Ngày hôm sau.
Lúc Lâm Nhiễm tỉnh lại thì đầu cô hơi choáng, trời bên ngoài đã sáng, ánh nắng chói chang xuyên qua khung cửa sổ sạch sẽ. Cô dụi dụi mắt, vén tóc ra phía sau, lúc này cô mới từ từ nhớ lại mọi chuyện.
Hôm qua mệt quá định là giả vờ ngủ một chút thôi nào ngờ lại ngủ quên mất.
Sau đó Từ Tư Niên đã nói gì cô cũng không nhớ rõ.
Nhưng chỉ nhớ một câu duy nhất: Bạn gái của tôi cũng sợ sấm sét.
—Tôi phải ở cạnh cô ấy.
Trời ạ.
Bạn gái?
Lâm Nhiễm ngồi trên giường khóe miệng giật giật.
Cô ngồi dậy đi ra phòng khách, chỉ thấy A Lễ ngồi ườn trước ghế làm bài tập, vẻ mặt vô cùng tập trung.
Ánh mặt trời chiếu vào những sợi lông tơ trên gương mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc, xét theo góc mặt thì cậu và Từ Tư Niên giống nhau một chín một mười.
Quả thật là một Từ Tư Niên phiên bản thu nhỏ.
“Chào em.” Lâm Nhiễm chào cậu nhóc.
A Lễ ngẩng đầu vẫy vẫy tay chào cô: “Chào chị dâu.”
Cô thuận thế ngồi cạnh nhóc A Lễ, nhìn cậu nhanh nhẹn điền đáp án vào tờ đề thi.
Lâm Nhiễm cũng không lấy làm lạ.
Kèm nhóc A Lễ làm bài tập xong, Lâm Nhiễm mới nhìn thấy tin nhắn của Chu Nghiệp gửi đến.
—Cô đâu rồi hả?
Lâm Nhiễm:…
Cô hẹn với Lộc Hòa bàn bạc công việc.
Lâm Nhiễm tức tốc chạy đi trang điểm, A Lễ không có nơi nào để đi đành đi theo Lâm Nhiễm luôn.
Chu Nghiệp mặc một bộ vest màu xám chì, đứng ngay ngắn trước cửa phòng đặt hẹn riêng, nhìn thấy người phía sau Lục Nhiễm vẫy tay với mình, Lâm Nhiễm dắt A Lễ bước tới.
Chu Nghiệp không chút đắn đo: “Con của cô sao?”
Bước chân của Lâm Nhiễm khưng lại một nhịp: “Anh có mắt không?”
Chu Nghiệp ga lăng mở cửa cho cô: “Chỉ buột miệng hỏi thôi.”
Lâm Nhiễm cũng chẳng để tâm đến chuyện này.
Mối quan hệ giữa cô và Chu Nghiệp được miêu tả bằng một thành ngữ: Có cũng như không.
Thân thiết trên mức đối tác của nhau, nhưng nếu nói là bạn bè thì cũng không đến mức đó.
Nhưng điều này không ảnh hưởng sự yêu thích mà cô dành cho Chu Nghiệp.
Mới không gặp Chu Nghiệp một khoảng thời gian thôi, mà những cử chỉ điệu bộ của anh ta đã toát lên phong thái của một giám đốc phách lối rồi.
Dù dùng quần áo để tô điểm vẻ ngoài, nhưng so với lúc cô mới gặp Chu Nghiệp thì khó mà tin được đây là cùng một người.
Mà quá trình mài giũa Chu Nghiệp giống hệt như trò đổ thạch [1], vẻ ngoài thì thô ráp tầm thường, nhưng sau khi được gọt bỏ đi lớp ngoài xấu xí, thì những gì còn lại chính là đá quý.
[1] 赌石 (đổ thạch): là hoạt động mua và cắt nguyên thạch để lấy phỉ thúy. Nếu cắt ra được phỉ thúy tốt thì sẽ trở nên giàu có, ngược lại không có phỉ thúy thì sẽ táng gia bại sản.
Có lẽ điều này cũng nằm ở ngoại hình của anh.
Nhưng lòng của Lâm Nhiễm chỉ hướng về những giá trị nguyên thủy.
Chu Nghiệp và Lộc Hòa bàn bạc cũng sắp xong rồi, bây giờ chỉ còn chờ bên pháp lý bắt tay vào chuẩn bị hợp đồng.
Nhưng Lộc Hòa đề nghị muốn đích thân gặp mặt Lâm Nhiễm.
Điều này cũng chả trách được.
