Lâm Vụ đột nhiên lại biến chuyển theo chiều hướng tốt như vậy khiến mọi người thật sự ngỡ ngàng nhưng lại cực kỳ vui vẻ.
Lâm Kiếm Phong và Lâm Diễm đứng lại hồi lâu trong trời tuyết trắng, Lâm Diễm sau đó khó khăn bước từng bước một tiến lên phía trước, bước chân của cậu chìm trong tuyết, mặc kệ cho những bông tuyết nhỏ đã dính hết lên giày cậu cũng chẳng quan tâm nữa. Cậu đứng ở trước mặt Lâm Vụ, khẽ vươn đôi tay run rẩy ra, đặt lên đầu cô trong ánh mắt không chút rung động của Lâm Vụ, nhẹ nhàng xoa xoa mà hốc mắt đỏ lên.
Cậu nói: “Em… Làm được rồi.”
…
Sinh nhật này tuy cực kỳ bình thường, nhưng lại ấm áp và vô cùng lãng mạn. Lâm Kiếm Phong và Tạ Chỉ Đinh đều đã chuẩn bị quà tặng cho hai chị em. Không phải là một cái gì đó quá đặc biệt, nhưng nó đại diện cho tấm lòng của họ.
Họ nhận quà, thắp bánh và thổi nến. Đèn trong biệt thự bị người giúp việc dập tắt, tạm thời mọi thứ đều trở nên tối tăm. Lâm Vụ dựa sát vào bên cạnh Tạ Chỉ Đinh, Lâm Nhiễm và Lâm Diễm đồng thời nhắm mắt lại.
Lâm Nhiễm hơi tham lam khi cô hứa hai nguyện vọng cùng lúc. Một là A Vụ nhanh chóng tốt lên, một là hy vọng năm sau, năm sau, nhiều năm sau nữa có thể ở bên gia đình trải qua tất cả các ngày lễ quan trọng.
Mấy người cùng nhau chiếc chia bánh ngọt. Lâm Kiếm Phong bình thường không thích đồ ngọt, nhưng mỗi khi trong nhà có người tổ chức sinh nhật, ông đều nhận lấy một chút rồi ăn, nghe nói như vậy có thể làm cho người tổ chức sinh nhật có nhiều may mắn hơn.
Ngược lại đối với Lâm Vụ, hôm nay lại còn có thể ăn hẳn một chén cơm, uống hai chén canh, cuối cùng gần như chiếm lấy một nửa cái bánh ngọt, vẫn là Lâm Nhiễm giữ lấy tay cô, ngăn cản Lâm Vụ tiếp tục ăn.
Đối mặt với ánh mắt ngây thơ của cô, Lâm Nhiễm không nhịn được đưa tay móc một chút kem rồi bôi lên mặt cô, vừa khéo lại kéo dài đến vị trí khóe miệng, Lâm Vụ theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm một cái.
Đầu lưỡi cô toàn là kem.
Mà khi Lâm Nhiễm chưa kịp phản ứng, trên mặt cũng bị dính một chút kem.
Phải.
Lâm Diễm là một tên thẳng nam, thẳng tay bôi nguyên một đống kem lên mặt chị gái mình. Nửa bên trái của Lâm Nhiễm, thậm chí hai bên cánh mũi đều là kem, dính ơi là dính.
Lâm Nhiễm trừng mắt nhìn cậu một cái.
Lạch cạch.
Lại thêm một lần nữa.
Trên mặt Lâm Nhiễm toàn là kem, thậm chí có chút kéo đến tận mí mắt.
Mà trên tay Lâm Diễm còn sót lại một chút, trong nháy mắt cùng Lâm Nhiễm ánh mắt nhìn nhau, cậu thuận tay đem chút kem còn sót lại của ngón tay bôi lên chóp mũi mình.
Thế mà nhìn vẫn đẹp trai được.
Lâm Nhiễm: “…”
Làm cho mình đẹp như vậy, cho người khác thì cứ như là trang điểm cho hề vậy?
Lâm Nhiễm lau lên mặt mình, thuận tay lau qua bàn cho Lâm Diễm.
Lâm Diễm: “???”
Cậu còn có chút chưa kịp phản ứng nữa.
Lâm Vụ nhíu lông mày: “Làm gì vậy?”
“Tay của em cũng không phải là không đủ dài để với đến đâu.”
Lâm Diễm: “…”
Trận “chiến tranh bánh kem” này chính thức diễn ra trong phòng khách Lâm gia.
Cách một cái bàn, Lâm Nhiễm và Lâm Diễm đồng thời giương nanh múa vuốt với đối phương, Lâm Kiếm Phong và Tạ Chỉ Đinh tránh hết về phía sau, không tham dự chiến tranh của bọn họ.
Duy chỉ có Lâm Vụ, bất động, nhưng ánh mắt sẽ theo động tác của hai bọn họ mà chuyển động theo, rốt cục thì cũng linh động hơn so với ngày xưa một chút.
Sau đó, Lâm Vụ cũng đưa tay lên bàn lấy một chút kem rồi theo động tác của Lâm Nhiễm bôi lên mặt Lâm Diễm.
Lâm Nhiễm và Lâm Diễm cùng lúc ngẩn người.
Bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lâm Vụ, mà ngón tay Lâm Vụ lại hơi co lại, vội vã thu về. Nhưng Lâm Nhiễm giống như hành động theo bản năng vậy, cô vươn ra giữ chặt cổ tay Lâm Vụ, sau đó lại lau lên mặt Lâm Diễm một chút.
Lâm Diễm không những không tức giận mà còn vui vẻ nhoẻn miệng cười, quay đầu khẽ lướt lên mặt Lâm Vụ. Trên khuôn mặt sạch sẽ của Lâm Vụ cuối cùng cũng dính chút kem tươi rồi. Lúc đầu còn có chút e dè, nhưng sau một khoảng thời gian thì cũng lao vào vui đùa cùng nhau. Cuối cùng trên mặt ba người gần như chẳng còn chừa lại chỗ nào là không có kem cả.
Trước khi lên lầu tắm rửa, Lâm Vụ còn lén lút liếm liếm kem khóe miệng, bị Lâm Nhiễm nhìn thấy, cô ghé vào bên tai Lâm Vụ thấp giọng nói: “Ngày mai dẫn em ra ngoài ăn bánh ngọt, có muốn đi không? Ngon hơn cái này nhiều.”
Lâm Vụ nuốt nước miếng. Sau một lúc, cô mới có phản ứng chậm chạp gật đầu.
…
Lâm Nhiễm trở về phòng tắm rửa rồi xuống phòng khách xem TV với mọi người một lát. Những bộ phim truyền hình ngày thường cũng không muốn xem, hôm nay thoạt nhìn lại thấy vô cùng thích thú. Ngay cả Lâm Diễm cũng không trở về chơi game mà ngồi ngay ngắn trên sô pha cùng mọi người xem phim thần tượng.
