• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nguyên học kì nay cô ta không có đi học, sao hôm nay tự dưng đến thi thế?”

“Ai mà biết đâu? Dù sau nhà cô ta cũng có tiền mà, cho dù thi không đậu thì cũng nhận được bằng cử nhân thôi.”

“Có điều nói đi cũng phải nói lại, cái váy của cô ta đúng là đẹp thật.”

“Thì cũng do cô ta mặc nên nó mới đẹp, bộ dạng đó cũng thuận mắt đó chứ, đẹp hơn cái váy trắng lúc trước nhiều.”

“Xời, ai mà chả biết cô ta mặc cái váy trắng đó là vì muốn bắt chước chị Tiểu Ngư chứ. Mặc dù người phụ nữ sau này sẽ gả cho Triệu Trác Thành là cô ta, nhưng chẳng phải ngày nào cũng phải sống dưới cái bóng của chị Tiểu Ngư sao, đúng là tội nghiệp.”

“Thôi được rồi, ngày nào người ta cũng ngồi xe sang, ở nhà đẹp, cậu tội nghiệp người ta có vô ích quá không? Thôi thì nên thương xót bản thân của mình trước đi. Nhưng mà…Cậu không cảm thấy trong chuyện này người đáng thương nhất là chị Tiểu Ngư sao? Khó khăn lắm mới thi đậu đại học, tình đầu ý hợp với học trưởng Triệu, kết quả bị đại tiểu thư kia chen chân vào. Từ một người yêu chính thức lại bị đẩy xuống làm người thứ ba. Cuối cùng còn bị buộc thôi học, ép ra nước ngoài, haiz…”

“Chuyện trở thành như vậy rồi, cậu nói chị ấy làm sao còn mặt mũi mà quay lại trường học chứ? Nếu tôi là chị ấy thì xin nghỉ học luôn, dù sao thì tương lai của chị ấy cũng không nên chôn vùi ở đây.”

“Bịch!”

Một cục giấy bị vo nhàu lao thẳng đến bàn của hai người, Lâm Nhiễm quay đầu sang nhìn bọn họ, nở nụ cười: “Muốn uống nước không?”

Bọn họ đơ người.

Đây là giảng đường có sức chứa đến 300 người, giữa bọn họ và Lâm Nhiễm còn cách một dãy ghế trống, chẳng ai ngồi gần Lâm Nhiễm cô.

“Mệt chưa?” Lâm Nhiễm cười cười hỏi.

Hai người bọn họ ê mặt, nhất thời không biết xử sự làm sao.

Lâm Nhiễm ngoáy tai: “Vừa phải thôi, không có câu nào nghe lọt tai cả nên sợ lỗ tai sẽ bị ô uế. Mọi người đến đây để thi chứ không phải đến để ngồi lê đôi mách, phải không?”

Hai người họ gật đầu lia lịa.

Lúc này Lâm Nhiễm mới quay trở lên, sau đó cô buồn chán nên lấy ngòi bút đâm vào bàn học, bên cạnh là sách giáo khoa và bài thi. Lần này Lâm Diễm được sắp xếp thi ở một trường thi khác.

Bởi vì cấp 2 chuyển trường đến Ninh Giang, ba mẹ Lâm sợ con gái không theo kịp các bạn nên cho cô bảo lưu một năm, hại Lâm Nhiễm cũng phải bảo lưu theo. Vì vậy năm nay bọn họ chỉ mới là sinh viên năm 3, đây chính là môn thi cuối cùng của học kỳ này.

Những môn thi trước đầu tháng 6 là có kết quả, nhưng môn thi này thì cả trường đều có điểm cuối cùng. Lâm Nhiễm cầm lấy tập tài liệu mà Lâm Diễm đưa cho đọc tới đọc lui, quả là không hiểu mấy, nhưng nếu copy thì cũng được ha?

Cô cũng không chắc lắm.

Ngay sau đó, ba vị giáo viên ôm xấp đề thi bước vào, một tốp người lũ lượt theo sau họ.

