“Đây là tiền lương lần này của cậu.” Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi sọc caro đưa phong bì tới: “Tổng cộng là hai ngàn ba, cậu đếm lại đi.”
Từ Tư Niên mở ra xem sơ qua, cũng vừa đủ.
Anh khẽ gật đầu: “Cảm ơn ông.”
“Thôi đi.” Người đàn ông kia vỗ vai anh: “Cái này thì có gì mà cảm ơn chứ. Album ảnh hôm nay của cậu không tồi đâu, sau này có cơ hội chúng ta lại hợp tác lần nữa.”
“Vâng.” Thái độ của Từ Tư Niên ôn hòa.
Tháng này phải đóng tiền thuê nhà rồi.
Trong thẻ của anh còn lại bảy trăm, cộng thêm hai ngàn ba này nữa là vừa đủ.
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại reo lên.
Nhìn thấy trên màn hình biểu thị là “Chủ thuê nhà”, anh giơ điện thoại cho người đàn ông trung niên xem: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã.”
Người đàn ông kia cười ha hả: “Cậu nghe đi, nghe đi.”
Sau đó ông ta nhìn theo bóng lưng anh đi xa, vuốt cằm, trợ lý nhỏ cười tủm tỉm đến gần: “Ông chủ nghĩ gì thế?”
“Cậu nói xem cậu ta có điều kiện tốt như vậy sao lại không hot nhỉ?” Người kia hỏi.
Trợ lý cũng nhìn bóng lưng của Từ Tư Niên, anh cao gần 1m9, dáng người chuẩn model nam, càng đừng nói đến gương mặt kia, vừa nhìn là khiến người người ganh tị, chỉ biết hờn lúc Nữ Oa tạo ra con người quá bất công.
Trợ lý đứng chung với ông chủ, cùng vuốt cằm, nhỏ giọng nói chuyện mình nghe được: “Nghe nói cậu ta từ chối tất cả quy tắc ngầm trong giới, còn từng đắc tội Thái tử gia của văn hóa Diệu Lệ nên không có đạo diễn nào dám mời cậu ta đóng phim cả.”
“Là nhà họ Triệu kia hả?” Ông chủ hỏi.
Trợ lý: “Đúng vậy, chẳng phải mấy ngày này còn lên cả hot search vì chuyện ly hôn đó sao?”
“Chậc chậc.”
Đang nói chuyện, Từ Tư Niên đã nghe điện thoại xong, hai người lập tức đổi thái độ tươi cười nói chuyện với anh một hồi, nhưng vẫn im lặng không nhắc tới chuyện hợp tác lần nữa.
Từ Tư Niên cũng không thấy kinh ngạc, chỉ tùy ý đáp vài câu rồi rời khỏi chỗ chụp hình.
Sắc trời bên ngoài đã tối, sương chiều nặng trĩu, Ninh Giang đổ mưa cả ngày, trên mặt đất đã đọng thành một vũng nước, bây giờ mưa đã nhỏ dần, chỉ còn cơn mưa lất phất. Xuyên qua ánh đèn đường sáng chói cũng đủ nhìn thấy hạt mưa bụi nhỏ nhắn, người đi đường ít dần, lưa thưa có vài ba người đi ngang qua anh.
Mặt Từ Tư Niên vẫn bình tĩnh đội mũ lên, lấy một hộp thuốc lá trong áo khoác màu đen, ngón tay dài rút ra một điếu.
Tách.
Ánh lửa lập lòe sáng lên trong tối mịt, gương mặt đẹp trai cũng thoắt ẩn thoắt hiện trong khói mù.
Anh đứng tại chỗ hút một điếu thuốc rồi mới cất bước đi về phía trước.
…
“Tiểu thư, chúng ta… không đi xuống à?” Chú Vương nhìn Từ Tư Niên rời đi, dò hỏi.
Lâm Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ bằng ánh mắt trầm lắng, trong tay cầm một xấp tài liệu. Cô nhéo mi tâm, cả người khẽ ngã về sau: “Không được.”
Chú Vương: “Tôi hiểu rồi.”
Xe chạy về phía Từ Tư Niên rời đi, Lâm Nhiễm dựa vào một bên cửa sổ nhìn sườn mặt của anh, mãi đến khi biến mất không còn thấy gì nữa.
Chú Vương lại hỏi thử: “Tiểu thư, cô biết cậu ấy hả?”
Lâm Nhiễm: “Có thể xem là vậy.”