Ánh mắt Lâm Nhiễm thỉnh thoảng sẽ dừng lại trên người cậu, chỉ thấy cậu cau mày, vẻ mặt muốn nói lại thôi, nghiêm túc hơn cả xem chính kịch. Mãi đến khi tập phim kết thúc, Lâm Diễm mới chửi bới: “Chuyện này cũng vô lý quá thể. Nếu em là người đàn ông đó, người phụ nữ kia lắm mồm lắm miệng nói liên hồi cạnh tai như thế thì đã bị ăn mắng lâu rồi. Hơn nữa, cô ta còn rút ổ cắm trong khi mấy ông kia đang chơi trò chơi. Em…”
Sau khi Lâm Diễm nói ra những câu đó bỗng nhiên phát hiện ba người phụ nữ trong nhà đều cùng lúc dùng ánh mắt đầy “yêu thương” mà nhìn cậu.
Lâm Nhiễm: “Chậc.”
Tạ Chỉ Đinh: “Chậc chậc.”
Ánh mắt Lâm Vụ xoay tròn đủ một vòng: “À…”
Lâm Diễm: “???”
Mà Lâm Kiếm Phong cũng đang nhìn cậu.
“Em nói sai gì à?” Lâm Diễm hỏi.
Lâm Nhiễm: “Không sai.”
Tạ Chỉ Đinh: “Cũng được.”
Lâm Diễm: “…”
Lão Âm Dương gia.
Tạ Chỉ Đinh nhìn Lâm Kiếm Phong một cái: “Ông xã à, anh có thời gian rảnh rỗi thì dạy dỗ nó nhiều một chút nhé.”
Lâm Diễm: “Dạy cái gì cơ?”
Lâm Kiếm Phong nhìn cậu đầy ẩn ý, nhàn nhạt thở dài một cái.
Lâm Diễm: “???”
Lâm Kiếm Phong: “Con có thấy bố đang nói chuyện hay không?”
Lâm Diễm: “…”
Ánh mắt Tạ Chỉ Đinh lập tức dừng trên người hai bố con, mặc dù ánh mắt của bà nhu hòa nhưng Lâm Kiếm Phong lạicảm giác như mình đang bị đe dọa vậy. Ông ấy nghiêm túc hơn một chút, vỗ vỗ bả vai Lâm Diễm: “Mẹ con nói đúng đấy.”
Lâm Diễm: “…”
Một bát thức ăn chó này đến quá đột ngột làm cho cậu không kịp đề phòng.
Lâm Kiếm Phong nghiêm mặt: “Ở trong một nhà thì cần phải nghe theo lời vợ giống như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đấy vậy, nghiện game như con là sau này không có ma nào lấy đâu.”
Sắc mặt Lâm Diễm không ngừng thay đổi, cậu mãi chẳng nói được lời gì, dưới ánh mắt kỳ vọng của mọi người cuối cùng thốt ra một câu: “Không phải.”
“Mọi người… Cuối cùng thì có hiểu tinh thần eSports là gì không vậy?”
“Đó chính là đoàn kết chiến đấu!”
“Đoàn kết chiến đấu! Thua thì tất cả đều bị nghe mắng đấy.”
Lâm Kiếm Phong ghì bàn tay có chút kích động của cậu xuống, vỗ vỗ trên vai: “Chúng ta bị mắng cũng được.”
Tạ Chỉ Đinh tiếp lời: “Chỉ sợ anh không có nhà mà thôi.”
Lâm Diễm: “???”
Lâm Nhiễm ở một bên xem đủ vở kịch hay, cười nói: “Ai cũng hiểu cả, eSports không có tình yêu.”
Tạ Chỉ Đinh: “Chậc.”
Lâm Kiếm Phong chần chừ hai giây, vẫn cùng bà xã đứng ở cùng một chiến tuyến” “Chậc chậc.”
Lâm Nhiễm: “Chậc chậc chậc.”
Lâm Diễm: “Không phải… Nó vốn dĩ không có!”
Lâm Nhiễm nhìn anh cười lắc đầu, nhưng lại tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhìn qua vô cùng thiếu thốn: “Cho nên, em trai tôi ơi…”
Ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng chọc lên vai Lâm Diễm: “Đáng đời em độc thân lắm.”
Tạ Chỉ Đinh phụ họa: “Ẩy, bảo sao không có người yêu.”
Lâm Kiếm Phong: “Như trên.”
Lâm Diễm đang không nói gì, ai ngờ cách hai giây, Lâm Vụ lại kiên định điểm đầu nhỏ của nàng: “Ừm.”
Cả gia đình: “???”
Lâm Vụ lại rụt rè rụt về phía sau, Lâm Nhiễm vốn đang ngồi bên cạnh cô, nhân cơ hội sờ sờ đầu cô, sau đó bảo cô trốn ở phía sau vai mình, kiên định đứng về phía Lâm Vụ: “Chuyện A Vụ đã nói, đó nhất định là sự thật.”
Tạ Chỉ Đinh liếc mắt nhìn Lâm Vụ, mỉm cười với Lâm Diễm: “Ừm.”
Lâm Kiếm Phong nhìn Lâm Vụ rồi để lộ ra một vẻ mặt hiền từ, quay đầu nhìn Lâm Diễm bất đắc dĩ nói: “A Vụ nói đúng đấy.”
Lâm Diễm: “…”
Cậu nghi ngờ rằng cậu đã bị trở thành mục tiêu của mọi người. Và bằng chứng xác thực cũng đã có sẵn. Nhưng có vẻ như… Không có gì có thể dùng được cả. Từ thỉnh thoảng bị bắt nạt hội đồng bây giờ có lẽ đã thành chính thức bị bắt nạt hội đồng mất rồi. Sau tất cả thì Lâm Diễm cuối cùng cũng đã đứng ở vị trí nhất nhất trong cái nhà này, chỉ vì anh là một tên thẳng nam.
…
Lúc Lâm Nhiễm trở về phòng đã hơn 11 giờ đêm, lúc đó Lâm Vụ đã mệt mỏi không chịu nổi, tựa vào bả vai cô phát ra những tiếng thở đều đều. Giống như một con mèo mới sinh vậy.
Lâm Diễm đưa Lâm Vụ về phòng.
Mọi người đương nhiên cũng nghỉ ngơi, Lâm Nhiễm trở về ngồi trên giường chơi điện thoại di động, tự nhiên lại có hứng thú chụp vài tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè trên Wechat, thế nào mà lại vừa xinh chín cái tạo thành hình vuông rất đẹp. Đây là lần đầu tiên Lâm Nhiễm đăng lên mạng xã hội kể từ khi sử dụng WeChat.
Trong ảnh có cảnh cô và Lâm Diễm bôi bánh ngọt lên mặt nhau, có cảnh ba người bọn họ chạy trốn đùa giỡn, có cảnh ngồi xem TV. Caption mà cô ấy đã đăng là:
“Năm 22 tuổi, trở thành một người. Nhưng rất may mắn, phía sau còn có một người đứng. Cuộc sống sau này cũng nhất định phải tỏa sáng đến chói lòa. Xin chào, Lâm Tiểu Nhiễm 23 tuổi!”
