• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Nhiễm sững sờ tại chỗ chừng năm giây, sau đó giơ tay ra, vô tội nói: “Chị thì làm gì được chứ?”

Cách xa cỡ năm mét như vậy, cho dù tay cô có dài thì cũng không tới được đâu.

Lâm Diễm không tin, cậu vẫn cảnh giác nhìn cô, bảo vệ Lâm Vụ gắt gao sau lưng.

Hai người giằng co gần hai phút, Lâm Nhiễm cũng thấy mệt nên dứt khoát ngồi xuống sô pha, lấy một trái quýt trong đĩa ăn, còn chưa nuốt xuống đã nghe thấy Lâm Diễm mất kiên nhẫn hỏi: “Sao chị lại quay về đây?”

Miếng quýt trong miệng Lâm Nhiễm đột nhiên không ngon nữa.

Cô biết mình không được chào đón nhưng mà bị em trai ruột ghét bỏ trắng trợn như vậy thì trong lòng cũng hơi đau đớn.

“Nhớ nhà thì về thăm nhà thôi.” Lâm Nhiễm nuốt miếng quýt trong miệng xuống, liếc mắt nhìn Lâm Diễm: “Sao hả? Đây không phải nhà chị à? Chị không được về đây à?”

Lâm Diễm: “…”

Cho dù có không hoan nghênh thật nhưng cũng không thể nói mãi được.

Cậu trợn mắt, sau đó hít sâu một hơi rồi quay sang cười nói với Lâm Vụ: “Tiểu Vụ ngoan, em lên lầu ngồi chơi một lát đi, một lát anh lên tìm em.”

Lâm Vụ không nhúc nhích.

Cô ấy níu vạt áo của Lâm Diễm, đôi mắt nai trong veo ngập nước nhìn sang Lâm Nhiễm nhưng lúc Lâm Nhiễm vừa nhìn sang là lập tức quay đi, mặt còn có vẻ hoảng sợ.

“Sao hai đứa lại về thế?” Lâm Nhiễm thuận miệng hỏi.

Lâm Diễm nhíu mày: “Câu này hỏi chị mới đúng đó, sao chị lại về đây? Triệu Trác Thành đâu? Lại cãi nhau à?”

Lâm Nhiễm: “…”

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong nhà hơi ngượng ngập.

Lâm Diễm khẽ hừ một tiếng, quay sang nhẹ nhàng dỗ dành Lâm Vụ.

“Tiểu Vụ ngoan.” Lâm Diễm vỗ tay cô ấy: “Chúng ta không sợ, anh đưa em lên trên nhé?”

Lâm Vụ nhìn Lâm Nhiễm rồi lại nhìn Lâm Diễm, cuối cùng khẽ gật đầu.

Chỉ là trong quá trình lên lầu, cô ấy vẫn luôn hoảng sợ nhìn Lâm Nhiễm giống như cô là thú dữ gì đó vậy. Lâm Nhiễm chống cằm nhìn hai người họ rời đi, nghĩ mãi cũng không được.

Bây giờ cô chỉ có một phần ký ức của Lâm Nhiễm cũ, ký ức trong gia đình này đều bị cô ấy niêm phong rất chặt. Mà trong nguyên tác cũng chỉ miêu tả sơ lược về gia đình Lâm Nhiễm, nhà giàu, rất giàu, hơn nữa người trong nhà cũng rất cưng cô ấy. Cô ấy có một người em trai song sinh là Lâm Diễm, tính tình cũng rất kiêu căng, có một cô em gái là Lâm Vụ, vì lúc nhỏ bị bắt cóc dẫn đến rối loạn căng thẳng sau sang chấn nên bây giờ trí lực cũng chỉ có bảy tuổi, nhưng tuổi thật của cô ấy đã là mười lăm rồi, năm nay lên lớp mười.

Lâm Nhiễm ngồi lù lù dưới lầu, mãi đến khi Lâm Diễm đi xuống.

Người nhà bọn họ đều không thấp.

Lâm Nhiễm cao 1m75, Lâm Diễm cao gần 1m9, ngay cả Lâm Vụ còn chưa dậy thì xong cũng đã 1m7, hơn nữa giá trị nhan sắc nhà bọn họ đều giống mẹ, hai chữ thôi: Xinh đẹp.

Lâm Diễm không nói chuyện với cô mà đi thẳng qua cô vào phòng bếp tìm đầu bếp nữ nói những món tối nay muốn ăn, sau đó lấy điện thoại ra chơi game.