“Các em cứ ngồi tự nhiên.” Một vị giáo viên khá trẻ tuổi lên tiếng: “Lần này là cuộc thi toàn trường, quy chế thi giống với trước đây, sau khi làm bài xong đại diện của các lớp sẽ thu bài lại rồi sắp xếp theo đúng thứ tự của số báo danh.”

Những người mới tới có lẽ là học chung một lớp, trước đây tình trạng xen lớp trước giờ thi cũng thường xảy ra, dù sao cũng thi đề mở nên làm cho qua loa ấy mà.

Dãy ghế sau lưng Lâm Nhiễm nhanh chóng được ngồi kín.

Giáo viên bắt đầu phát đề từ trên xuống dưới, vừa mới cầm lấy bài thi trên tay thì nghe thấy tiếng giáo viên quở trách: “Sao bây giờ mới tới? Kiếm chỗ vô ngồi để thi lẹ lên.”

Lâm Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi cúi đầu, nhưng não cô đột nhiên bị đơ, đầu cô chợt nhớ ra gì đó, ngước đầu lên nhìn với ánh mắt đầy khó tin.

Cùng lúc đó, một bóng đen cao lớn thu hút ánh mắt của các thí sinh trong phòng thi.

Là Từ Tư Niên.

Anh khoác một chiếc áo hoodie đen, mặc một chiếc quần jean đen rộng thùng thình, mang một đôi giày vải mà đen, mặt không cảm xúc.

Anh bước một mạch về phía trước, những ghế ngồi trong giảng đường đều đã lấp đầy, đảo một vòng cũng không tìm thấy chỗ nào thích hợp.

Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Nhiễm mạnh dạn giơ tay lên: “Đây nè!”

Cô nàng này quả là tay nhanh hơn não.

Cô thụt người vào ghế bên trong, chừa chỗ cho Từ Tư Niên ngồi.

Đợi đến khi anh ngồi xuống, Lâm Nhiễm vội đưa bài thi của mình cho anh.

Từ Từ Niên cau mày, thầm hỏi: “Cậu có ý gì?”

“Cậu làm trước đi.” Lâm Nhiễm đáp: “Tôi không vội.”

Từ Tư Niên: “…”

Anh hất hất bài thi trong tay, ngón tay thon dài chỉ vào cột điền họ tên, bên trên điền hai chữ Lâm Nhiễm sáng ngời.

Lâm Nhiễm: “…”

Cô lúng túng lấy bài thi lại, cười bất lực: “Thật ngại quá.”

Từ Từ Niên không nói gì, anh ngồi dậy bước lên bục giảng lấy một tờ đề thi, ngồi ngay ngắn trên bàn không động đậy như thần tiên.

Lâm Nhiễm sợ giáo viên phát hiện, cúi người xuống thì thầm: “Sao cậu không làm bài?”

Từ Tư Niên nhìn nhìn bài thi, rồi nhìn sang Lâm Nhiễm: “Có dư cây bút nào không?”

Lâm Nhiễm: “…”

Cô lặng lẽ đưa cây viết của mình sang cho anh: “Cậu viết trước đi.”

Từ Tư Niên: “…”

Anh không nhận.

Lâm Nhiễm vứt thẳng lên bài thi của anh: “Cậu cứ viết đi, lát nữa tôi viết sau.” Nói rồi cô cầm lấy bài thi mà Lâm Diễm đưa hôm qua đưa qua luôn: “Cái này có lời giải.”

Từ Tư Niên do dự nhìn cô một cái: “Cậu thì sao?”

“Tôi viết nhanh lắm.”

“Lộp bộp.”

Lâm Nhiễm còn chưa dứt lời thì đã thấy một cây bút đen nằm ngay ngắn trên bài thi của mình.

Mặt của nam sinh phía sau không biểu hiện gì cả, cậu ta đẩy đẩy gọng kính: “Bạn gì ơi, bài thi môn Triết học Mác phải làm hết, không còn nhiều thời gian đâu cậu đừng có lãng phí.”