Tôn Tiêu: “Chúc mừng sinh nhật chị Nhiễm!”
Lin Lin: “Bức ảnh thứ ba kia trông em xấu vậy trời! Đổi nó đi!”
Thang Hân Dịch: “Hẹn cơm đi! Hẹn rượu!”
Chu Nghiệp: “Tin nhắn sáng nay gửi cho cô, cô vẫn chưa trả lời tôi, xin vui lòng trả lời càng sớm càng tốt.”
……
Lâm Nhiễm: “Nỗi sợ hãi bị chi phối bởi những nhân viên xuất sắc”
Cô nhanh chóng đưa ra phương án cho Chu Nghiệp, sau đó Chu Nghiệp rất nghiêm túc gửi tin nhắn cho cô: “Chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Nhiễm: “… Có vẻ như tôi già lắm rồi vậy.”
Chu Nghiệp đi làm bận bịu nên cũng chẳng trả lời tin nhắn của cô nữa.
Thời gian trôi qua lúc 23:58.
Lâm Nhiễm định buông điện thoại xuống ngủ. Nhưng vừa mới nhắm mắt lại thì điện thoại di động của cô bỗng nhiên rung lên.
Từ Tư Niên: “Chúc mừng sinh nhật, Lâm Tiểu Nhiễm, 23 tuổi.”
…
A Lễ mệt mỏi đợi đến 11 giờ, cuối cùng cũng không đợi nổi nữa mà nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi. Từ Tư Niên bế cậu vào phòng.
Trên bàn ăn trong phòng khách còn bày đầy đủ thức ăn màu sắc và hương vị, chỉ là đều đã lạnh rồi.
Tuyết bên ngoài đã ngừng. Nhưng Lâm Nhiễm không về.
A Lễ nghe nói hôm nay là sinh nhật Lâm Nhiễm, sáng sớm đã hưng phấn đi ra ngoài mua bánh ngọt, lúc trở về đang gặp phải tuyết rơi dày đặc, bị nhốt bên ngoài một hồi lâu, lúc trở về thì Lâm Nhiễm đã không còn ở nhà nữa.
Buổi tối Từ Tư Niên nấu một bàn thức ăn, A Lễ nói cái gì cũng không động đũa. Mãi cho đến khi ngủ, A Lễ cũng không ăn gì cả.
Gần mười hai giờ, Từ Tư Niên hút một điếu thuốc trên ban công, đợi khói bụi tản ra hết, anh mới đi ra khỏi phòng, cầm quà sinh nhật đã chuẩn bị từ lâu đặt trước cửa phòng Lâm Nhiễm. Trong khoảnh khắc xoay người về nhà, cuối cùng anh cũng nhắn tin cho Lâm Nhiễm: Chúc mừng sinh nhật.
Do dự một lát sau đó lại thêm ở phía sau: Lâm Tiểu Nhiễm 23 tuổi.
Một lát sau, Lâm Nhiễm trả lời tin nhắn của anh: Chúc cho bộ phim mới của anh thật bùng nổ!
Bộ phim web drama “Yêu thầm” do Khương Tiểu Ngư và Trình Trực Lĩnh đóng chính được phát sóng vào lúc 0 giờ trên ba nền tảng điện ảnh và truyền hình lớn, trong đó Từ Tư Niên đóng vai nam thứ.
Bộ phim này cũng quay xong rất sớm nhưng vẫn bị ém lại không thể phát sóng. Sau đó Linh Tuyên Phát không hề báo trước cứ như vậy mà đổ bộ lên các nền tảng lớn, nhưng may mắn hai diễn viên chính đều có lưu lượng nhất định, cho nên bộ phim này cũng không phải là không có tiếng tăm, ít nhất ngày đầu tiên phát sóng lên hot search thứ 40.
Lâm Nhiễm nhìn một lượt tờ giấy kia, sáng hôm sau tỉnh lại đã không thấy đâu nữa. Mà cuộc đối thoại giữa cô và Từ Tư Niên cũng chỉ dừng lại ở việc anh hỏi cô khi nào sẽ trở về.
Lâm Nhiễm trả lời: Chờ tuyết đọng trên đường tan hết thì sẽ về.
…
Không khí lạnh quả thật quét qua toàn bộ thành phố Ninh Giang. Vào ngày đầu tiên, tuyết rơi đủ để phủ kín bắp chân mọi người. Sau đó, mặc dù không có tuyết nhưng thời tiết lại lạnh hơn trước. Mặt trời chẳng chịu chiếu sáng nữa còn tuyết thì chẳng chịu tan đi. Mọi người đã làm việc ở nhà hai ngày rồi, về cơ bản họ đã chuyển sang những bộ đồ dày, chuyển phát nhanh những ngày này cũng đều là áo khoác dày.
Nhưng ngay khi mọi người nghĩ rằng làn sóng không khí lạnh này sẽ kéo dài trong một thời gian dài, thì ba ngày sau khi rời giường lại phát hiện ra rằng tuyết đang dần tan chảy. Dưới mái hiên của mỗi hộ gia đình đều có những dòng nước dài chảy xuống, vào buổi trưa trên đường cũng xuất hiện không biết bao nhiêu là nước, nhiệt độ đã ấm trở lại rồi.
Một lần nữa khiến cho cục khí tượng không kịp trở tay. Ai cũng trêu rằng thời tiết giống phụ nữ, nói thay đổi liền thay đổi.
Mà Lâm Nhiễm lại muốn đợi đến khi nhiệt độ hoàn toàn tăng lên mới về nhà. Trận tuyết đầu tiên kia đã qua năm sáu ngày, trong trời đất vô cùng quang đãng, cho dù là nửa đêm, nhiệt độ cũng không giảm xuống dưới 0 độ, ngày đó tuyết rơi dày phảng phất là một hồi ảo giác của mọi người. Mà chẳng ai biết Lâm Vụ đột nhiên chuyển biến tốt đẹp như thế nào.
Lâm Nhiễm và Tạ Chỉ Đinh vẫn luôn nhớ cảnh tượng ngày đó, nhưng cũng chỉ cảm thấy chẳng qua chỉ là một ngày bình thường không có gì lạ. Điều đặc biệt duy nhất có lẽ chỉ có một trận tuyết. Nhưng Lâm Vụ quả thật bắt đầu từ ngày đó, từng bước từng bước khôi phục bộ dáng trước kia. Cô đã cố gắng giao tiếp với mọi người, cố gắng xây dựng mối quan hệ bình thường với chuyên gia tâm lý học, và thậm chí cố gắng vượt ra khỏi nhà. Mọi thứ đang đi theo hướng tốt hơn.
Ngày Lâm Nhiễm về nhà đang thì đúng hôm thời tiết vô cùng đẹp. Khoảng cách từ công ty về nhà rất gần. Bóng người trên đường không ngừng lùi lại, phong cảnh cũng càng lúc càng đẹp, mang theo ánh sáng mông lung, mặt trời dần dần lặn xuống núi, bầu trời đã bị nhuộm thành một mảnh màu hồng ngọc bích.