Dù sao đối với Lộc Hòa mà nói, thì đây là một ván cược lớn mà.
Khi hủy hợp đồng với bên công ty cũ, nếu đổi sang một công ty có tên tuổi khác thì không nói gì, nhưng đằng này lại là một công ty vừa không có chỗ đứng lại vừa mới thành lập.
Nếu cô là Lộc Hòa thì cô cũng không đến.
Nhưng Chu Nghiệp quả thật có tài năng này.
Trong lúc chờ đợi Lộc Hòa đến, cô và Chu Nghiệp đã tranh thủ bàn bạc đưa ra quyết định cho bước tiếp theo.
Thực ra cũng chẳng có bao nhiêu, công việc của Chu Nghiệp phần nhiều đều xoay quanh Lộc Hòa, còn Lâm Nhiễm sẽ phụ trách mua IP, kiếm vốn đầu tư, thêm vào đó là đào tạo người mới.
Việc vận hành cũng công ty không chút khởi sắc, quy mô hiện tại của công ty quá nhỏ, đợi đến khi ký kết được với Lộc Hòa thì mới có thể lan tỏa sức ảnh hưởng, hàng đống việc đều cần Lâm Nhiễm và Chu Nghiệp quan sát.
Phân chia lượng công việc xong, thì mặc sức mà mơ mộng về tương lai, Lâm Nhiễm chợt nghĩ đến Alexander.
Lúc hai người đang thảo luận gần xong thì Lộc Hòa đến.
Đây là lần đầu tiên Lâm Nhiễm gặp Lộc Hòa.
Cậu ta cao gần 1m75, vẻ ngoài giống với Hàn Phạm [2], mắt một mí, mái tóc vàng, má đỏ môi hồng, lúc cười lộ ra một cái đồng tiền mờ mờ, khi đứng cạnh Lâm Nhiễm thì cao xêm xêm cô.
[2] 韩范: Hàn Phạm, không rõ tên tự, là quan viên dưới quyền quân phiệt Viên Thượng cuối thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc
Người con trai này đóng phim thanh xuân vườn trường là hết nước chấm.
Sau khi hàn huyên đôi câu thì Lâm Nhiễm và Lộc Hòa ngồi xuống.
Con người cô trước giờ rất để ý đến ấn tượng đầu tiên, ấn tượng ban đầu của Lộc Hòa dành cho cô vô cùng tốt: Không kiêu căng.
Sau khi Lộc Hòa ngồi xuống thì từ từ bắt đầu rửa ly uống nước, dù cái ly đó đã rất sạch không có lấy một hạt bụi, anh ta rót nước vào ly thong thả cọ rửa.
Lâm Nhiễm không nói gì cả, nhìn sơ anh ta vài cái, sau đó rũ mi nhìn bộ đồ ăn ở trước mặt mình.
Cô từng tìm hiểu.
Lộc Hòa mắc bệnh sạch sẽ.
Vì vậy đây chỉ là hành động theo thói quen khi anh đến một nơi xa lạ thôi.
Lúc anh ta làm những việc này cô chỉ cần nhìn thôi là được.
Đợi đến khi anh ta làm xong xuôi, sẽ tự động bắt chuyện.
“Lâm tổng.” Sau khi rửa sạch chiếc ly xong thì Lộc Hòa mới nhẹ nhàng mở lời, giọng nói của anh ta hơi cao, nghe hơi chói tai nhưng giọng điệu khi nói chuyện thì vô cùng thành thật: “Lần này, hợp tác vui vẻ.”
Lâm Nhiễm: “…”
Chỉ vậy thôi mà đồng ý rồi?
Cô còn chưa nói gì hết mà!
Cô đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Chu Nghiệp, Chu Nghiệp cũng chỉ nhướn nhướn mày.
Lâm Nhiễm thừa nhận cô và tên đối tác của mình chưa từng đạt đến cảnh giới ăn ý này.
“Tôi muốn có một phòng làm việc.” Lộc Hòa nói: “Hai người có thể dùng danh nghĩa của tôi, nhưng những thủ tục có liên quan tới tôi thì sẽ do tôi toàn quyền quyết định.”
Lâm Nhiễm: “Được.”
Lộc Hòa: “Người đại diện và trợ lý cũng do tôi tự chọn, công ty không có quyền can thiệp. Còn nữa, những chế độ đãi ngộ đặc biệt trong nội bộ công ty tôi hy vọng mình sẽ nhận được đãi ngộ đó.
