Lâm Nhiễm nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Từ Tư Niên mặc một chiếc áo sơ mi đen để hở ba bốn nút cúc áo, cảnh xuân phía trước tràn ngập, anh dựa vào tường rồi nhìn sang, lặp lại, “Cô đến tìm tôi.”
Lâm Nhiễm gật đầu lia lịa.
Nhân lúc Triệu Trác Thành chưa chuẩn bị, cô lập tức hất tay Triệu Trác Thành ra rồi chạy về phía Từ Tư Niên, nhưng Khương Tiểu Ngư đã nhanh hơn cô một bước.
Khương Tiểu Ngư đi tới đỡ Từ Tư Niên, quan tâm hỏi: “Cậu có sao không?”
Tư Tư Niên dựa vào tường, toàn thân không còn sức lực, mọi thứ trước mắt đều trở lên mông lung, mờ mịt, đầu óc rối loạn, anh ấn huyệt thái dương, trầm giọng nói: “Không sao.”
Lâm Nhiễm chạy tới và nhìn thấy dáng vẻ này của anh, đôi mắt cô lập tức đỏ hoe.
Cô nhìn thấy trên xương quai xanh của Từ Tư Niên có vết son, nhưng không phải dấu môi, giống như có người chạm vào anh, sau đó anh trực tiếp giật ra rồi bước qua, một vết đỏ dài, cô liếc mắt nhìn về hướng ghế ngồi, mọi người đang ngồi trên ghế cũng tức giận nhìn lại, một người phụ nữ cầm theo chiếc túi xa xỉ của mình đứng dậy, khi bước đi dáng người lay động, phong tình vạn chủng, uốn éo mông phiêu dật đi tới cửa, liếc mắt nhìn Từ Tư Niên một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng, “Giả thanh cao.”
Lúc này Tiền Hải Triều đã chạy đến, cái bụng phệ của hắn khi chạy trông vô cùng buồn cười, cúi người khom lưng với người phụ nữ, nhưng còn chưa kịp nói gì, túi của người phụ nữ đã “vô tình” ném vào mặt hắn, Tiền Hải Triều sửng sốt mất mấy giây, người phụ nữ đã dẫm giày cao gót bỏ đi.
Tiền Hải Triều tức giận trừng mắt nhìn Từ Tư Niên, rượu vừa uống cũng tỉnh hơn phân nửa, tức giận hét lên: “Nhìn xem chuyện tốt mà cậu làm đi!”
“Anh quát cậu ấy làm gì?!”
Lâm Nhiễm và Khương Tiểu Ngư đồng thời nói.
Người trước có giọng nói mạnh mẽ, người sau thì mềm mại.
Nói xong hai người nhìn nhau, rồi nhanh chóng quay mặt đi.
Lâm Nhiễm thấp giọng hỏi Từ Tư Niên, “Anh có thấy ổn không?”
“Đưa tôi…đi.” Từ Tư Niên nói với giọng khàn khàn, sau đó bỗng nhiên ngã về phía cô, gần như dồn tất cả trọng lượng đè lên vai cô.
Lâm Nhiễm ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, hơn nữa khi anh dựa vào người cô, hơi thở anh phả ra rất nóng.
“A Niên.” Khương Tiểu Ngư ở bên cạnh nói: “Cậu tỉnh dậy đi.”
“A Niên, cậu không sao chứ?” Khương Tiểu Ngư lo lắng hỏi, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói, “Không chết được.”
Là Triệu Trác Thành.
Lâm Nhiễm tức giận trừng mắt liếc nhìn Triệu Trác Thành một cái, cô chống đỡ toàn bộ sức nặng của Từ Tư Niên trên người, nhỏ giọng ở bên tai anh ta nói: “Tôi đưa anh về nhà.”
Dịu dàng lại lưu luyến.
Nói xong liền định đưa Từ Tư Niên đi nhưng lại bị Triệu Trác Thành chặn đường lại.
Sắc mặt anh ta xanh mét, “Lâm Nhiễm, cô làm loạn xong không giải thích mà muốn đi à?”
“Chuyện hôm nay tôi sẽ giải thích sau.” Lâm Nhiễm cau mày nói: “Làm phiền anh nhường đường cho.”
Triệu Trác Thành nhìn cô chằm chằm, Lâm Nhiễm lại nói: “Phiền anh tránh ra, tôi phải đi.”
Lâm Nhiễm thực sự không có dư thừa sức lực để đối phó với Triệu Trác Thành, cô trở thành điểm tựa cho Từ Tư Niên, toàn bộ sức lực cũng gần như cạn kiệt. Đôi mắt xinh đẹp lạnh nhạt của cô lập tức trở lên rét thấu xương, làm Triệu Trác Thành vô thức đứng sang một bên. Sau đó, Lâm Nhiễm nhanh chóng đỡ Từ Tư Niên bước qua người anh ta, kiên định đi về phía trước.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Lâm Nhiễm trực tiếp gọi xe, cố gắng đỡ Từ Tư Niên ngồi ở hàng ghế sau xe, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh anh ta, báo địa chỉ cho tài xế, đợi đến khi xe chậm rãi nhẹ nhàng chạy trên đường, Lâm Nhiễm mới có thời gian lau mồ hôi trên trán mình.
Sau đó, cô cài lại toàn bộ cúc áo cho Từ Tư Niên, khi nhìn thấy vết tích màu đỏ kia, cô cảm thấy cực kì chói mắt.
Cô tìm thấy một ít bông tẩy trang từ trong túi xách mang bên người, đổ thêm chút nước định lau sạch những vết tích đó, nhưng khi bông tẩy trang vừa chạm vào làn da của Từ Tư Niên, anh liền mở mắt và cầm lấy cổ tay của cô.
Cả người anh đều không còn chút sức lực nào, lực trên tay cũng không lớn, hơn nữa khi nhìn thấy đó là Lâm Nhiễm, anh liền buông lỏng tay ra.
Miệng anh ta đóng mở như thể đang nói chuyện, nhưng lại không phát ra bất kì thanh âm nào.
Lâm Nhiễm thò lại gần và cẩn thận lắng nghe những gì anh nói.
“Đi đến…nhà tôi.” Từ Tư Niên nói.
Lâm Nhiễm gật đầu, sau khi lau sạch những dấu vết kia, cô liền giúp Từ Tư Niên cài chặt sơ mi, đến cúc áo cuối cùng cũng cài thật kín.
Tình trạng của Từ Tư Niên trông rất tệ, làn da anh trắng xanh và khuôn mặt thì đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi, anh ngả người về phía sau, miệng đóng mở để điều hòa nhịp thở.
“Anh có khỏe không?” Lâm Nhiễm lại gần nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ đã làm gì anh?”
“Rượu bị bỏ thuốc.” Từ Tư Niên nói: “Tôi bị dị ứng…với thuốc.”
“Vậy chúng ta mau đi đến bệnh viện.” Lâm Nhiễm định bảo tài xế cho xe quay đầu, lại bị Từ Tư Niên túm chặt tay, những ngón tay mảnh khảnh của anh nắm chặt lấy lòng bàn tay cô, “Không…đi.”
Lâm Nhiễm yên lặng nhìn anh, chỉ thấy Từ Tư Niên yếu ớt lắc đầu. Cô thở dài, đành lựa chọn về nhà.
Lâm Nhiễm ngồi bên cạnh Từ Tư Niên, tay Từ Tư Niên vẫn yếu ớt đặt lên tay cô.
Anh nhắm mắt lại, mồ hôi anh chảy ròng ròng xuống từ thái dương, Lâm Nhiễm đưa tay thử chút nhiệt độ cơ thể anh qua lớp áo sơ mi, nóng kinh người.
Cô hỏi: “Thật sự không cần đến bệnh viện sao?”
Từ Tư Niên nhắm mắt, thở gấp nói: “Nhà tôi có…thuốc.”
Trái tim Lâm Nhiễm bỗng chốc đông cứng lại.
Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện như vậy.
Cô nhìn sườn mặt của Từ Tư Niên và đột nhiên bật khóc.
Cô mất rất nhiều năm để tìm kiếm, thật vất vả mới tìm được người chiếu sáng cả thế giới của cô, đối với cô, anh là một vị thần, một tín ngưỡng, nhưng trong mắt người khác lại không đáng một đồng, bị coi như một món hàng hóa.
Quá trình trở về nhà tương đối suôn sẻ, nhờ tài xế dìu Từ Tư Niên lên lầu, ấn mở mật mã khóa, sau đó cảm ơn tài xế lái xe, Lâm Nhiễm mới đưa Từ Tư Niên vào nhà, vào nhà Từ Tư Niên liền chỉ về hướng toilet, Lâm Nhiễm đưa anh đến toilet, chỉ thấy cổ và mặt của anh đều nóng đỏ cả lên.
Từ Tư Niên vừa vào toilet đã khóa trái cửa, bên trong truyền đến tiếng nôn mửa kịch liệt.
Lâm Nhiễm không đứng trước cửa, mà đi vào bếp rót một cốc nước ấm, nhìn xung quanh, cô cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Cô nhìn lên lầu, A Lễ không có đi ra.
Âm thanh từ nhà vệ sinh vẫn không ngừng, vì vậy Lâm Nhiễm một mình lên lầu tìm Từ Tư Lễ, có lẽ lúc này cậu ấy vẫn chưa ngủ, sao anh trai đã về mà có thể không ra được?
Giữ trong lòng nghi ngờ này, Lâm Nhiễm gõ cửa, nhưng không có ai trả lời, cô thuận tay đẩy, cửa phòng liền mở.
Trong phòng rỗng tuếch.
Chỉ có món đồ chơi Ultraman làm động tác bảo vệ thế giới đặt bên cạnh gối hướng ra cửa.
Một suy nghĩ tồi tệ chợt hiện lên trong lòng Lâm Nhiễm, cô bước nhanh xuống lầu, tìm mấy phòng dưới lầu cũng không thấy A Lễ.
Cô cau mày, sau khi suy xét vẫn đi gõ cửa kính phòng vệ sinh, “Từ Tư Niên, A Lễ không ở nhà.”
Từ Tư Niên đã dừng lại, bật vòi nước lên súc miệng, sau đó dùng nước lạnh rửa sạch mặt, vết ửng đỏ trên mặt rốt cuộc cũng biến mất, thần trí cũng khôi phục một chút, nhưng không nghe được lời của Lâm Nhiễm nói, ngược lại nhìn vào gương trầm tư.
Anh cho rằng chỉ cần mình kháng cự, nhóm người kia sẽ thấy khó mà lui, bọn họ sẽ không làm được gì anh cả.
Trước đây cũng từng có người muốn nhúng chàm anh, trên cơ bản chỉ cần anh nói vài câu Thái Cực, những người đó sẽ không làm ra chuyện gì, dù sao trộn lẫn trong vòng này, không có người này thì sẽ có người khác dán lên, bọn họ sẽ không vì những việc này mà làm ồn ào đến mức khó coi. Đôi khi, không gặp phải đối thủ cạnh tranh hoặc gặp được đạo diễn tương đối ngay thắng, anh cũng sẽ có vai.
Nhưng không nghĩ tới ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến tên tiểu nhân bỉ ổi Tiền Hải Triều.
Từ Tư Niên chỉ cần tưởng tưởng đến ly rượu kia là Tiền Hải Triều đưa cho, Tiền Hải Triều xúi giục anh uống, trong lòng anh lại như có lửa đốt.
Lúc trước nhà anh nghèo túng, tiền chữa bệnh cho mẹ đều do chị Tiểu Ngư trả, vì muốn trả lại số tiền kia, anh buộc lòng ký hợp đồng với Tiền Hải Triều, lúc ký hắn có nói rõ, nói cái gì mà Thần Đông Entertainment là công ty giải trí lớn, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như đưa nghệ sĩ lên giường ôn (bà) chủ, hơn nữa dựa vào điều kiện của Từ Tư Niên tốt như vậy, nhất định có thể hot.
Mà điều kiện do Từ Tư Niên trực tiếp đưa ra chính là phí ký kết hợp đồng là 500.000 nhân dân tệ, tiếp theo sẽ ăn chia lợi nhuận 8:2.