Lâm Nhiễm nhân cơ hội chụp mấy tấm ảnh, khi đi xuống dưới lầu, sắc trời cũng đã tối, trong khi thời gian không quá 5:30 chiều.
So với hôm qua thì đã lặn nhanh hơn cả nửa tiếng đồng hồ.
Thời tiết gần đây ở Ninh Giang quả thực lạ lùng, Lâm Nhiễm nhìn thấy trên hot search đồng thành có một dòng chữ #Ninh Giang nhiệt độ thay đổi có báo hiệu thế giới hủy diệt hay không, trong thang máy cô liền nhấn vào để ăn chút dưa.
Bình luận về dấu chấm hỏi của Nước Sạch.
[Cái gì hàng trí phát biểu? Quách Gia không niêm phong acc của anh sao? ]
[Không phải, chẳng lẽ loại lời này có thể nói sao? ]
[Đầu óc cậu có bị bệnh không? Xin vui lòng đi khám bác sĩ. ]
[Thế giới hủy diệt hẳn là nhiệt độ thế giới thay đổi nhiều, một mình Ninh Giang, có phải anh hơi quá coi trọng Ninh Giang không? ]
[Thế giới: bận rộn hòa bình, không CUE.) ]
[……]
Lâm Nhiễm nhìn tờ giấy, vừa mới chú ý thì nhanh chóng phát hiện weibo sắp mọc cỏ của Từ Tư Niên rốt cục cũng mở cửa. Mặc dù là phối hợp với tin tức chính thức phát sóng “Yêu thầm”, nhưng tốt xấu gì cũng có Từ Tư Niên mới mẻ để xem.
Gửi một bức ảnh lưng, kết hợp với hoàng hôn màu hồng tươi nhất hiện nay. Lấy trạng thái của nhân vật trong “Yêu thầm” phối hợp với một dòng status, trên weibo vừa đăng được ba phút thì đã có không ít người tranh.
Độ hot của “Yêu thầm” tuy rằng không đến mức năm lần bảy lượt lên hot search, nhưng lượng phát sóng của nó đang tăng đều đặn, bởi vì kịch bản và đội ngũ sáng tạo đã dụng tâm, IP này cũng từng là một lúc nổi tiếng nhất thời, lúc Lâm Nhiễm đi xem màn hình như nước xoát: Bà nội, bộ phim của bà rốt cục cũng lên sóng!
“Bà tôi đã sống cuộc sống của mình.”
“Không nghĩ tới khi ta còn sống còn có thể xem bộ phim này, thật thỏa mãn.”
“Nguyên đảng hiện tại không kịp mắng quay có được hay không, chủ yếu là có thể ở thời điểm còn sống nhìn thấy cô phát sóng cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
Mà nhân vật Do Tư Niên diễn trong nguyên nhân này kỳ thật cũng không lấy lòng, hậu kỳ hắc hóa, thiếu chút nữa không giết chết nữ chính, cho nên mọi người ngay từ đầu cũng không coi trọng.
Nhưng bởi vì không chịu nổi bộ dạng đẹp trai của Từ Tư Niên, cho nên năng lực hút fan rất mạnh.
Đặc biệt là người yêu sâu đậm giai đoạn trước được xây dựng rất tốt, người hâm mộ đồng loạt để lại bình luận: “Chỉ cần anh lớn lên đẹp trai, tam quan cũng phải chạy theo ngũ quan.”
“Ai muốn ship cp nam nữ chính chứ! Tôi muốn ship thanh mai trúc mã không rời cơ!”
Trong phim Từ Tư Niên chính là thanh mai trúc mã của Khương Tiểu Ngư, một người luôn bảo vệ cô lớn lên, khi còn bé bảo vệ cô, mang theo cô thoát khỏi hoàn cảnh gia đình, chờ cô lớn lên còn dẫn cô đi học, giúp đỡ trên mọi phương diện, phần tình cảm này có thể nói là toàn thế giới đều biết chỉ có nữ chính không biết.
Cho nên nữ chính thích không phải là nam phụ, mà là nam chính giống như côn đồ kia kìa.
Tất cả các nhân vật trong phim đều xoay quanh một chủ đề: Yêu thầm. Nữ chính yêu thầm nam chính, nam phụ yêu thầm nữ chính, mà nữ phụ yêu thầm nam chính, nam thứ lại yêu thầm nữ phụ, nam chính thì vẫn yêu thầm một chị gái hàng xóm đã tốt nghiệp.
Xoay quanh hai chữ “yêu thầm” trong thanh xuân làm đủ mọi việc tốn công tốn sức, khiến cho người ta nhìn thì đau đớn nhưng vẫn không cảm thấy cẩu huyết.
Bây giờ “Yêu thầm” phát sóng đến tập 10, quan hệ nhân vật đã lộ ra hình thức ban đầu, nhóm người bên nguyên tác rốt cục phát hiện câu chuyện này có chút khác biệt so với nguyên bản, hình tượng nam phụ Từ Tư Niên này giống như không giống bộ dáng muốn hắc hóa, nhưng tất cả đều giữ thái độ chờ đợi.
Ai biết được bàn tay của biên kịch có phải đã từng có Parkinson hay không, một cái run tay là đã tùy ý viết lại được rồi.
Nhưng mà Từ Tư Niên nhận được rất nhiều phúc lợi từ nhân vật này.
Mọi người mang theo sự kỳ vọng vào nhân vật nhanh chóng tràn vào Weibo của Từ Tư Niên, hậu viện ảm đạm trong nháy mắt đã có thêm rất nhiều người. Lâm Nhiễm rất may mắn mình đã sớm đoán trước chuyện này, sớm đã có sắp xếp, chia mọi người cùng làm một việc, nên cũng không quá bận rộn.
Số người siêu thoại của Từ Tư Niên cũng từ ba con số mà tăng vọt lên, bây giờ đã ở hàng vạn rồi, người theo dõi trên weibo của anh cũng đã chạm ngưỡng hơn mười vạn.
Lâm Nhiễm ở trong thang máy lướt Weibo, bằng danh nghĩa là một thành viên trong hội hậu viện nên cô đã tạo ra một làn sóng ủng hộ ở bên dưới:
Hôm nay Lâm Siêu Ảnh tỏ tình sao?
Không có, hôm nay Lâm Siêu Ảnh có đuổi kịp nữ thần chưa vậy?
Không! Nhưng không sao cả, chúng ta năm nay có bóng thì giết bóng.
Trong thang máy tín hiệu không được tốt cho lắm, cho đến khi ra khỏi thang máy thì bình luận trên Weibo mới được gửi đi. Bởi vì là tài khoản chính thức nên cũng có trọng lượng cao, nhanh chóng được người hâm mộ like lên top luôn.