Sắc trời bên ngoài đã tối, ánh sao chiếu xuống.

Lâm Nhiễm ngồi cả ngày, bụng đã không ăn nổi nữa, thấy Lâm Diễm không để ý tới mình nên cô cũng không tự chuốc lấy nhục nhã, vì thế cô đứng dậy duỗi lưng rồi đi thẳng lên lầu. Nhưng chân còn chưa đi lên lầu thì Lâm Diễm đã quát lớn: “Chị lại định làm gì đó?”

Cả người Lâm Nhiễm cứng đờ lại, cô quay qua nhìn cậu bằng ánh mắt vô tội: “Lên lầu, trở về phòng, tẩy trang, đi ngủ.”

Lâm Diễm nhíu mày: “Tối nay chị ở lại đây à?”

“Đúng rồi.”

Chứ không thì sao?

Cô đi lang thang ngoài đường à?

Huống hồ cô còn phải đợi Lâm Kiến Phong về bàn chuyện tài sản nữa.

Pháp luật không bảo vệ hôn nhân nhưng bảo hộ tài sản.

Mọi người đều là nhân vật có tiếng tăm ở Ninh Giang, đương nhiên càng phải sĩ diện một chút, Lâm Kiến Phong còn rành về con đường hoạt động trong đó hơn cô nhiều.

Lâm Diễm còn muốn nói thêm gì nữa nhưng mặt mày tái mét, chỉ nói một câu: “Lầu hai rẽ trái, phòng đầu tiên.”

Lâm Nhiễm ừ một tiếng rồi chợt nói: “Đổi phòng cho chị à?”

Lâm Diễm: “Ừm.”

Lâm Nhiễm bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Lâm Diễm.

Một phút…

Hai phút…

Ba phút…

Không có bất kỳ câu giải thích nào.

Lâm Nhiễm không hỏi lại mà đi thẳng lên lầu.

Bố trí và trang trí trong căn phòng mới này giống y như bên phòng cũ.

Đây là phòng ngủ đơn, kiểu phòng công chúa tráng lệ, phòng thay đồ, túi xách và giày đều chiếm cả một không gian. Mỗi một chỗ đều lớn hơn chỗ ở trước kia của Lâm Nhiễm, cô ngồi trên giường, cầm điện thoại mở trình duyệt tìm: Từ Tư Niên…

Tìm được không phải là giáo sư thì là người có quyền trong giới chính trị.

Bây giờ anh vẫn chưa nổi nên không có bách khoa Baidu.

Cô thật sự không ngờ sẽ gặp được anh ở đây, một người sống trong giấc mơ lại xuất hiện chân thực trước mặt cô.

Hơn nữa anh còn sống.

Lâm Nhiễm ngồi chờ trong phòng một hồi mới đi xuống dưới.

Cha mẹ Lâm vẫn chưa về, Lâm Nhiễm thì đang chơi game, Lâm Vụ ngồi bên cạnh cậu ngoan ngoãn xem cậu chơi.

Sau khi nhìn thấy cô, sắc mặt Lâm Vụ khẽ thay đổi, ngồi nhích tới chỗ Lâm Diễm.

Lâm Nhiễm nhíu mày, mắt nhìn thẳng vào cô ấy, chỉ thấy Lâm Vụ cứ cúi đầu không dám đối mặt với cô.

“Tối nay hai người họ không về à?” Lâm Nhiễm hỏi.

Lâm Diễm vừa chơi game vừa trả lời: “Ai?”

Lâm Nhiễm: “Cha mẹ.”

Tay Lâm Diễm lập tức khựng lại, nghi ngờ nhìn cô: “Đừng nói là chị lại về để xin đầu tư nữa nhé? Lâm Nhiễm, chị quá đáng lắm rồi đó!”

Cậu hoàn toàn không cho Lâm Nhiễm giải thích mà đã nói: “Một trăm triệu lần trước khiến nhà chúng ta quay vòng vốn khó khăn cả tuần, chị có còn xem đây là nhà chị nữa không? Lúc cần tiền thì về, cho chị tiêu thì cũng thôi, đã thế còn phải nuôi cả nhà họ Triệu nữa, ngày nào chị cũng lấy tiền trong nhà đi tiếp tế cho bọn họ, mẹ kiếp chị thật sự tưởng là tình yêu có thể mua được bằng tiền à? Nếu thật sự mua được thì sao Triệu Trác Thành lại chả thèm để ý tới chị tí nào chứ?