Lâm Nhiễm: “…”

Lâm Nhiễm ngượng ngùng cười một cái rồi cầm lấy bút bắt đầu làm bài.

Ít nhiều gì cũng đã học xong cấp 2, là người có thành tích cao ở cấp 2, cộng thêm việc cô còn chút kí ức của Lâm Nhiễm trước kia, chữ nào cũng biết nhưng ghép lại thì nhìn chả hiểu gì.

Lâm Nhiễm trước kia cả học kỳ không có lên lớp nghe giảng, những kiến thức thời cấp 3 cũng quên gần sạch, bây giờ nhìn vào bài thi như là đọc thiên thư vậy, Lâm Nhiễm nhìn tờ đáp án của Lâm Diễm rồi bắt đầu chép vào.

Đang copy hăng say, thì cô nhìn thấy một cây bút đen gõ gõ vào tài liệu mà Lâm Diễm đưa, rồi tiện thể đưa bút khoanh đáp án.

Mặt Lâm Nhiễm nghệt mặt ra, Từ Tư Niêm chậm rãi giải thích: “Cậu chép sai đáp án rồi.”

Lâm Nhiễm: “…”

Từ nhỏ cô đã mặt dày rồi nhưng khi giáp mặt với Từ Tư Niên cô lại ngượng chín mặt.

“Cảm ơn nha.” Lâm Nhiễm cúi đầu tiếp tục viết.

Tiếng bút sột soạt vang lên khắp phòng thi, còn có tiếng bước chân của giáo viên, hòa lẫn với tiếng hít thở của mọi người. Phòng thi vô cùng yên tĩnh.

Lúc Lâm Nhiễm xem tiếp tài liệu của Lâm Diễm đưa, phía trên là dùng bút đen khoanh tròn những ý chính, còn ghi thêm chỉ dẫn vào phía trước câu hỏi.

Chữ của Lâm Nhiễm to nên cô nhanh chóng viết kín bài thi, sau khi viết xong tay cô tê cả đi, vặn vặn cổ tay, dựa người về sau, tầm mắt hoàn hảo rơi trúng sườn mặt của Từ Tư Niên.

Ngón tay anh thon dài, nước da thuộc tone trắng lạnh, lúc cầm bút bị ánh nắng chiếu vào làm những mạch máu trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng. Từ phần cánh tay nhìn lên trên, dựa theo ánh nắng có thể nhìn thấy rõ những sợi lông tơ trên mặt của anh.

Một Từ Tư Niên bằng da bằng thịt, chỉ có trong mơ Lâm Nhiễm cô mới gặp được thôi.

Cách nhau một tia nắng mờ mờ ảo ảo, cô có thể chiêm ngưỡng mọi góc cạnh của anh, nhưng vĩnh viễn sẽ không thể chạm vào anh. Cho tới khi anh chết cô cũng không thể nào có được anh.

“Bạn học.” Một đôi tay dài quơ quơ trước mặt cô, lúc này Lâm Nhiễm mới hoàn hồn, cô kinh ngạc nhìn Từ Tư Niên nhưng trước mắt chỉ là một mảng mơ hồ. Cô lấy hết sức chớp chớp mắt mới nhìn thấy rõ ràng hơn chút, gương mặt chợt trở nên nóng hổi.

Thì ra trong lúc vô thức cô đã khóc.

“Cậu không sao chứ?” Từ Tư Niên nhíu nhíu mày hỏi.

“Tôi không sao.” Lâm Nhiễm đưa tay lên lau nước mắt, gượng gạo cười với anh.

Các học sinh lần lượt lên nộp bài, phòng thi không còn vẻ yên tĩnh lúc trước nữa, giáo viên đứng trên bục giảng cảnh cáo: “Đừng cho rằng thi đề mở thì không có phép tắc, tuân thủ kỷ luật thi, học sinh làm xong thì nộp bài, nộp bài rồi thì đừng đứng ở ngoài phòng thi, còn những em học sinh kia, không được nói chuyện.”

Lúc giáo viên nhắc nhở, ánh mắt lướt qua Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm vội vàng gục đầu xuống.

Cô trả bút lại cho cậu nam sinh phía sau, sau đó ngồi ở đó nhìn Từ Tư Niên điền tên họ và lớp học của anh lên bài thi, sau đó anh trả bút lại cho cô: “Cảm ơn.”

“Không có gì đâu.” Lâm Nhiễm vội vã khua tay.

Từ Tư Niên đứng dậy nộp bài, Lâm Nhiễm cũng nhanh chóng đuổi theo, đại diện của cả hai lớp đều ngồi ở hàng ghế đầu của cửa ra vào nên dễ dàng tìm thấy.

Rời khỏi phòng thi, Từ Tư Niên bước đi một mạch, Lâm Nhiễm cũng rảo bước theo sau anh.

Cho đến khi ra khỏi tòa phòng học được một đoạn, Từ Tư Niên mới dừng lại: “Bạn học, có chuyện gì sao?”

Lâm Nhiễm lắc đầu: “Không có chuyện gì cả.”

“Vậy cô…” Từ Tư Niên cau mày: “Đi theo tôi nãy giờ làm gì?”

“À.” Tay chân Lâm Nhiễm chợt cuống cả lên: “Tôi…”

Nhất thời không biết nên nói gì.

Từ Tư Niên đứng ngược nắng, xinh đẹp tựa như tranh.

“Có thật là không có chuyện gì không?” Từ Tư Niên hỏi lại.

Lâm Nhiễm lắc đầu: “Không có.”

“Vậy thì phiền cô đừng đi theo tôi nữa.” Từ Tư Niên nói: “Tôi không thích bị người khác bám đuôi.”

Lâm Nhiễm không có phản ứng gì chỉ đứng nhìn anh.

Sau khi Từ Tư Niên nói xong thì xoay người rời đi, đột nhiên Lâm Nhiễm hét lên: “Từ Tư Niên!”

Từ Tư Niên dừng bước, xoay người lại nhìn cô.

Hai người chỉ cách nhau vài mét thôi, Lâm Nhiễm chậm rãi bước lên vài bước, làn váy tung bay trong gió, cô chạy đến trước mặt Từ Tư Niên giơ điện thoại lên: “Xin chào, có thể…kết bạn wechat không?”

Từ Tư Niên nhìn chằm chằm Lâm Nhiễm.

“Lâm Nhiễm!” Đột nhiên một người nào đó vỗ vào sau vai rồi gác tay lên vai cô: “Chị đang làm cái gì nữa vậy?”

“Nhiều chuyện quá đi.” Lâm Nhiễm thẹn quá hóa giận hất cánh tay trên vai mình xuống: “Bớt phá đi.”

Lâm Diễm đút tay vào túi đứng kế bên cô: “Hôm qua còn mượn đáp án của em, hôm nay liền lật mặt không quen à. Lâm Nhiễm, chị tuổi con lươn à.”

“Chị mày tuổi gì mày còn không rõ sao?” Lâm Nhiễm đáp: “Có tránh ra không hả?”

Lâm Diễm đứng trơ ra, ánh mắt quan sát Từ Tư Niên từ trên xuống dưới rồi chép miệng.

“Lâm Nhiễm, gu của chị đúng là ngàn năm không đổi mà.”

“Ý gì đây nhóc?” Lâm Nhiễm cau mày.

“Người lúc trước cũng giống như vậy.” Lâm Diễm đứng cạnh khoanh tay, giọng điệu vô cùng chán chường: “Tên hiện tại cũng y chang.”

Lâm Nhiễm: “???”

Lâm Diễm: “Đều không ưng chị.”

Lâm Nhiễm: “!!!”

Em yêu dấu ơi, nếu không có lời khuyên nào ra hồn thì im cái mồm vào.

Cô lôi Lâm Diễm sang một bên, vừa kéo vừa mắng: “Đừng có gây rối trước mặt chị mày nữa, nếu không chị mày sẽ lên cơn đó.”