Từ Tư Niên cũng chọn vài fan để trả lời bình luận nhưng sau đó thì lại hiện trạng thái đã dừng hoạt động. Đọc thê𝒎 các chươ𝗻g 𝒎ới tại # t𝘳u𝒎t𝘳 uye𝗻﹒V𝗡 #
Lâm Siêu Ảnh chính là vai diễn của anh trong “Yêu thầm”.
Lâm Nhiễm vẫn cúi đầu về nhà, vừa kiểm duyệt nội dung trong siêu thoại, vừa phỏng vấn quản trị viên mới trên QQ. Có rất nhiều người chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, là học sinh trung học cơ sở, giai đoạn quan trọng của trường học, cũng chính là thời điểm dễ xao động nhất, có thể vì thần tượng mà không quan tâm mà “lâm trận” với người khác. Nhưng ở chỗ Lâm Nhiễm, ngay từ đầu cô phải ngăn chặn tai họa ngầm, trong nhóm quản trị viên của nhóm không thể có trẻ vị thành niên.
Theo đuổi thần tượng là xấu hay tốt thì tạm thời không bàn đến, nhưng ở trong mắt mọi người thì đứa nhỏ ở độ tuổi này mà theo đuổi thần tượng chính là việc không chính đáng.
Sẽ không có ai chịu hiểu bạn, hơn nữa thần tượng của bạn cũng bị tấn công. Thần tượng của bạn thậm chí có thể bị liên lụy bởi bạn.
Thân là thần tượng, anh đương nhiên là hy vọng ảnh hưởng mình có thể mang đến cho fan sự tích cực, nhưng rất nhiều chuyện anh cũng không thể khống chế nổi.
Thiếu nữ mười mấy tuổi, tuổi có thể bất chấp nhất, cũng dễ bị người ta cho là “mất trí”. Làm một nonfan, Lâm Nhiễm cũng không quản được. Nhưng nếu như làm quản lý, sau đó Từ Tư Niên gặp phải chuyện, cần chống lại antifan, nếu như chính cô cũng không chịu nổi thì ai chịu nổi bây giờ?
Cho nên sau khi Lâm Nhiễm loại trừ fan nhỏ tuổi khiến cho rất nhiều chuyện dễ dàng hơn rất nhiều. Có người thật sự rất có thành ý, thậm chí còn mang theo sơ yếu lý lịch đến nói chuyện với cô, trong đó cũng không thiếu những người trèo tường từ nhà khác tới, mang đến kinh nghiệm và kỹ thuật tiên tiến của nhà khác, còn có kinh nghiệm nhiều năm trong giới giải trí Nhật Bản và Hàn Quốc, đối với phe đối lập thì bình luận vu khống hay chống lại antifan thì đúng là ngược đời.
Có thêm nhân tài chuyên nghiệp, công việc của Lâm Nhiễm cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc phỏng vấn có một fan hâm mộ khiến cô vô cùng kinh ngạc, cô đề xuất muốn làm một người phó trạm của hội hậu viện – cùng một trạm, chính là khi chị trạm trả lại bản đồ vào siêu thoại, cô có thể làm đồ đem đồng loại trên người Từ Tư Niên lột ra, như vậy có fan có thể mua, có thể từ bên cạnh nhìn thấy sức mua của fan, cuối cùng đổi sang trên người Từ Tư Niên cũng chính là người này có bao nhiêu giá trị thương mại.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Nhiễm là cảm thấy loại phó trạm này không cần thiết lắm.
Quần áo của Từ Tư Niên tuy rằng rất đẹp. Nhưng hầu như đều không phải là thương hiệu nổi tiếng. Trước đó cô từng thấy Từ Tư Niên mặc áo thun, là loại được giảm giá trên quảng trường mua một lần đến năm cái, tổng giá không quá một trăm tệ. Còn theo như A Lễ nói thì Từ Tư Niên rất tiết kiệm về khoản quần áo, có cái còn mặc tới ba, năm năm liền, xét về độ tuổi của anh mà nói thì quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút thì cũng lý giải được, Từ Tư Niên lúc đó mang theo A Lễ, tiền thuốc men cũng không lấy ra ở đâu được thì làm gì còn tiền mà sắm sửa quần áo cơ chứ?
Cho nên chuyện làm về chuyện quần áo, khiến Lâm Nhiễm cũng mất nhiều thời gian suy nghĩ. Cô sợ Từ Tư Niên bị người ta nhìn thấy sự nghèo khó, làm tổn thương lòng tự trọng của thiếu niên này, cũng sợ fan nhìn thấy Từ Tư Niên như vậy mà thoát fan.
Mọi người bây giờ đều mang theo sự đẹp đẽ của nhân vật đi xem Từ Tư Niên, cảm thấy ngoài đời anh cũng nhất định sẽ giống như trong phim truyền hình, quý công tử ôn nhuận như ngọc, có tiền, có nhan sắc, tính cách còn tốt, trong nhà giá mấy tỷ, có thể tùy tiện mua xe thể thao, mua đồng hồ đắt tiền. Nếu có một ngày, fan phát hiện từ Tư Niên trong phim và ngoài đời khác nhau một trời một vực thì các cô ấy nhất định sẽ cảm thấy hụt hẫng.
Nhưng người hâm mộ có ID Weibo là “Nắng Giữa Mùa Hè” lại gửi cho Lâm Nhiễm một đoạn văn dài: “Có lẽ tôi biết bạn đang lo lắng cái gì, vấn đề mà bạn lo lắng thì trước đó tôi cũng đã nghĩ tới rồi, nhưng cuối cùng tôi vẫn lấy hết dũng khí và nói với bạn chuyện này. Weibo của anh ấy năm nào cũng rất ít khi đăng ảnh, các loại blog con vừa mới lập lúc trước đều rất hiếm khi hoạt động. Bởi vì hành trình đi làm hàng năm ít, trạm dù có cố gắng thế nào cũng vô dụng. Vấn đề này tôi không thể giải quyết, đây là vấn đề mà hậu viện hội nên đi nói chuyện với công ty, tôi có thể làm, là làm phó trạm, không chỉ có thể tìm thấy quần áo hàng năm cùng một loại, hơn nữa miễn là chúng tôi có một ảnh hưởng nhất định, tôi có thể thương lượng với thương hiệu về vấn đề quần áo tiếp theo của năm, như vậy đối với giá trị thương mại của mình nhất định sẽ có phầnhữu ích. Cho dù bây giờ anh ấy mặc một chiếc áo thun năm mươi nhân dân tệ, cũng sẽ không thể ngăn cản việc tôi thích anh ấy được. Tôi tin rằng hầu hết người hâm mộ cũng giống như tôi, nếu chỉ bởi vì anh ấy mặc quần áo giá rẻ mà thoát fan thì điều đó có nghĩa là bọn họ cũng chẳng yêu thích anh ấy được bao nhiêu, người hâm mộ như vậy có thoát fan sớm một chút cũng tốt. Vì vậy, tóm lại, hy vọng có thể cho phép tôi bắt đầu làm, tôi chắc chắn sẽ làm hết sức mình để nâng cao tài nguyên thương hiệu hàng năm. (PS: Tôi học thiết kế quần áo tại trường đại học của tôi, bây giờ có ý tưởng để tạo ra thương hiệu quần áo của riêng mình, nhưng vẫn chưa thực hành. Nếu bạn có thể liên hệ với người đại diện của anh ấy, tôi có thể thiết kế quần áo đặc biệt cho anh ta trước khi không có màu đỏ lớn mỗi năm, sau khi có ảnh hưởng nhất định, tôi có thể cung cấp một số nguồn lực thương hiệu tốt hơn, nhưng cuối cùng đàm phán vẫn phải được chịu trách nhiệm bởi người đại diện.)”
Lâm Nhiễm đứng trước cửa nhà đọc lại đoạn này, cuối cùng vẫn bị fan này thuyết phục. Công ty quản lý của Từ Tư Niên trước mắt vẫn không quan tâm mấy đến loại chuyện này, mặc cho lưu lượng của Từ Tư Niên hiện tại có xu hướng tăng lên. Nhưng bởi vì không chịu nổi công ty quản lý không chịu làm, cho nên fan đều sốt ruột hô dưới weibo của Từ Tư Niên: Anh trai mua một hot search đi!
Người hâm mộ của bộ phim cũng đang hét lên với bộ phận truyền thông: Mua một hot search đi! Nhưng không có tác dụng gì, hiện giờ Khương Tiểu Ngư và Trình Thực đều có kịch bản phim truyền hình mới, về mặt cơ bản là không cần tuyên truyền bên này.
“Yêu thầm” bất ngờ ra mắt khiến hai diễn viên chính bất ngờ, cũng là nguyên nhân khiến tình hình hiện tại trở nên trầm lắng. Lâm Nhiễm cầm điện thoại xử lý xong chuyện, bước chân tiến về phía trước, không biết đá phải cái gì, dừng lại một chút. Cô theo bản năng lui về phía sau nửa bước nhìn thấy hai hộp quà tặng.
Một cái hộp tương đối lớn, đại khái là loại hộp 40×40, bên ngoài dải ruy băng màu tím buộc nơ, còn có một cái hộp nhỏ tương đối nhỏ, chỉ có 20×17, cũng dùng giấy quà tặng gói qua, Lâm Nhiễm theo bản năng liền gõ cửa nhà đối diện, nhưng phía đối diện lại chẳng có chút động tĩnh gì.
Lâm Nhiễm ngồi xổm xuống chụp ảnh, sau đó mở khóa bước vào, đem tất cả quà vào. Điều đầu tiên khi vào cửa là bóc quà tặng.
Trong hộp lớn là một đôi giày thể thao màu trắng, là một thương hiệu tương đối nổi tiếng, thoạt nhìn là thì là phiên bản giới hạn. Lúc trước Lâm Diễm từng mua một đôi, hình như là hơn bốn ngàn. Hộp cũng chứa một tấm thiệp, chỉ có bốn từ đơn giản: chúc mừng sinh nhật.
Là chữ viết tay thanh tú. Mà trong hộp nhỏ chứa một cây bút, bên trên còn khắc tên Lâm Nhiễm, nội dung tấm thiệp bên trong tương đối nhiều, chữ viết cũng xiêu vẹo vẹo vẹo.
“Chị dâu, chúc mừng sinh nhật! Chúc chị ngày nào cũng hạnh phúc! Đã nhiều ngày không gặp chị rồi, hôm nay bên ngoài còn có tuyết, em rất vui luôn, lát nữa chị có thể cùng em đi nghịch tuyết không? Anh hai không cho em đi, còn muốn xem trộm thiệp của em nữa, nhưng đương nhiên là… Em sẽ không cho anh ấy thấy rồi! Nếu có chị dâu ở đây, anh hai nhất định sẽ dẫn em đi nghịch tuyết đúng không? Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đem quả cầu tuyết ném lên người anh hai, chỉ nghĩ thôi, em đã thấy vui rồi! Nhưng… Cho dù không thể đi, vậy cũng không sao, tuyết bên ngoài cũng không qua đầu gối của em, lúc em vừa mới đi mua trứng, thiếu chút nữa bị gió tuyết chôn vùi. Hy vọng chị dâu làm ăn thuận lợi, như vậy em sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon. Nhưng mà cho dù chị dâu không phát tài cũng không sao, nhà chị còn có cái khác nữa mà! Ha ha ha! Em nói đùa thôi, em muốn nói rằng chị đừng lo lắng cho dù không kiếm tiền được cũng không sao, anh hai sẽ cố gắng làm tiền, em cũng sẽ cố gắng làm tiền, sau này tiền của chúng ta đều đưa cho chị dâu, chị sẽ phụ trách việc đếm tiền! Không thể viết nữa, phía sau không có gì để viết nữa, nhưng em cũng muốn nói: Em không có ý định viết bính âm, nhưng sợ khi anh hai kiểm tra cho em thì anh ấy biết em đang nói xấu anh ấy mất, em sợ lắm, hehe.”
Tấm thiệp của cậu lớn hưn tấm của Từ Tư Niên rất nhiều, viết đầy đủ, mặc dù chữ viết không dễ nhìn lắm, nhưng mỗi một câu đều làm cho người ta muốn cười.
Lâm Nhiễm nhìn hết lần này đến lần khác, có chút tiếc nuối. Không thể nhìn thấy tấm thiệp này vào ngày tuyết đầu tiên, nếu không thì đã có thể mang theo A Lễ đi nghịch tuyết rồi. Mà bây giờ tuyết đầu mùa tan, thời tiết ấm áp trở lại, trận tuyết tiếp theo còn không biết khi nào mới có thể rơi, đối với A Lễ mà nói khẳng định ở trong lòng chắc hẳn là đang tiếc lắm.
Lâm Nhiễm lấy giày ra, thử một chút thì thấy kích thước hơi lớn, nhưng nếu mang vớ thể thao thì vừa vặn. Cô nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình và suy nghĩ một lúc, cuối cùng lấy điện thoại di động ra để tìm kiếm: Con trai tặng giày cho bạn bạn có nghĩa là gì?
[Muốn cậu tránh xa anh ta một chút đi, dù sao cũng không tiện nói thẳng ra trước mặt mà.]
[Có thể là bởi vì anh ta cũng thích mẫu đó, nên mua cho bạn một đôi chăng?]
[Có ý gì thì không rõ lắm, mỗi người một quan điểm khác nhau. Nhưng gửi giày là không may mắn! Nhất là bạn bè nam nữ với nhau, đây không phải là đuổi khéo đi sao!Tôi cho các bạn một lời khuyên đây: không gửi giày, ô, lê, tất cả đều có nghĩa là chia tay, không may mắn chút nào! Muốn biết tặng quà gì là thích hợp nhất, vậy thì đến trang web này đi, toàn bộ đều là quà để tặng…]
Lâm Nhiễm nhìn một lượt rồi ngồi lại trên ghế suy nghĩ.
Bất đắc dĩ đỡ trán.
Bên ngoài đèn đuốc rực rỡ, cô suy nghĩ một hồi thì cảm thấy đói bụng. Giữa việc gọi đồ ăn ngoài và xuống dưới lầu để ăn thì cô không nghĩ nhiều đã lựa chọn gọi đồ về. Đặt được một phần đồ ăn về rồi thì sau đó cô lại ngồi tiếp tục suy nghĩ.
Không hiểu.
Qùa sinh nhật mà Từ Tư Niên tặng cô năm nay lại là một đôi giày?
Là muốn đuổi cô đó đi à?
Khi vướng vào suy nghĩ này thì Lâm Nhiễm nhìn đôi giày kia, nhìn thế nào cũng không được tự nhiên, chẳng có sự hào hứng của việc mở quà chút nào. Đồ ăn được giao tới rất nhanh, lúc Lâm Nhiễm ra ngoài lấy đồ ăn bên ngoài thì đụng phải anh em Từ Tư Niên vừa trở về. Cô cũng không biết tại sao trùng hợp như vậy.
Hiện tại cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với Từ Tư Niên như thế nào, từ sau khi anh quay phim trở về, cô vẫn luôn trốn tránh, lần này thừa dịp sinh nhật cùng lúc có tuyết rơi dày thế là về nhà ở một tuần. Lại nhìn Từ Tư Niên, thậm chí có loại ảo giác như thể phải rời xa nhau vậy.
Đồ ăn được giao đến cứ thế mà năm im trong tay.
A Lễ mặc dù đã lâu không gặp nhưng thậm chí còn không nhào tới, bầu không khí trong hành lang vô cùng xấu hổ. Người duy nhất không cảm nhận được chỉ có anh giao hàng mang đồ ăn bên ngoài cho Lâm Nhiễm xoay người rời đi. Lúc anh ta lên thang máy, điện thoại di động còn truyền đến một giọng nữ thanh thúy: Bạn có đơn đặt hàng đi mới, chú ý kiểm tra ~
Sau khi thanh âm kia tản đi, thang máy cũng chậm rãi đi xuống.
Ba người bọn họ vẫn mở to mắt, giống như ở hành lang có một trận chiến tranh sắp xảy ra vậy.
Trong đôi mắt như nho tím của A Lễ mang theo vài phần vui mừng, lại có chút ai oán, bĩu môi, tay gắt gao kéo Từ Tư Niên, tựa như có chuyện gì muốn nói với Lâm Nhiễm, nhưng lại cũng không nói ra gì.
Mà Từ Tư Niên đứng thẳng tắp, anh mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen, bên trong là một chiếc áo len màu đen, quần jean màu xanh đậm làm cho chân anh thẳng tắp thon dài, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng, không phải cùng một loại với đôi giày tặng cho cô, cũng không phải cùng một thương hiệu, nhìn qua cũng chẳng phải việc tốt đẹp gì.
Hai phút sau, cuối cùng Lâm Nhiễm không chịu nổi, cô cười: “Này~”
A Lễ nghe vậy, lập tức bĩu môi, cất bước chạy về phía Lâm Nhiễm, ngẩng đầu lên hô một tiếng: “Chị dâu.”
Thanh âm mang theo vài phần ủy khuất, cũng không thân thiện như trước.
Lâm Nhiễm nghe thấy giọng nói của cậu, nhịn không được ngồi xổm xuống sờ sờ đầu: “Sao vậy? Ai bắt nạt A Lễ chúng ta, cứ như là phải chịu tủi thân lắm vậy.”
“Không có.” A Lễ hít mũi, lắc đầu nói: “Em là nam tử hán, em không sao.”
“Vậy giọt nước trong mắt em là sao?” Lâm Nhiễm trêu chọc nói: “Em vẫn chỉ là một đứa trẻ, mà trẻ con thì có quyền khóc.”
“Không khóc.” A Lễ nói.
Lâm Nhiễm: “Vậy thì không khóc, tốt hơn. A Lễ là một cậu bé mạnh mẽ.”
A Lễ gật đầu: “Vâng!”
Lâm Nhiễm nhân cơ hội ôm cậu một cái, A Lễ thậm chí còn giãy dụa theo bản năng, nhưng sau đó cậu lại ngăn cổ cô lại, đặt cằm lên vai Lâm Nhiễm, bên tai cô thấp giọng tủi thân nói: “Sau này anh hai giận chị, chị cứ đánh anh ấy, có thể đừng làm như người lạ có được không ạ? Chị dâu?”
Lâm Nhiễm: “…”
Cô ngẩng đầu nhìn Từ Tư Niên một cái, vừa lúc đụng phải ánh mắt Từ Tư Niên, Lâm Nhiễm lại nhanh chóng cúi đầu.
Từ Tư Niên rốt cuộc nói với A Lễ cái gì?!
Lâm Nhiễm trấn an A Lễ, sau đó lặng lẽ nói với cậu: “Lần sau tuyết rơi, chị sẽ dẫn em ra ngoài nghịch tuyết.”
“Rồi đánh anh hai em, được không?”
A Lễ quay đầu lại nhìn Từ Tư Niên, sau đó điên cuồng gật đầu với Lâm Nhiễm.
Từ Tư Niên không cẩn thận bị lôi vào giữa đề tài: “…”
Lâm Nhiễm và A Lễ nói chuyện trong chốc lát, tâm tình A Lễ mới coi như bình thường lại. Từ Tư Niên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lâm Nhiễm mang theo đồ ăn định về nhà, Từ Tư Niên lại mở miệng nói: Lại ăn đồ ăn ngoài?”
Lâm Nhiễm sửng sốt một chút, còn tưởng rằng trong thời gian ngắn anh sẽ không nói chuyện với mình nữa, kết quả anh lại chủ động mở miệng, vẫn hỏi mình về vấn đề ăn uống, cô liền hít vào một hơi.
Lúc nói không cảm thấy cái gì, nhưng sau khi nói ra mới phát hiện, tiếng này cực kì giống kiểu khiêu khích vậy.
Mà đối phương rõ ràng không để ý tới câu khiêu khích này, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi mua rất nhiều đồ ăn, buổi tối lại đây ăn đi.”
Lời mời là cực kỳ tự nhiên.
Lâm Nhiễm: “Hớ?”
Lại là giọng điệu khiêu khích.
Từ Tư Niên trước sau như một dịu dàng: “Chắc khoảng nửa tiếng nữa thì đồ ăn cũng được giao tới đây thôi, đừng lãng phí thức ăn chứ.”
Lâm Nhiễm: “??? “
Anh không phải nghĩ rằng đồ ăn ngoài không lành mạnh sao?
Từ Tư Niên gọi A Lễ, sau đó đi mở khóa nhà mình, sau khi bấm ba con số, quay đầu nhìn về phía Lâm Nhiễm, mà Lâm Nhiễm vẫn đang tiếp tục bối rối.
“Bây giờ cô có bận không?” Từ Tư Niên ảm đạm hỏi.
Lâm Nhiễm: “Hở? Ok.”
Từ Tư Niên: “Hôm nay A Lễ có rất nhiều bài tập, nếu cô có thời gian, thì có thể hướng dẫn thằng bé làm bài tập về nhà.”
Lâm Nhiễm: “Hả?”
Từ Tư Niên: “Tôi có thể chuẩn bị bữa ăn ngày mai lại cho cô.”
Lâm Nhiễm: “…”
Cô có phải là người thiếu mấy bữa cơm đó không?!
Hóa ra, là cô ấy.
Lúc trước Tạ Chỉ Đinh đề nghị cho cô dọn về ở, chỗ trong nhà rộng rãi, người cũng nhiều, cả nhà náo nhiệt ở cùng một chỗ, đồ ăn trong nhà đều có bảo mẫu nấu, Tạ Chỉ Đinh tối nào cũng xuống phòng bếp làm bữa tối, thức ăn cũng rất ngon, nghĩ thế nào thì ở nhà vẫn tiện hơn.
Nhưng Lâm Nhiễm cảm thấy ở một mình rất thoải mái. Mấy giờ cô rời giường mấy giờ đi ngủ cũng được, ở nhà khó tránh khỏi phải việc phải nói qua lại vài câu, ngay cả vài câu cô cũng không muốn nói, mặc dù cô biết đó là quan tâm đến cô.
Hơn nữa cô luôn cảm thấy quan hệ giữa người với người, luôn luôn theo kiểu xa thơm gần thối.
Nhưng nếu khoảng cách gần thì mọi chuyện vặt vãnh sẽ bộc phát ra, thậm chí có khi không biết nào lại nói trúng điểm không chịu nổi của đối phương, rồi cãi vã gay gắt sẽ nổ ra.
Cho nên Lâm Nhiễm vẫn thích ở một mình bên ngoài, hơn nữa không thuê giúp việc, thậm chí ngay cả một người nấu cơm cũng không cần.
Tạ Chỉ Đinh nhắc tới muốn dì trong nhà đợi đến giờ cơm thì đi nấu cơm cho cô, nhưng cô cũng cự tuyệt, loại này giống như là người khác đang theo dõi cuộc sống của cô vậy.
Cô không muốn như vậy chút nào.
Ngay cả khi ăn thức ăn bên ngoài thì nó cũng rất hạnh phúc. Nhưng nếu có một bữa ăn ngon hơn, cô ấy chắc chắn càng có thể!
Tay nghề nấu cơm của Từ Tư Niên rất tốt, hình như anh là một người cực kỳ có thiên phú, làm cái gì cũng có thể làm rất tốt.
Nhưng tác giả gốc viết anh tốt như vậy, cũng chỉ là một nam phụ!
Thật tức giận.
Lâm Nhiễm dạy dỗ A Lễ làm bài tập về nhà, mà cô cứ như một vật trang trí vậy.
Bởi vì A Lễ không cần cô dạy, cậu hạ bút cứ như có thần trợ giúp, rất nhanh đã có thể hoàn thành rồi. Lâm Nhiễm ở bên cạnh cũng không thể tính nhanh được như cậu, vì thế cô cầm lấy quyển sách, ngồi ở một bên nhìn mà thôi.
Nhưng suy nghĩ lại bay vô biên. Chỉ chốc lát sau, có người gõ gõ lên mặt bàn. Suy nghĩ của Lâm Nhiễm được thu hồi một cách bối rối từ bốn phương tám hướng, cô ngẩng đầu lên nhìn thì chính là Từ Tư Niên.
Anh đeo tạp dề, bộ dáng mặt không chút thay đổi, ngữ điệu cũng không hề gợn sóng, cứ như thuận miệng hỏi: “Nghĩ cái gì vậy?”
Lâm Nhiễm: “Hả? “
Từ Tư Niên không nói gì, chỉ nhìn cô. Đôi mắt thâm sâu kia cứ như vậy mà nhìn lại, khiến cho tim của Lâm Nhiễm đập thình thịch.
Mẹ kiếp!
Đây có phải là gian lận không!
Biết rõ cô căn bản khó có thể chống cự lại sắc đẹp của Từ Tư Niên mà!
Cô vì có chút khẩn trương mà nói lắp: “Không… Không, không.”
Dường như sợ người ta không tin, còn ở phía sau tăng thêm ngữ khí bổ sung hai câu: “Thật sự, không nghĩ cái gì đâu, tôi đang nghiêm túc đọc sác thôi.”
Từ Tư Niên chậm rãi gật đầu, tiện thể kéo dài ngữ điệu một tiếng. Lỗ tai Lâm Nhiễm đỏ bừng.
Cô ngẩng đầu nhìn Từ Tư Niên, anh đang đứng ngược sáng, trong con ngươi mang theo vài phần trêu chọc.
Lâm Nhiễm: “Tôi thực sự đang đọc sách! Không tin anh xem! Tôi đã đọc hơn 20 trang rồi đấy!”
Từ Tư Niên: “Ồ~”
Lâm Nhiễm: “…!!!”
A Lễ ở một bên liền nhìn bọn họ tranh luận, ngoan ngoãn thu hộp bút cùng bài tập của mình lại, lỗ tai lại còn vểnh lên.
Lâm Nhiễm bất đắc dĩ.
Tại sao không tin!
Từ Tư Niên lại nhảy đề tài: “Cơm đã xong rồi, đến ăn đi.”
Nói xong thì xoay người rời đi.
Lâm Nhiễm trong tình thế cấp bách kéo cổ tay anh: “Thật sự, tôi không nghĩ gì cả.”
“Đang đọc sách thật mà.” Nói xong còn đem sách của mình cho anh xem.
Từ Tư Niên quay đầu lại, liếc mắt nhìn tay cô trước, lại nhìn sách, ý tứ trêu chọc trong mắt anh càng nhiều hơn. Nhịn không được nhếch khóe môi.
Lâm Nhiễm: “…”
Nụ cười ấy thật khiến cho ai cũng muốn phạm tội. Từ Tư Niên chậm rãi, không nhanh không chậm cười nói: “Sách của cô… Xoay ngược lại đi.”
Lâm Nhiễm: “…”
!!!
Mẹ kiếp!
Mặt cô trong nháy mắt đỏ bừng cả lên, thật sự là chỉ muốn kiếm cái lỗ nào đó để chui xuống mà thôi. Cũng không biết là cô nghĩ như thế nào, có lẽ là do thẹn quá hóa giận khiến cho khí huyết của cô tăng lên, Lâm Nhiễm đem sách đặt lên bàn, lập tức đi ra ngoài.
Từ Tư Niên một tay giữ chặt cô lại. Bàn tay ấm áp phủ lên cổ tay mảnh khảnh của cô, mang theo ý cười ôn nhu nói: “Tôi sai rồi.”
“Đừng đi.”