Càng nói càng tức, cuối cùng cậu tắt điện thoại ném lên bàn, còn làm Lâm Vụ sợ hãi giật mình.

“Lâm Nhiễm.” Lâm Diễm chống nạnh đứng đó: “Chỉ cần chị còn một chút lương tâm thì đừng ép cha mẹ nữa, nếu không vì chị thì sao giờ hai người họ vẫn chưa về chứ? Mới từ Paris về đã phải đến công ty, chẳng phải vì dọn cục diện hỗn loạn của chị à?”

Lâm Nhiễm ngồi đó, để mặc cho cậu nói.

Cô không có gì để nói cả.

Đúng là Lâm Nhiễm cũ có làm, lùa tiền ra ngoài cũng là chuyện cô ấy từng làm. Vì Triệu Trác Thành và làm ầm ĩ với nhà họ Lâm, có vài lần còn hại nhà họ Lâm suýt không quay vòng vốn được.

Nhưng mà chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có lý do.

Nhà họ Lâm có tổng cộng ba đứa con.

Lâm Nhiễm và Lâm Diễm là chị em sinh đôi, lúc đó trong nhà bận rộn nhiều việc, sức khỏe của mẹ Lâm cũng không tốt nên hoàn toàn không thể chăm sóc được cả hai đứa nhỏ, thế là bà gửi Lâm Nhiễm đến nhà nội nuôi, mãi đến khi sinh Lâm Vụ xong mới đón Lâm Nhiễm về. Nhưng lúc đón về thì cũng đã có sự xa cách, huống chi cha mẹ Lâm vừa sinh Lâm Vụ xong cũng không có thời gian lo cho Lâm Nhiễm, vậy nên tâm lý của Lâm Nhiễm mới dần vặn vẹo, cũng vì vậy mà nuôi thành cái tính tình muốn gì là phải được đó của cô ấy.

Ban đầu Lâm Diễm và Lâm Vụ còn nhường cô ấy nhưng lâu dài thì chắc chắn không thể nhịn được.

Lâm Diễm là một người thẳng thắn, nói chuyện rất nặng lời, lúc cãi nhau với Lâm Nhiễm rồi thì cái gì cũng nói được, thậm chí còn từng đánh Triệu Trác Thành một lần.

Mối quan hệ của hai chị em càng ngày càng bất ổn.

Lâm Nhiễm im lặng ăn miếng táo, Lâm Diễm mắng xong thì cả nhà đều yên lặng, đám người hầu không dám thở mạnh nhưng lại lặng lẽ đứng trước những món đồ đắt đỏ dễ vỡ trong nhà.

Bất ngờ là Lâm Nhiễm không ném đồ, thậm chí còn không cãi nhau với Lâm Diễm.

Lâm Diễm cũng cực kỳ kinh ngạc, cậu vốn cho rằng Lâm Nhiễm sẽ như lúc trước, vừa nhắc tới Triệu Trác Thành là sẽ giơ chân lên nhưng không ngờ sắc mặt của cô vẫn bình thản như thể người lúc trước nghe lời Triệu Trác Thành rồi cắt đứt quan hệ với cả nhà không phải là cô vậy.

Năm phút sau, Lâm Diễm không nhịn được mà hỏi: “Sao chị không nói gì vậy?”

Lâm Nhiễm sững sờ quay sang nhìn cậu, vẻ mặt cực kỳ vô tội: “Nói gì cơ?”

Lâm Diễm: “…”

Lâm Nhiễm: “Chẳng lẽ phải khen cậu chửi hay lắm à?”

Lâm Diễm: “…”

Không cần phải thế.

Lâm Nhiễm uống một hớp trà, bình tĩnh nói: “Chị định đợi cha mẹ về rồi nói luôn một thể, thôi thì bây giờ chị nói thẳng luôn vậy, thật ra chị…”

“Lâm Diễm!” Lâm Nhiễm còn chưa nói xong đã nghe thấy một giọng nữ bên ngoài gọi Lâm Diễm, ngay sau đó một người phụ nữ mặc váy dài màu đen đi vào, bà chạy nhanh tới trước mặt Lâm Diễm, nắm cánh tay của cậu: “Con mau đến biệt thự Xuân Hải đi.”

Lâm Diễm: “Sao thế?”