Nói xong cô quay đầu lại nhưng Từ Tư Niên đã không còn ở đó.

Lâm Diễm đứng đó, nhướng mày ra hiệu về phía sân vận động: “Người ta ở bên kia kìa.”

Nhưng Lâm Nhiễm nhìn sang thì chỉ còn thấy mỗi bóng lưng, dần dần khuất xa rồi mất hút.

Cô trông theo rất lâu, giống như bộ dạng giật mình tỉnh dậy mỗi sáng trước kia, luôn cần dành thời gian để bản thân định thần. Người trong giấc mơ đó không tồn tại trong thế giới của cô, cô có thể nhìn thấy, toàn bộ tình cảm đều là chân thực nhưng rốt cuộc cũng chỉ là mơ.

Không biết Lâm Diễm đứng cạnh cô từ khi nào, cậu lên tiếng: “Lâm Nhiễm, chắc không phải chị ly hôn là vì anh ta đúng chứ.”

Giọng điệu hờ hững, âm thanh nặng nề, khác hẳn với Lâm Diễm thường ngày.

Lâm Nhiễm lắc đầu: “Không phải vì anh ấy.”

“Tốt nhất là không phải.” Mặt Lâm Diễm lạnh tanh nói tiếp: “Vừa mới thoát khỏi hang sói thì đừng có đâm đầu vào hang cọp.”

“Hả?” Lâm Nhiễm chết lặng.

Gương mặt Lâm Diễm lạnh tanh: “Không phải vì lo cho chị đâu, chỉ là tôi không muốn chị gây họa cho gia đình tôi thôi.”

Nói xong cậu lạnh lùng rời đi, để lại Lâm Nhiễm đứng một mình ở đó.

5 phút sau Lâm Nhiễm nhảy cẫng lên hét lớn: “Đệt mợ! Đó cũng là gia đình của chị mày mà!”

Nhưng Lâm Diễm đã đi mất rồi.

Lâm Nhiễm mắng mỏ không khí, không ít học sinh đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn cô.

Người nên nghe thì không nghe thấy, người không nên nghe thì muốn góp vui.

Đúng là hiu quạnh chết đi được.

Có người còn đi tới xin infor của Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm vứt điện thoại vào trong túi xách, khéo léo từ chối: “Thật ngại quá tôi không mang điện thoại.”

Phong cảnh của đại học Ninh Giang rất đẹp, nhưng đến giờ trưa, đặc biệt là khi mới thi xong, mọi người tụm năm tụm bảy dạo quanh khuôn viên, gấp gáp đi tới nhà ăn, những chủ đề thường tán dốc đều là lát nữa ăn gì, hôm qua mua được thứ gì, ăn cơm xong có muốn đi lấy hàng online không, gần như chả một ai so đáp án.

Lâm Nhiêm đi trên đường cô cảm thấy cô cùng lạ lẫm.

Mặc dù mọi người đều bước đi vội vàng nhưng chỉ có mình Lâm Nhiễm cô là đi chậm rì, cô không ngừng nghe được nội dung mà những người đi ngang nói với nhau.

Vô cùng mới mẻ.

Đối với một người trước giờ chưa từng đặt chân đến ngưỡng cửa đại học như cô, đúng là vô cùng mới lạ.

Nhưng ngay sau đó họ chuyển sang bàn tán về cô, hầu như những người đi qua đều dùng ánh mắt kì lạ soi xét cô.

Không phải bàn về chiếc váy của cô thì cũng bàn về chuyện vặt vãnh giữa cô, Triệu Trác Thành và Khương Tiểu Ngư.

Lâm Nhiễm cũng chán với việc tiếp tục ở lại trường trở thành đề tài bàn tán của người khác.

Cô nhanh chóng đi đến cổng trường, đúng lúc muốn bắt xe thì nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen sang trọng lặng lẽ đậu trước cổng, cô chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi.

Chiếc xe xa xỉ như vậy chắc chắn không phải là của “thằng em trai” cô.

Nhưng chiếc xe ấy từ từ di chuyển, chạy về phía cô, cô tránh ra sau hai bước, chiếc xe chầm chậm dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe được hạ xuống, luồng khí lạnh xộc thẳng lên mũi.

Người ngồi ở ghế phụ phía sau như đang tua lại slowmotion vậy, nghiêng đầu nhìn Lâm Nhiễm, ánh mắt chất chứa sự căm ghét: “Lên xe.”

Giọng điệu ra lệnh chắc nịch.

Lâm Nhiễm cau mày: “Anh…đang nói chuyện với tôi?”

Triệu Trác Thành càng lúc càng mất kiên nhẫn: “Chứ ai nữa? Lên xe nhanh đi, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu.”

“Xin lỗi nha.” Lâm Nhiễm nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng thẳng tắp: “Tính tình của tôi không tốt lắm, thích nói chuyện thẳng mặt với nhau thôi. Anh muốn tôi lên xe thì tôi phải lên sao? Vậy há chẳng phải là quá mất mặt rồi sao?”

Triệu Trác Thành: “Ly hôn.”

Lâm Nhiễm nhún nhún vai: “Tôi biết mà.”, “thằng em trai” mà cô nhắc cũng tới rồi, đậu xe trước cổng trường, lúc gọi điện cho Lâm Nhiễm thì xe cứ nhấp nháy đèn xi nhan liên tục, Lâm Nhiễm liếc nhìn Triệu Trác Thành. Không còn cách nào khác chỉ đành rút chút tiền bồi thường cho tên em trai này để đuổi hắn đi trước, cô cất điện thoại vào đứng khoanh tay nhìn Triệu Trác Thành: “Tôi đã nói rồi, có thể ly hôn, tài sản phải trả lại cho tôi.”

“Những cái nào?” Triệu Trác Thành nhìn chằm chằm cô.

Lâm Nhiễm: “Chỉ cần là những thứ thuộc về nhà họ Lâm chúng tôi, tôi đều lấy hết.”

Triệu Trác Thành giễu cợt: “Trên tiền không có tên, tiền bạc cô đem tặng bây giờ đòi lại, pháp luật không có quy định nào như vậy hết.”

“Anh chắc chắn là được tặng?” Lâm Nhiễm cũng bật cười: “Anh thật sự cho rằng anh đáng giá từng đó tiền sao?”

Triệu Trác Thành: “Cô!”

Đợt sóng ngầm giữa hai người dâng lên, không ai chịu thư giãn.

Một phút sau, Triệu Trác Thành giận dữ nghiến răng: “Chúng ta bàn bạc đi.”

Lâm Nhiễm cười nhếch mép: “Anh cầu xin tôi sao?”

Triệu Trác Thành trừng mắt nhìn cô: “Lâm Nhiễm, cô đừng có quá đáng!”

“Tôi quá đáng thì sao nào?” Lâm Nhiễm đứng khoanh tay cười: “Lúc ở bên nhau tôi hết lòng hết dạ giúp đỡ anh, bây giờ sắp ly hôn anh không cho phép tôi được quá đáng một lần sao?”

Triệu Trác Thành: “…”

“Chậc, tôi biết ngay là cô chưa thể buông tay tôi mà.” Triệu Trác Thành chán ghét nhìn Lâm Nhiễm: “Nhưng Lâm Nhiễm à, tình yêu của cô khiến tôi kinh tởm.”

Lâm Nhiễm: “???”

Triệu Trác Thành: “Tôi chắc chắn sẽ kết thúc cuộc hôn nhân này.”

Lâm Nhiễm mặc kệ cô nhún vai: “Ly hôn đi, chuyện như vậy rồi sao còn tiếp tục được? Chỉ cần anh đồng ý cầm lấy năm trăm vạn rồi cút xéo, tôi sẽ phóng cái vèo tới cục dân chính luôn.”

Ánh mắt Triệu Trác Thành đảo qua người cô, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, cứ cảm thấy có điểm không đúng, nhưng không biết là nó sai chỗ nào.