Ban đầu cứ nghĩ rằng Tiền Hải Triều sẽ thấy khó mà lui, nhưng không ngờ hắn đã trực tiếp cầm tiền tới, quyết định ký hợp đồng với Từ Tư Niên, lúc ấy cần tiền gấp nên Từ Tư Niên đã ký hợp đồng mười lăm năm, trở thành một nhân viên của Thần Đông Entertainment.
Lúc đầu, Tiền Hải Triều dự tính sẽ dùng toàn lực kéo tài nguyên, tìm vai diễn để nâng đỡ anh, nhưng lúc ấy anh chưa được học chính quy, không có hệ thống học hành bài bản, tuy có chút tài năng thiên phú nhưng chút thiên phú này cũng không đủ để anh vượt qua được nhưng diễn viên xuất thân diễn viên chính quy.
Chỉ dựa vào cái mặt đẹp, diễn mấy vai nam 2 và vai phụ.
Nhưng có lẽ số phận anh quá hẩm hiu, những kịch bản anh diễn nam 2 đều không qua được kiểm duyệt để phát sóng, ngược lại những phim được chiếu đều là diễn vai nhân vật phụ mua nước tương xuất hiện trên màn ảnh vài lần, căn bản không xứng để người xem nhớ kỹ.
Sau khi chạy mấy đoàn làm phim, Tiền Hải Triều đã nói với anh về một vai nam chính, nhưng yêu cầu là đêm đó phải uống rượu với đạo diễn và nhà sản xuất, tiếp bọn họ thật tốt, thì vai diễn này mới có thể chắc chắn được.
Năm đó Từ Tư Niên mới chỉ 18 tuổi, làm sao hiểu được nhiều chuyện như vậy.
Gia đình anh phá sản mới được nửa năm, từ thiếu gia nhà giàu được mọi người tung hô bỗng chốc rơi vào bụi rậm, từ trước tới nay đều là người khác cúi người tới tìm anh, tiệc tùng bên ngoài anh cũng không uống rượu, bởi vì anh không thích thứ đó và cũng không ai ép buộc anh.
Hiện giờ anh còn phải đi tiếp rượu cho bọn họ, nhưng trong túi không có tiền, bên ngoài còn thiếu nợ, anh không còn sự lựa chọn nào khác, đành nén giận, đi tiếp mấy đạo điễn bụng phệ, hoặc là người gầy như con khỉ đó, rất ít người có thể nhìn, nếu tình tình tốt, có khí chất thì cũng được, nhưng anh nhìn thấy đều là một lũ xa hoa đồi trụy.
Lúc uống rượu, lũ người kia luôn thích sờ soạng anh, nhìn anh bằng ảnh mắt ma mị đầy ẩn ý, tính cách thời niên thiếu làm sao có thể nhịn, lần thứ ba bị chạm vào cơ ngực, anh đã đổ thẳng một ly rượu đỏ lên đầu đạo diễn.
Từ đó, anh và Tiền Hải Triều cãi nhau một trận, đường ai nấy đi.
Tiền Hải Triều đi nâng đỡ người mới, anh thành công bị công ty bỏ rơi, chỉ có thể dựa vào bản thân nhận được một số nhân vật không quan trọng gì, hoặc là làm diễn viên quần chúng phim điện ảnh, đi chụp tạp chí, cũng có thể kiếm được một chút.
Anh cho rằng sau nhiều năm như vậy, dưới sự mài dũa nghiệt ngã của cuộc đời, anh có thể chịu đựng đi tiếp rượu, lau miệng cho người ta, dù sao anh cũng là đàn ông, cũng không chịu thiệt thòi.
Nhưng khi đứng đó tiếp bọn họ uống rượu, rất nhiều lần anh muốn đổ thẳng rượu xuống đầu bọn họ.
Khi đó trong nhà chưa phá sản, anh đã từng chứng kiến bố mình tổ chức tiệc rượu, vô số loại người cầm chén rượu đi qua đi lại trong đám đông, uống rượu chỉ là trợ hứng, quan trọng vẫn là để làm quen người và thậm chí là bàn chuyện hợp tác.
Nhưng những người này trên bàn rượu, chỉ muốn nhìn mày uống rượu.
Xem mày đang hành động như một con khỉ, biểu diễn rốt cuộc bản thân có bao nhiêu rộng lượng.
Loại chuyện này, dù cho đã bao nhiêu năm, anh cũng không thể quên được.
Từ Tư Niên lại mở vòi nước ra, cúi đầu xuống, nước lạnh phủ lên mặt, sau đó ướt đẫm tóc, ý thức cũng dần dần sáng tỏ.
Anh nghe thấy bên ngoài kêu: “Từ Tư Niên! Từ Tư Niên! Anh có ổn không?”
Sau đó Từ Tư Niên mới tắt vòi nước, ngẩng đầu lên, nước bắn ra làm ướt áo sơ mi, nhưng vết ửng đỏ trên cổ đã hoàn toàn biến mất, nước da đã trở lại bình thường nhưng sờ vào có cảm giác thô ráp, là di chứng dị ứng, mặt vẫn đỏ như cũ.
Anh lên tiếng, “Tôi không sao.”
Sau đó lấy khăn lông lau mặt và tóc, vừa mở cửa đã cùng Lâm Nhiễm bốn mắt nhìn nhau, một giây sau, trước mặt xuất hiện một cốc nước và hai viên thuốc, cô giơ hai tay lên, lời ít ý nhiều, “Uống thuốc.”
Từ Tư Niên quàng khăn lông lên vai, khi lấy nước anh phát hiện nước vẫn còn ấm, anh nhấp môi vài lần rồi uống cạn, sau đó nghe Lâm Nhiễm hỏi: “A Lễ đâu? Anh đưa thằng bé đi đâu rồi?”
Từ Tư Niên liếc nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối.
“Ở nhà giáo viên.” Từ Tư Niên nói: “Tôi có nói với giáo viên, hôm nay sẽ đến đón nó muộn một chút.”
Nói xong liền định đi ra ngoài, lại bị Lâm Nhiễm túm lại, “Tôi đi đón cho.”
“Giáo viên bọn họ không quen cô, sẽ không cho cô đón đâu.” Từ Tư Niên nói.
“Không sao, A Lễ quen tôi.” Lâm Nhiễm nói: “Việc quan trọng nhất của anh lúc này là lau khô tóc rồi trở về phòng nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon, quên hết chuyện hôm nay đi.”
“Anh đưa địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi đi gọi taxi.”
Từ Tư Niên vẫn im lặng đứng tại chỗ, Lâm Nhiễm đã bước tới cửa và mang giày vào, sau đó giơ điện thoại lên nhìn anh, Từ Tư Niên đi tới cửa, nhíu mày nói: “Đã muộn rồi, cô về nghỉ ngơi đi, tôi đi đón A Lễ.”
Lâm Nhiễm mở to mắt nhìn anh, tức giận nắm chặt lấy tay anh kéo về, “Anh nhìn thấy mặt mình chưa? Nếu dị ứng không đỡ thì uống thuốc rồi đi ngủ đi, đừng hành hạ thân thể của mình nữa, nếu anh ngã xuống, A Lễ chỉ có một mình thì phải làm sao đây? Anh không nghĩ cho thằng bé sao?”
Cứ như vậy, Từ Tư Niên bị kéo về phòng, Lâm Nhiễm đứng ở bên giường, đưa tay sờ trán anh, “Vẫn còn nóng.”
“Đưa địa chỉ cho tôi, sau đó anh hãy ngủ một giấc.” Lâm Nhiễm nghiêm túc nói: “Chờ anh tỉnh lại là sẽ thấy A Lễ, tôi nhất định sẽ mang người về cho anh.”
Nói xong liền tắt đèn rời khỏi phòng.
Lúc đi tới cửa, Từ Tư Niên đột nhiên thấp giọng hỏi: “Tại sao?”
Bước chân của Lâm Nhiễm hơi khựng lại.
“Tại sao lại là tôi?” Từ Tư Niên lại hỏi
Căn phòng yên tĩnh trong giây lát, Lâm Nhiễm mới ấm áp trả lời: “Bởi vì anh đáng giá.”
Một chàng trai hiền lành và tốt đẹp như vậy xứng đáng nhận được sự đối xử cao nhất từ thế giới này.