Bà thở dài: “Chị con bị tai nạn xe, nghe nói vừa mới xuất viện, con mau đi thăm con bé chút đi, mẹ sợ con bé bị gì quá.”

Lâm Diễm: “…”

Ánh mắt cậu chuyển từ trên người mẹ sang Lâm Nhiễm mấy lần, nhất thời không biết phải nói gì.

“Chị con bị tai nạn vào đúng hôm chúng ta ra nước ngoài, nghe nói là đâm vào một khúc quanh về Long Sơn, nghe nói người bị tai nạn ở khúc quanh đó đều là dữ nhiều lành ít.” Mẹ Lâm cau mày, giọng cũng run rẩy theo: “Con bé cũng thật là, đang yên đang lành đi tới đó làm gì chứ? Đã thế còn không chịu nằm viện, mới năm ngày đã xuất viện rồi, con bé vẫn cứ cậy mạnh thôi.”

“Tiểu Diễm.” Mẹ Lâm níu áo của cậu, vừa nói vừa đẩy cậu ra ngoài: “Đi xem chị con thế nào đi, đừng có cãi nhau với con bé, nếu con bé bị thương nghiêm trọng thì đón con bé về. Có lẽ Triệu Trác Thành cũng không chăm sóc cho con bé đâu, nghe nói giờ cậu ta còn đang ở nước ngoài kia kìa.”

Lâm Diễm đần độn bị đẩy đi vài bước, sau đó cậu mới tỉnh táo lại hô to: “Mẹ, con không đi đâu!”

Mẹ Lâm sững sờ, mở to mắt nhìn cậu: “Cho dù bình thường quan hệ của hai đứa không tốt nhưng sống chết trước mắt rồi, con không thể đi thăm con bé được à?”

Lâm Diễm: “… Không phải thế.”

“Vậy thì là gì?” Mẹ Lâm nói như sắp khóc: “Mẹ biết ngày thường con thân với Tiểu Vụ nhưng dù sao Nhiễm Nhiễm cũng là chị gái sinh đôi của con mà, hai con là người thân nhau nhất trên thế giới này, từ lúc mới sinh ra đã ở cùng nhau rồi, cho dù…” Mẹ Lâm khựng lại một chút: “Cho dù lần trước con bé đánh Tiểu Vụ làm Tiểu Vụ sợ nhưng chúng ta cũng không thể… Không thể bỏ mặc con bé được. Con bé thành như bây giờ cũng đều có trách nhiệm của mẹ và cha con.”

Lâm Diễm vỗ lưng mẹ Lâm, nhỏ giọng an ủi: “Mẹ, không phải là lỗi của mẹ.”

Mẹ Lâm lau nước mắt: “Được rồi, con mau đi xem thử đi, mẹ sợ là bây giờ con bé cũng không muốn thấy mặt mẹ nữa. Nếu không có chuyện gì thì cũng nhắn tin cho mẹ, tối nay mẹ sẽ ngủ trễ một chút, chưa biết tin tức của con bé thì mẹ cũng không ngủ được.”

“Chị ta không sao cả.” Lâm Diễm nói.

Mẹ Lâm: “Con còn chưa đi sao mà biết được? Mẹ bảo con đi thăm chị con một chuyến mà con cứ đẩy đưa thế à? Thôi được rồi, để mẹ tự đi thăm.”

Bà nói xong định đi ra ngoài thì bị Lâm Diễm giữ lại, cậu chỉ về phía Lâm Nhiễm: “Mẹ nhìn đi.”

Lâm Nhiễm đứng ở trung tâm phòng khách, vừa xấu hổ vừa cảm động, cô chưa từng được thử cảm giác được ai đó quan tâm thế này.

Cô nhìn mẹ Lâm, há hốc miệng, lạc giọng gọi: “Mẹ.”

Mẹ Lâm sững sờ tại chỗ.

Qua một lúc bà mới hỏi: “Con thật sự không sao hả?”

Lâm Nhiễm lắc đầu: “Con không sao hết.”

Thật ra trên lưng vẫn còn vết thương chưa khép lại nhưng cũng không có gì đáng ngại.

“Con… Sao con lại về đây?” Mẹ Lâm hỏi theo bản năng, hỏi xong lại thấy câu này không ổn lắm nên lập tức sửa lời: “Trở về là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Lâm Nhiễm lại ném một quả bom hạng nặng: “Con muốn ly hôn với Triệu Trác Thành.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK