạch gia vốn cũng có thể mua được Pháp phù lại không quản điều này, lập tức bất mãn la hét ầm ĩ.
Ngược lại phản ứng của cha con Bạch gia hết sức bất ngờ. Cô gái hai mắt trợn trừng, vẻ mặt tức giận dường như muốn nói lý một phen nhưng lão già lại kéo cô gái đến phía sau. Tuy rằng có thể nhìn ra lão cũng hết sức tức giận nhưng lại càng nóng lòng bảo vệ cô gái, dường như trung niên cổ gia kia sẽ gây bất lợi cho cô gái.
Trung niên cổ gia quay đầu đảo qua hai tán tu bất mãn một cái. Hai người kia tu vi chẳng qua là Luyện Khí Kỳ, hắn đột nhiên phóng khí thế tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ra ngoài. Trong nháy mắt một luồng uy áp thật lớn ập về phía hai người lập tức khiến họ lui ra sau mấy bước, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, khóe miệng chảy máu tươi.
Trung niên cười điên cuồng nói:
- Ta là đệ tử đích truyền của cổ gia, mua số Pháp phù này. Hai người các ngươi có ý kiến sao?
Lúc này hai gã tán tu đã bị nội thương, ngay cả mở miệng nói chuyện đều có chút khó khăn, lại nghe thấy là đệ tử đích truyền của cổ gia, nào còn dám lên tiếng, đành oán hận xoay người rời đi.
Nhìn bộ dạng cuồng vọng của trung niên, lão già Bạch gia căm giận kéo cô gái:
- Ngọc nhi, chúng ta đi.
Trung niên thấy thế nói:
- Bạch lão bá sao phải đi chứ. Ta mua số Pháp phù này cũng vì đưa cho Bạch Ngọc muội muội. Ông chỉ là dòng thứ của Bạch gia, không thể cung cấp điều kiện tu luyện tốt cho Bạch Ngọc muội muội, ông nên đáp ứng gả Bạch Ngọc muội muội cho ta đi. Có ta bảo hộ, không ai dám khi dễ Bạch Ngọc muội muội, cũng không cần phải lo vì đan dược và Pháp phù.
Nghe thấy lời của trung niên, khuôn mặt cô gái nghẹn đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nắm tay dường như muốn xông lên lý luận với trung niên. Lão già vội vàng kéo cô gái:
- Cổ Liễn, ngươi đừng nằm mơ. Ngươi đã chiếm đoạt ba người lô đỉnh song tu, chẳng lẽ không sợ trời phạt sao?
Trung niên nghe vậy khuôn mặt giật giật, cười hung ác:
- Bạch lão nhân, ngươi không nên rượu mời không uống thích uống rượu phạt. Cho dù ta động thủ đem Bạch Ngọc muội muội bắt đi, chỉ sợ Bạch gia ngươi sẽ không vì hai thành viên dòng thứ các ngươi mà trở mặt với cổ gia ta chứ hả?
Lão già nghe vậy sắc mặt tái nhợt, chắn cô gái ở phía sau người, lạnh lùng nói:
- Cổ Liễn, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự dám ra tay cướp người giữa thanh thiên bạch nhật hay sao? Chẳng lẽ không sợ truyền ra ngoài làm nhơ bẩn thanh danh cổ gia sao?
Trung niên ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Truyền ra ngoài? Hôm nay người ở đây có ai dám truyền ra ngoài!
Nói xong, trung niên kia lại dùng khí thế của mình ép tới lão già. Long Tiêu Diêu đang nghiên cứu phù lục trong phù điếm. Từ khi chuyện bắt đầu xảy ra hắn vẫn luôn chú ý tình thế phát triển. Lúc này hắn nhíu chặt mày, lẩm bẩm:
- Bạch Ngọc, chỉ thiếu một chữ so với Ngọc nhi, lại là hạng ỷ thế hiếp người. Vốn không tính xen vào việc của người khác, xem ở duyên phận của cô gái này và Ngọc nhi, trợ giúp nàng một lần.
Nói xong Long Tiêu Diêu lập tức từ trong phòng phía sau phù điếm đi ra nói:
- Đạo hữu dừng tay. Ta là Chương trưởng lão Khách khanh của cổ gia. Đạo hữu động thủ ở trong này dường như không hợp quy củ. Hơn nữa, hành động này của đạo hữu có phải là tổn hại tới thanh danh cổ gia hay không. Đạo hữu nể mặt lão hủ, bỏ qua cho hai cha con họ đi.
Trung niên lười biếng liếc Long Tiêu Diêu một cái, nhưng cũng không thu hồi khí tức phóng ra ngoài. Lão già kia dưới khí thế áp bách, mặc dù nỗ lực chống đỡ nhưng dù sao hắn chỉ là Luyện Khí Kỳ cấp tám, sao có thể chịu đựng dược khí tức ngoại phóng của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Lập tức sắc mặt trắng bệch, máu tươi khóe miệng nhỏ xuống, chân không kìm được lui về phía sau.
Tuy nhiên lão già vẫn quật cường chắn trước người cô gái như trước, vận khí đối kháng cỗ khí tức kia, toàn lực che chắn cho cô gái ở phía sau. Mặc dù cô gái kia CŨNG bị khí tức lan đến, nhưng lại chỉ cảm giác toàn thân bị áp chế mà không bị thương tổn. Nhưng cô gái nhìn thấy lão già rõ ràng đã bị thương, gấp đến độ hai mắt rưng rưng, đưa tay lấy ra một tấm Pháp phù muốn công kích trung niên kia.
Trung niên thấy thế khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, quay đầu nói với Long Tiêu Diêu:
- Chương trưởng lão, ông có thấy không. Cô nàng này ở trong phường thị dám dùng phù lục công kích ta, ta thân là Đội trường đội hộ vệ phường thị, tự nhiên phải bắt nàng về thẩm vấn. Bảo vệ trật tự phường thị là trách nhiệm của đội hộ vệ, trưởng lão không cần phải xen vào việc của người khác.
Nói xong, trung niên thò tay đánh một chưởng về phía lão già bị thương. Long Tiêu Diêu thấy thế thở dài lẩm bẩm:
- Nếu Ngọc nhi ở nơi này nhất định sẽ quản. Xem ra ta cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này.
Long Tiêu Diêu lập tức thi triển thần thông Huyễn Vựng, lại phất tay phóng ra một hỏa cầu. Thần thông Huyễn Vựng của hắn cho dù là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ CŨNG không thể chống đỡ. Trung niên kia lập tức chìm vào hôn mê, sau đó bị hỏa cầu đốt thành tro tàn. Trong mắt người ngoài, hắn chỉ phát ra một hỏa cầu không lớn, trung niên kia lại bị giết chết không hề chống cự.
Long Tiêu Diêu biết không thể tiếp tục ở lại nơi này, nói với hai cha con đang giật mình:
- Cha con hai người nhanh rời đi đi.