Một lúc sau, anh đột nhiên bật cười.

Gương mặt điển trai pha chút ý cười, lộ ra vẻ bình dị gần gũi vô cùng, nhưng lời thốt ra lại rất chói tai.

“Cô muốn dùng tiền để khỏi phải ly hôn đúng chứ?”

Lâm Nhiễm: “???”

“Tôi sẽ không để cô đạt được đâu.” Triệu Trác Thành cười: “Tôi chắc chắn sẽ ly hôn.”

“Cho cô một tỷ, chúng ta chia tay trong hòa bình.” Triệu Trác Thần nói ra tính toán của mình.

Lâm Nhiễm trợn tròn mắt, nhìn anh với ánh mắt không thể tin.

Nam chính đúng là nam chính, luôn có sự tự tin mù quáng như vậy.

“Tôi cho anh một tỷ anh đi chết được không?” Lâm Nhiễm trợn mắt: “Mau cút đi.”

“Hóa ra trong mắt cô, ly hôn với để tôi đi chết đều giống nhau.” Triệu Trác Thành bất lực lắc đầu: “Tôi đã nói cho cô biết rồi mà, người tôi yêu không phải cô, giữ tôi lại bên mình có lợi ích gì cho cô chứ?”

Lâm Nhiễm: “…”

Tức chết được.

Trong lòng Lâm Nhiễm đang kìm nén sự bức bối muốn chửi người, nhưng tức giận mấy cũng chỉ cố cười: “Con người tôi thích xem cảnh những người yêu nhau sau đó biến thành anh chị em với nhau. Hoặc là ngược luyến tình thâm một mất một còn, không nữa thì là hai người yêu nhau nhưng cả đời không thể được ở bên nhau. Gu hơi mặn xíu nên mong anh thông cảm nha.”

Lời trong lòng: Con mẹ nó cô diễn cũng đỉnh thiệt!

Ánh mắt của Triệu Trác Thành phút chốc thay đổi, giống như dáng vẻ được tả trong nguyên tác: cao ngạo lạnh lùng, ánh mắt quyết đoán, mang theo tia sát ý hung ác, lúc hắn liếc nhìn bạn sẽ bủn rủn tay chân.

Nhưng Lâm Nhiễm không chút run rẩy, thời gian cô lăn lộn trong xã hội này còn nhiều gấp bội tên tổng tài này, sống dưới đáy xã hội, cô đã hứng chịu biết bao nhiêu lời sỉ nhục và ánh mắt lạnh nhạt, sao có thể sợ hãi ánh mắt của anh nữa?

“Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.” Giọng nói của Triệu Trác Thành trầm xuống: “Nhân lúc tôi còn ăn nói đàng hoàng thì cô nên biết điều chút đi.”

Lâm Nhiễm: “Tôi thích uống rượu phạt đấy.”

Ánh nắng quá gay gắt, cô cũng không hứng thú ở lại phí lời với Triệu Trác Thành: “Có thể ly hôn, nhưng việc phân chia tài sản phải khiến tôi vừa ý.”

“Tiền cũng không phải là gió thổi tới, ba mẹ tôi thương tôi chứ không thương anh, càng không thương Triệu gia mấy người. Ba mẹ tôi làm lụng cực khổ cũng không thấy nhà họ Triệu mấy người thương xót, anh cũng chẳng gọi họ được tiếng ba tiếng mẹ, dựa vào cái gì mà đòi lấy tiền của họ. Triệu Trác Thành, nếu anh là đàn ông, thì hãy phân chia tài sản cho rõ ràng, tôi nhất định sẽ không do dự đến cục dân chính ký tên.”

“Nếu tôi kéo dài thời gian, tôi là đồ khốn.”

Triệu Trác Thành nhìn cô, trầm ngâm một lúc.

“Lâm Nhiễm.” Triệu Trác Thành gọi tên cô, ánh mắt đột nhiên sắc bén: “Rốt cuộc cô là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK