Tu Tiên Đại Hội lần này tự nhiên cũng đưa tới cường đạo tán tu giết người đoạt bảo. Theo ý tường của bọn họ, tìm kiếm mục tiêu không có gì trực tiếp hữu hiệu nhất so với giám thị quầy hàng của Liên Hoa Đan Môn và Vân Thai Trận Tông.
Người tu tiên có thể tới hai quầy hàng này không kẻ nào không phải là dê béo người mang khoản tiền lớn, đó là đối tượng tốt nhất để bọn họ chặn giết.
Long Tiêu Diêu vốn đã rất cẩn thận rồi, nhưng hắn chỉ lưu ý có người theo dõi hay không, lại không ngờ tới có người ôm cây đợi thò. Tán tu phụ trách giám thị ở nơi cách xa ba quầy hàng, vừa giả vờ chọn lựa hàng hóa vừa theo dõi hắn ở bên quầy hàng.
Long Tiêu Diêu tự nhiên không biết những chuyện này, hắn đang toàn tâm toàn ý cân nhắc lựa chọn như thế nào. Cuối cùng, hắn quyết định lựa chọn trận bàn Tiểu Ảo Trận cùng Hoàng Thổ phòng ngự trận. Tụ Linh Trận mặc dù có thể đề cao mật độ linh khí trong Pháp trận lên mấy lần nhưng so với linh lực mà đan dược cung cấp thì lại nhỏ bé không đáng kể.
Mà Tiểu Ảo Trận cùng Hoàng Thổ phòng ngự trận hẳn đều là vật phẩm tương lai có thể bảo mệnh, đối với tán tu trọng yếu nhất chính là tính an toàn.
Long Tiêu Diêu cùng một tu sĩ quản lý quầy hàng thương lượng dùng vật phẩm trao đổi lại bị cự tuyệt, khiến hắn không thể không lãng phí hơn một canh giờ bán ra những vật phẩm đã chuẩn bị sẵn ở những quầy hàng khác nhau. Tuy nhiên, da của con trăn cây cấp hai hắn không bán đi chủ yếu là vì hắn thấy cửa hàng luyện khí có thể chế tạo tài liệu của yêu thú thành nội giáp, đó là thủ đoạn phòng ngự tốt nhất.
Tuy nhiên, chỉ là dược thảo và tài liệu yêu thú khác cũng làm cho Long Tiêu Diêu thu hoạch hơn 600 linh thạch, trong đó tài liệu của một con yêu thú dạng báo cấp hai đã khiến hắn thu được 80 linh thạch. Điều này làm hắn càng thêm cẩn thận nhưng vẫn không phát hiện có người theo dõi.
Long Tiêu Diêu trải qua cò kè mặc cả, dùng 320 khối linh thạch mua lấy hai trận bàn. Bởi vì đã lộ ra tiền tài, hắn hơi chút lo lắng liền tới Liên Hoa Đan Môn mua một bình Đề Khí Đan thượng phẩm. Vì thúc đẩy tiêu thụ, vật phẩm tiêu thụ trên Tu Tiên Đại Hội đều có ưu đãi, tuy nhiên giá cả của đan dược lại không được ưu đài, cho nên chủ quầy khuyến mại thêm mười viên Đề Khí Đan.
Long Tiêu Diêu đã hoàn thành mục tiêu đến Tu Tiên Đại Hội, trên người hắn cũng chỉ còn lại hơn 100 khối linh thạch. Không còn gì để lưu luyến, hắn tính toán đi một vòng, xác nhận không ai theo dõi liền lập tức rời đi.
Nhưng lần này lại khiến Long Tiêu Diêu thất vọng, hắn phát hiện một người theo dõi hắn ở rất xa. Người kia quả thật hết sức cẩn thận, một mực đi theo ở vị trí xa xa cách hắn ba quầy hàng. Đó là một người tu tiên Luyện Khí Kỳ cấp tám. thoạt nhìn chỉ khoảng hơn 40 tuổi, giả vờ nhìn vật phẩm trên quầy hàng nhưng ánh mắt luôn hung ác nham hiểm theo dòi hắn.
Sau khi Long Tiêu Diêu phát hiện bị theo dõi. trái tim lập tức như lọt vào hố băng. Người tu tiên cấp tám ít nhất có thể tu luyện hai loại Pháp kỳ, mà uy lực Pháp kỳ tu tập ở Luyện Khí Kỳ cấp bảy căn bản không phải Pháp kỳ Luyện Khí Kỳ cấp bốn có thể sánh bằng.
Long Tiêu Diêu lại vòng một vòng, phát hiện chỉ có một người đó giám thị mình, trong lòng hơi thả lông một chút. Trước tiên hắn quan sát chung quanh một hồi. Bởi vì giảng đạo đã chấm dứt. không ít tán tu đã rời đi, chỉ có trước đài của năm đại môn phái tuyển nhận đệ tử còn chen chúc người tu tiên rộn ràng nhốn nháo.
Long Tiêu Diêu lập tức đi về phía đó, trong nháy mắt chen vào đám người. Bình thường người tu tiên Luyện Khí Kỳ cấp tám thần thức ngoại phóng nhiều nhất chằng qua là hơn 5 thước, nói cách khác thần thức của hắn không thể tập trung tra xét. chỉ có thể giám thị dựa vào hai mắt. Trong đám người hỗn loạn không chỉ nói là một người. cho dù là ba năm người chỉ sợ cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ giám thị.
Sau một hồi, Long Tiêu Diêu lách ra từ bên kia đám người. trước tiên quán sát bốn phía một phen, không phát hiện tán tu vừa rồi giám thị mình mới vội vàng đi hướng bậc đá xuống núi, nhanh chóng rời Tu Tiên Đại Hội.
Trong lòng Long Tiêu Diêu âm thầm đắc ý, may mà mình cẩn thận phát hiện ra tán tu mang lòng dạ bất lương kia, nếu không chỉ sợ mình sẽ gặp chút phiền toái. Ai biết người kia có đồng lõa hay không chứ?
Nhưng vẻ đắc ý của Long Tiêu Diêu không thể duy trì bao lâu. Hắn rời khỏi sơn môn Triều Dương Tông không được bao xa liền phát hiện tán tu theo dõi mình ở Tu Tiên Đại Hội. Không may nhất chính là hắn phát hiện dự đoán của hắn ứng nghiệm: Người kia còn có hai đồng lõa.
Long Tiêu Diêu không biết, đồng lõa của người kia xa xa không chỉ hai người. Bọn họ tổng cộng có chín người. hàng năm ở vùng này làm hoạt động giết người đoạt bảo, chính là một trong những đoàn cường đạo tán tu chiếm cứ ở phường thị Tây Nam Phong.
Người đều là ích kỷ, nhất là đại đa số người đi lên con đường tu luyện, bọn họ một lòng muốn theo đuổi trường sinh. Vì có thể đạt được mục đích trường sinh căn bản không có quan niệm đạo đức gì đáng nói, còn trát vàng lên mặt rằng: Đại đạo vô tình.
Người kia sau khi phát hiện Long Tiêu Diêu ra tay hào phòng, nguyên bản tính toán một mình động thủ độc chiếm tất cả tài vật. Dù sao chỉ là một người tu tiên Luyện Khí Kỳ cấp sáu, ở trong mắt hắn cũng không có uy hiếp quá lớn.
Tuy nhiên ngay khi hắn rời Triều Dương Phong, gặp phải hai đồng lõa. Hai người liếc mắt một cái liền nhìn ra vẻ mặt hưng phấn đặc biệt khi phát hiện cá lớn của hắn, tự nhiên không chịu bỏ qua cơ hội phát tài, vì thế liền cùng nhau đi tới.
Người kia có thể tìm được Long Tiêu Diêu cũng không có gì huyền bí, nói lên cũng hết sức đơn giản. Cũng không phải hắn quan sát không đủ cẩn thận mà bị người kia theo dõi, mà là hắn quên ra vào Triều Dương Phong chỉ có một con đường. Người kia phát hiện mất dấu của hắn liền lập tức xuống núi trước thời hạn, ẩn nấp ở phía ngoài sơn môn Triều Dương Tông, chờ hắn đi ra.
Tuy nhiên đám tán tu này còn không dám tùy tiện động thủ ở phụ cận Triều Dương Phong, công khai trắng trợn chặn giết người tu tiên tham gia Tu Tiên Đại Hội. Nếu chọc giận Triều Dương Tông, đám tán tu Luyện Khí Kỳ bọn họ tuyệt đối là chết không có chỗ chôn.
Long Tiêu Diêu phát hiện ba người theo dõi phía sau, tuy rằng cũng có chút lo lắng nhưng càng nhiều là lửa giận thiêu đốt. Trong mắt hắn, hành vi của những người này chính là cường đạo, vì ích lợi của mình lại không tiếc giết hại sinh mệnh người khác. Hắn đã hạ quyết tâm phải mạo hiểm giết chết ba kẻ bại hoại này.
Long Tiêu Diêu vắt óc suy nghĩ thượng sách, thậm chí nghĩ đến trở về Triều Dương Phong tìm kiếm sự bảo hộ nhưng cuối cùng vẫn tự phủ quyết. Đám người tu tiên Triều Dương Tông cho tới bây giờ đều tự cho mình là danh môn đại phái, căn bản không coi sự sống chết của tán tu ở trong lòng, tin tưởng những người đó sẽ tuyệt đối không đứng ra vì hắn.
Long Tiêu Diêu vừa đi vừa trầm tư nên làm như thế nào, đột nhiên hắn mỉm cười, thầm mắng mình ngu xuẩn. Hắn đột nhiên chạy về một triền núi loạn thạch và lùm cây um tùm cách đó không xa.
Ba người theo dõi Long Tiêu Diêu ở xa xa nhìn thấy hắn bắt đầu chạy trốn tự nhiên cũng biết bị phát hiện. Ba người sao chịu trơ mắt nhìn dê béo sắp tới tay chạy trốn, vì thế đuổi theo sát phía sau.
Long Tiêu Diêu nhoáng một cái liền chạy tới chỗ loạn thạch và lùm cây. Bởi vì khoảng cách của ba người kia chỉ khoảng hai ba mươi thước, tự nhiên chỉ có thể dựa vào thị lực để quan sát. Ba người phát hiện bóng dáng Long Tiêu Diêu biến mất sau tảng đá lớn lập tức đuổi tới nhưng bọn họ không thấy tung tích Long Tiêu Diêu, giống như con mồi hư không biến mất.
-o0o-