Lâm Nhiễm không muốn trả lời câu hỏi của chú Vương cho lắm nên trực tiếp nhắm mắt lại chợp mắt một chút.
Trong xe đang phát một bài nhẹ nhàng, trong lúc mơ màng, ký ức của Lâm Nhiễm quay về năm mười tám tuổi.
Sinh nhật năm đó cô để dành tiền mua một cái Tiramisu, quay về căn phòng trọ, sau khi uống say thì ôm chai rượu khóc to vì ngày đó cô không chỉ mất việc mà còn bị ông chủ hung dữ làm nhục một trận.
Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của cô.
Chật vật không chịu nổi, lấy nước mắt rửa mặt.
Buổi tối đi ngủ, cô mơ thấy mình đi tới một tòa thành nhỏ.
Trong tòa thành có một căn phòng công chúa, cô ngồi trên mặt thảm mềm mại, nhìn thấy chàng trai mặc âu phục ngồi trước đàn dương cầm, cách một tầng quang ảnh mông lung, anh đang đánh một khúc dương cầm.
“My Soul”.
Một khúc chữa trị đặc biệt.
Lâm Nhiễm nằm trên thảm, nước mắt chảy không ngừng.
Sau đó ngày nào người kia cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô, cuộc đời giống như cưỡi ngựa xem hoa của anh ta xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Từ một người không có tiếng tăm cho đến khi được ngàn người chú ý, một người không ai hỏi thăm cho đến idol thế kỷ.
Cô không biết tên của anh, cũng không nghe thấy giọng của anh trong thế giới kia, trừ âm nhạc của anh.
Lúc bất lực nhất, cô dựa vào âm nhạc của anh để tiếp tục gượng dậy, cô tưởng là anh sẽ luôn sáng chói như thế, mãi đến khi…
Một ngày trước khi xuyên qua đây, trong giấc mơ của cô, anh đang luyện tập trong phòng khiêu vũ với sắc mặt tái nhợt, hồ môi đầm đìa.
Cô xuyên qua tia sáng hư vô mờ mịt để ôm anh nhưng chỉ có thể ôm vào khoảng không.
Anh không nhìn thấy cô nhưng cô có thể ngồi trước mặt anh, miêu tả gương mặt anh một cách tỉ mỉ.
Không biết qua bao lâu, anh nhảy đến mức kiệt sức mới mệt lả trượt xuống sàn gỗ, cả người nằm thành chữ đại, sau đó anh dùng tay che mắt lại, quay người gào khóc thật to.
Không biết anh lấy đâu ra con dao gọt trái cây, bất thình lình cắt vào mạch máu. Máu tươi chảy xuôi theo hoa văn trên sàn nhà, anh nhắm mắt lại, khóe môi nở nụ cười.
Ánh sáng trong phòng tạo nên cảm giác mông lung, bụi bặm chuyển động trong không khí, ngoài cửa sổ xuất hiện cầu vồng xinh đẹp, Lâm Nhiễm ngồi tại chỗ khóc đến khàn giọng cũng không hề có tác dụng gì.
Hình ảnh ngày đó lại xuất hiện lần nữa, cô nghe thấy có người cứ gọi cô.
“Tiểu thư… Tiểu Nhiễm…”
Lâm Nhiễm bừng tỉnh, trên trán đổ một lớp mồ hôi, cả người cô sắp mệt lả đi, vừa quay qua đã thấy gương mặt lo lắng của chú Vương.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Lâm Nhiễm xua tay, bước xuống xe hít thở không khí trong lành, lúc này cô mới cảm thấy tốt hơn nhiều.
Cô không muốn mơ lại cơn ác mộng này nữa đâu.
Nhìn ba chữ “Từ Tư Niên” trên hồ sơ, cuối cùng Lâm Nhiễm cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Người cô nhìn thấy trong mơ chính là nam phụ của quyển sách này, là một nam phụ Yandere điển hình, bị nữ chính gọi tới là tới bảo đi là đi, là công cụ hình người mà cô ta dùng chọc tức nam chính. Bởi vì anh không giàu như nam chính cũng không có kịch bản cải mệnh nên đã chú định là thất bại trong chuyện tranh giành nữ chính rồi.
Mà dưới sự tác động của nam chính, sự nghiệp của anh cũng thất bại thảm hại.
Từ một idol thế kỷ được người người quan tâm cho đến một kẻ thua cuộc ai ai cũng kêu đánh, tất cả những chuyện này nam chính chỉ cần động tay một chút là được.
Mấy người nói coi có tức không chứ?
Cố gắng bao nhiêu năm cũng hóa thành tro tàn, đỉnh lưu lập tức bị cắn trả, bị bạo lực mạng, bị công kích thân thể, em trai ruột thì mất. Có ba chuyện này chồng chất lên nhau, cuối cùng anh chọn tự sát.
Mẹ kiếp, đúng là “Anh chỉ mất đi một mạng còn thứ anh ấy mất là tình yêu” mà!
Chỉ có thể nói tam quan của tác giả này bị chó ăn rồi, tất cả đều phục vụ cho nam nữ chính nên tạo ra nam nữ phụ không đáng một đồng.
Chỉ cần nhìn cô và Từ Tư Niên là hiểu.
Bây giờ Từ Tư Niên đã trở thành lốp xe dự phòng của nữ chính rồi.
Sau khi nhà Từ Tư Niên phá sản, cô ta thanh toán tiền thuốc men cho mẹ Từ bệnh nặng, cho dù không cứu được mẹ Từ nhưng ân tình cũng đã nợ, nữ chính còn là trà xanh lạt mềm buộc chặt level 10 nên đương nhiên dễ dàng bắt chẹt một người chưa từng có kinh nghiệm ngoài xã hội như Từ Tư Niên rồi.
Phù.
Lâm Nhiễm vừa nghĩ tới kịch bản nguyên tác là đau đầu, hơn nữa tại sao không cho cô xuyên qua lúc nhà Từ Tư Niên phá sản chứ? Cô có thể thừa dịp đó để cháy nhà hôi của, làm gì còn chuyện của nữ chính trà xanh nữa chứ?
Nhưng mà nếu như cô thật sự được chọn thì cô nhất định sẽ chọn quay về lúc trước khi nhà anh phá sản, lúc đó cô vẫn chưa gả cho Triệu Trác Thành, Từ Tư Niên vừa mới thi vào đại học, cả hai đều trong độ tuổi đẹp nhất của thanh xuân.
Haizz, nghĩ nhiều cũng thế thôi.
Lâm Nhiễm chỉ có thể tự an ủi mình, mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa muộn.
Bây giờ Từ Tư Niên vẫn là vai phụ tuyến ba mươi tám không có tiếng tăm, có một công ty quản lý rác rưởi gọi tắt là xưởng nhỏ, bọn họ đang thực hiện hình thức quản lý nuôi thả với anh.
“Chú Vương.” Lâm Nhiễm quay sang gọi quản gia: “Chú chuyển một khoản tiền vào thẻ cho Từ Tư Niên đi, lấy danh nghĩa chính đáng để chuyển cho cậu ấy.”
Nếu tính theo tuyến thời gian trong nguyên tác thì chắc hẳn bây giờ Từ Tư Niên sống khá khổ sở, phí kiểm tra định kỳ hàng tháng của em trai anh rất cao, anh đã nợ bên ngoài mười mấy vạn rồi.
Chú Vương đáp lại.
Lâm Nhiễm đi vào nhà, vừa đi tới trước bậc thang thì dừng lại.
“Thôi được rồi.” Lâm Nhiễm nói: “Không cần chuyển tiền đâu chú.”
Lòng tự trọng của Từ Tư Niên rất mạnh, chưa từng nhận bố thí của ai bao giờ, hơn nữa cho anh tiền như thế chẳng phải là đang tát vào mặt anh ư?
Lâm Nhiễm định chờ giải quyết chuyện của cô với Triệu Trác Thành cho xong, cô sẽ tính toán xem sau này mình sẽ làm gì, từng bước tới gần anh.
Cô không tin mình không giúp được Từ Tư Niên, dù sao cô cũng có kịch bản trong tay mà!
…
Biệt thự Hải Loan nằm ở khu biệt thự lớn nhất Ninh Giang, là căn sáng nhất to nhất trong khu biệt thự.
Kiến trúc Gothic truyền thống, đi vào là sân vườn cực kỳ rộng rãi, Lâm Nhiễm nhìn xung quanh rồi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới đẩy cửa bước vào.
Người hầu trong nhà không nhiều, thậm chí còn chẳng nhiều như bên biệt thự của Lâm Nhiễm và Triệu Trác Thành nhưng mặt mũi người nào cũng đều rất hòa nhã, trông rất thoải mái.
Bọn họ nhìn thấy Lâm Nhiễm thì khẽ giật mình, sau đó mỉm cười chào hỏi cô: “Đại tiểu thư.”. ngôn tình tổng tài
Lâm Nhiễm khẽ vuốt cằm.
Trang trí trong nhà thiên về kiểu dáng Châu Âu, trên hành lang đi lên lầu hai còn treo rất nhiều bức tranh nhưng không phải là những bức tranh nổi tiếng phải bỏ giá cao mới mua được mà là những bức tranh bọn họ đã vẽ lúc còn bé.
Rất ấm áp.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, lúc người hầu đưa nước qua cũng rất yên tĩnh, đi đứng không có chút tiếng động nào, rất có điệu bộ của gia đình giàu có.
Một người phụ nữ đeo tạp dề bưng một đĩa trái cây tới cho Lâm Nhiễm, một người khác bưng trà, hai người cùng đặt lên bàn, cùng nói: “Tiểu thư dùng thong thả.”
Lâm Nhiễm: “Cảm ơn mọi người.”
Hai người cùng nhìn đối phương, mặt trời mọc phía Tây ư?
Phải biết là mỗi lần vị tiểu thư này về đây đều vênh mặt hất hàm sai khiến, chỉ cần không hài lòng một chút là ném đồ đánh đập, chỉ cần cô về đây là tất cả đồ gốm sứ trong nhà đều sẽ đổi thành inox.
Sau khi mâm sứ của Cảnh Đức Trấn bị đập bảy lần thì phu nhân đã đưa ra chỉ thị này.
Lâm Nhiễm cũng không có biểu cảm gì.
Cô ghim một miếng táo, nhìn xung quanh một vòng mà chẳng thấy ai.
“À…” Lời vừa đến khóe môi đã bị Lâm Nhiễm nuốt xuống.
Cô định hỏi cha mẹ mình đâu nhưng từ nhỏ tới lớn cô chưa từng gọi kiểu này nên nhất thời không quen, không nói ra được.
Người hầu tha thiết nhìn cô: “Sao vậy tiểu thư?”
Lâm Nhiễm lại ăn một miếng trái cây, nhai xong mới hỏi: “Người trong nhà đâu cả rồi?”
Ừm, vậy thì đổi cách gọi khác.
“Tiên sinh và phu nhân đã dẫn Tiểu Nhiễm và Tiểu Vụ ra nước ngoài du lịch rồi ạ, tối nay sẽ trở về.” Người hầu đáp.
Lâm Nhiễm: “Bọn họ đi từ bao giờ vậy?”
“Năm ngày trước.” Người hầu nhìn sắc mặt của cô, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh vốn định gọi cô nhưng lúc đó cô và Tiểu Triệu tổng đằm thắm như keo sơn nên tiên sinh cũng không làm phiền cô nữa.”
Sợ Lâm Nhiễm nổi cáu nên người hầu mới giải thích như thế.
Thật ra những hành động của Lâm Nhiễm làm cho người nhà khó chịu nên ra ngoài mà dẫn cô theo cũng như đem theo bom hạn giờ, ai muốn thế đâu chứ?
Nhưng bây giờ Lâm Nhiễm hỏi thử, đương nhiên người hầu cũng nghĩ ra một câu trả lời làm hài lòng cả hai bên.
Đối với người đâm đầu vào tình yêu như Lâm Nhiễm thì chỉ cần người ta nói chuyện cô và Triệu Trác Thành đằm thắm là cô tuyệt đối sẽ không cáu giận.
Dần dà người hầu cũng thăm dò được đường đi của cô.
Dù sao cô cũng không ở trong nhà này hoài, qua loa vài câu cũng không sao.
Nhưng bây giờ Lâm Nhiễm đang tính toán thời gian.
Hôm cả nhà họ Lâm ra nước ngoài du lịch đúng vào ngày cô gặp tai nạn xe, chuyện này là tình cờ hay đã được sắp đặt trước đây?
Nếu là tình cờ thì thấy rõ số mệnh của Lâm Nhiễm không tốt, nhưng nếu bị người ta sắp đặt thì điều này nói rõ là có người muốn hại Lâm Nhiễm.
Đầu óc Lâm Nhiễm xoay chuyển rất nhanh.
Trái cây trong tay cũng không ăn nữa, cô ngẩn người nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Bỗng nhiên cô nghe thấy một tiếng thét chói tai, cô vừa tỉnh táo lại nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã thấy một thiếu niên xinh đẹp đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng căm phẫn liếc cô: “Lâm Nhiễm, chị lại định làm gì nữa vậy?”
Lâm Nhiễm: “…”