“Được.” Lâm Nhiễm đồng ý hết thảy: “Nhưng những người mà cậu lựa chọn phải thêm tên công ty vào trong mục chứng thực trên weibo của cậu, về việc chuyện tài nguyên nhân lực thì cậu có thể yên tâm. Công ty hiện tại không có người nào nổi tiếng bằng cậu cả, vì vậy mọi đãi ngộ sẽ dành hết cho cậu.”
Cuối cùng, Lộc Hòa dùng tiếng tăm của mình để lôi kéo nhân lực cho công ty.
Công ty cho cậu được tự do.
Hai bên đều là người có hiểu biết nên bàn bạn rất nhanh chóng.
Chuyện công bàn xong thì ắt hẳn sẽ tán dốc vài câu, trên bàn làm việc có mấy người lớn và một đứa nhóc, chủ đề bàn tán đương nhiên chuyển qua A Lễ rồi.
Lộc Hòa hỏi trước: “Nhóc con, em mấy tuổi rồi?”
Mắt của A Lễ đảo tới đảo lui, miệng mấp máy nhưng không nói được tiếng nào.
Không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng.
Lộc Hòa cũng không miễn cưỡng nữa, anh đảo mắt nhìn Lâm Nhiễm: “Sao đột nhiên muốn thành lập công ty giải trí?”
Lâm Nhiễm vuốt vuốt cằm, nhún nhún vai: “Muốn làm thì làm thôi.”
“Vậy tại sao cô không tự mình ra mặt?” Lộc Đàn hỏi.
Lâm Nhiễm: “Muốn cho người khác thêm cơ hội.”
“Mà hơn nữa cậu không cảm thấy làm bà chủ sướng hơn nghệ sĩ sao?”
Lộc Đàn hùa theo: “Cũng phải.”
Làm chủ tự do hơn nghệ sĩ nhiều.
Đây cũng là lý do mà Lộc Hòa chuyển khỏi công ty cũ.
Chỗ nào cũng tốt, nhưng không được tự do.
Những kịch bản, gameshow mà cậu muốn nhận toàn bộ đều phải thông qua ý của cấp trên. Dù cho đạt đến danh vị như ngày hôm nay, cậu vẫn không có quyền được tự chọn lựa.
Có điều Lâm Nhiễm vẫn còn một câu chưa nói, cô ấy như vậy lẽ nào muốn đi trình diễn dùng ngực phá đá sao?
Ngoài gương mặt ra thì không còn điểm nào làm lợi thế cả.
Thôi thì làm bà chủ, nâng đỡ được bao nhiêu thì hay bất nhiêu.
Thật ra, còn một lý do quan trọng nhất chính là—Từ Tư Niên.
Nói được một lúc A Lễ nghe xong cũng buồn ngủ, ngồi bên cạnh ngáp liên tục.
Lúc này Lâm Nhiễm mới dẫn A Lễ đi ra.
Thoáng cái đã một tuần.
4 giờ chiều nay Lâm Nhiễm có một tiết học.
Có nghĩa là cô phải xin về nữa buổi, dù sao thì thời gian tan học của tiểu học cũng sớm hơn đại học.
Lâm Nhiễm dứt khoát đi học lớp khác, lúc gần tan học cô chạy lên bục giảng tìm thầy giáo, bảo thầy cô xin học trước một tiết, tiết sau khỏi cần điểm danh cô.
Thầy giáo nhìn cô khó nói nên lời, mãi đến khi Lâm Nhiễm nhìn lấy quyển sổ điểm danh của thầy.
Tên cô và Thang Dịch Hân bị gạch đen, một dấu ngoặc được vẽ bên cạnh tên hai người, bên trong ghi là: Không chọc nổi!
Lâm Nhiễm:…
Rốt cuộc cô và Thang Dịch Hân đã làm gì vậy chứ?
Lúc mặt thầy giáo đen như đít nồi, Lâm Nhiễm vẫn gượng cười kí tên của mình vào bên cạnh, sau đó vội vàng chạy đi.
Sau khi ra khỏi lớp cô bị thầy phát hiện.
Nhưng cũng chỉ có thể bái bai thầy.
Lâm Nhiễm loạng choạng chạy đến cửa trường học của A Lễ.
Lúc này phụ huynh không đông lắm, cô đứng đó chờ, chờ đến khi dòng xe trở nên nhộn nhịp, những chiếc xe đến rồi đi qua lại không ngừng trước mặt cô, đúng lúc này tiếng chuông tan học vang lên.
Lâm Nhiễm nhìn những đứa trẻ bên trong hàng rào, những gương mặt đầy ắp niềm vui.
Nhưng trong dòng người đó cô không thấy A Lễ.
Giống như trước đây, đợi đến khi những học sinh đã đi về bớt, Lâm Nhiễm mới vào trường đón A Lễ.
Cậu vẫn ngồi ở im ở chỗ của mình, có điều bên cạnh cậu xuất hiện thêm một bạn nữ.
Hai đứa cúi người không biết đang trao đổi việc gì.
Lâm Nhiễm gõ gõ cửa kính, A Lễ ngẩng đầu lên xem, sau đó cười tủm tỉm với cô.
Ánh mắt cong cong, cánh tay giơ lên vẫy tay với cô.
Lâm Nhiễm bước vào lớp học, bạn nữ chung bàn của A Lễ có đôi mắt rất xinh đẹp, giống như quả nho lúc cuối thu, vừa đen vừa tròn.
Lâm Nhiễm vẫn còn ấn tượng với cô nhóc này.
Hôm đó ngay cổng trường học, cô nhóc đứng trước mặt Lâm Diễm bảo vệ chị của mình.
Cô nhóc nhìn thấy cô thì mỉm cười rồi chào cô.
Sau khi cô dẫn A Lễ về, trong lớp học chỉ còn mình cô nhóc đó.
Đứng ở ngoài nhìn, cô nhóc ngồi đó giống như một con bướm xinh đẹp kiêu kì, tay cô bé cầm một tờ giấy bóng gói kẹo, không thèm để tâm đến thế giới ồn ào bên ngoài.
Lâm Nhiễm giống như nhìn thấy bản thân của nhiều năm về trước.
Ngồi ở một xó xỉnh cô độc, nghịch giấy gói kẹo đầy màu sắc trong tay bất giác đã hết một ngày.
Đến khi mặt trời lặn sắc trời cũng nhá nhem.
Một lát sau, một cô gái mặc một chiếc áo len đen xuất hiện trên hành lang, có lẽ đang gấp gáp, hai má cô ấy đỏ ửng, lúc sắp đến cửa lớp học thì giảm bước chân.
Nếu như cô nhớ không lầm thì cô gái này chính là “nhỏ câm điếc” mà Lâm Diễm nói đến.
Cô gái bước vào lớp học dắt cô nhóc về, trong khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, cô ấy nở một nụ cười dịu dàng.
Cộng với ánh mặt trời ấm áp ở phía xa, vô cùng dễ chịu.
Lâm Nhiễm nhìn bóng lưng đã khuất xa không nhịn được rút điện thoại ra, chụp lại bóng lưng đó.
Sau đó gửi cho Lâm Diễm.
— Coi đi, một em gái xinh đẹp!
Lâm Diễm trả lời: Nhỏ câm điếc?
Lâm Nhiễm: Giỏi đó chứ, coi bóng lưng thôi mà đã đoán ra rồi?
Bức ảnh mà Lâm Nhiễm chụp vô cùng mờ ảo, mấu chốt là sắc trời màu cam, có phần hơi mờ ảo, người rời đi cũng chỉ là một bóng lưng nho nhỏ.
Hơn nữa cũng chụp qua loa, hình ảnh còn bị nhòe.
Lâm Diễm vừa nhìn đã nhận ra, cũng giỏi đấy chứ.
Lâm Nhiễm trả lời lại: Nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi người ta là nhỏ câm điếc.
Lâm Diễm: Cô ấy đang ở đâu?
Lâm Nhiễm: Đã đi rồi.
Lâm Diễm không rep nữa, Lâm Nhiễm cũng dẫn A Lễ đi khỏi.
Hai người bước đi trên đường lớn, A Lễ suốt dọc đường không nói câu nào, lúc đi qua một cua quẹo cậu thì thầm: “Minh Lãng.”
“Hả?” Lâm Nhiễm nhíu mày hỏi.
A Lễ ngẩng đầu lên chớp chớp mắt: “Chị của bạn cùng bạn của em tên Minh Lãng.”
“Không phải nhỏ câm điếc.”
Lâm Nhiễm chợt bật cười, tiện tay xoa xoa đầu cậu.
“Sao em biết chị muốn biết tên của chị gái đó?” Lâm Nhiễm hỏi.
A Lễ lắc đầu: “Em không biết.”
“Chỉ là lần trước anh cứ gọi chị ấy là nhỏ câm điếc, bạn cùng bàn của em không có vui.”
“Vả lại cái tên nhỏ câm điếc nghe không hay chút nào.”
“Đúng vậy.” Lâm Nhiễm phụ họa theo.
Một lúc sau A Lễ ấp úp nói tiếp: “Giống như người ta gọi em là đồ ngốc vậy.”
“Em không vui tí nào.”
Lâm Nhiễm xoa xoa đầu cậu, mái tóc mềm mại đan qua kẽ tay cô: “Chị biết rồi.”
“Chị sẽ dạy dỗ thằng nhóc đó một trận. Nhưng mà bây giờ A Lễ đừng có buồn bực nữa được không nào? Chị dẫn em đi khu vui chơi được không?”
Ánh mắt của A Lễ phút chốc sáng bừng lên nhưng chỉ trong nháy máy, cậu lưỡng lự: “Chúng…ta…có thể không?”
Lâm Nhiễm búng ngón tay: “Tự tin lên nào, bỏ chữ “không” đi.”
Thường ngày Từ Tư Niên bận bịu, số lần A Lễ được ra ngoài chơi đếm trên đầu ngón tay.
Bây giờ Lâm Nhiễm dẫn cậu đi, cũng coi như là giải tỏa.
Đáng ra chủ nhật mới tính dẫn A Lễ đi, nhưng hôm đó Lâm Nhiễm phải đến công ty một chuyến, lỡ mất một ngày.
Bây giờ rảnh rỗi không có gì làm, vừa khéo có thể dẫn A Lễ đi.
Hai người bắt xe đi thẳng đến khu vui chơi.
Trên xe, A Lễ nhích tới nhích lui, lo lắng bồn chồn, đuôi chân mày ngập tràn niềm vui.
Lâm Nhiễm đưa điện thoại cho cậu chơi, cậu nhóc còn pose dáng say hi.
Phông nền đen thui nhưng mang theo ánh sáng.
Đôi mắt của A Lễ sáng long lanh.
Hàm răng của cậu vừa đều vừa trắng, còn lộ một cái răng nanh.
Bức ảnh được chụp mang phong cách retro.
Lâm Nhiễm nhất thời không biết nên khen kỹ năng chụp ảnh của bản thân hay khen mặt mộc của A Lễ.
Lâm Nhiễm tiện tay gửi bức ảnh cho Từ Tư Niên.
Vài giây sau bên kia mới trả lời: Kỹ thuật chụp ảnh đỉnh đấy.
Lâm Nhiễm:…
Một sự hài lòng khó nói.
“Nhất Trung.” A Lễ nhìn ra cửa sổ lẩm bẩm, sau đó hỏi Lâm Nhiễm: “Đó có phải là trường học của chị A Vụ không?”
Lâm Nhiễm nhìn sang, đúng là như vậy.
Lâm Vụ theo học tại trường cấp 3 giỏi nhất Ninh Giang, lúc này ngoài trường cũng không đông người lắm. Mặc dù trời đã tối nhưng bên trong trường học đèn mở sáng trưng.
“Em cũng nhớ dai thiệt đó.” Lâm Nhiễm đáp.
A Lễ cười khì.
Những đèn xe đèn đỏ gần trường học nhiều vô số, chưa tới 100m đã có hai cái cột đèn giao thông, có lẽ hai người Lâm Nhiễm không gặp may rồi, lần nào đi tới cũng gặp phải đèn đỏ.
Xe dừng ở chính giữa, phía trước là một mảng đỏ lòm.
A Lễ liên tục thò đầu nhìn ra ngoài, đây là lần đầu cậu đi chơi xuân.
Lâm Nhiễm tựa vào cửa kính chợp mắt một lúc, ánh sáng từ bên ngoài hắt lên mặt của cô.
Đột nhiên A Lễ lôi tay áo của cô, nhẹ nhàng gọi cô: “Chị dâu.”
“Hả?” Lâm Nhiễm hé mắt.
Giọng nói của A Lễ có chút gấp gáp: “Chị dâu, chị xem đó có phải chị A Vụ không?”
Nghe thấy cái tên Lâm Vụ, Lâm Nhiễm tỉnh táo hẳn.
Giờ này Lâm Vụ đáng lẽ nên học tiết tự học ban đêm chứ.
Sao có thể xuất hiện ở ngoài trường học?
Cô nhìn theo hướng mà A Lễ nói, chỉ nhìn thấy Lâm Vụ mặc đồng phục đi cùng mấy tên con trai lên phía trước.
Cô thu vai, mái tóc dài mượt rủ xuống eo, đôi chân thon dài còn đang run rẩy.
Tên nhãi đi phía sau cô bé còn đưa tay bóp mông Lâm Vụ.
Lâm Vụ dừng bước liền bị đám con trai kia xô đẩy.
Ánh mắt của Lâm Nhiễm trở nên ác liệt, cô nói với tài xế: “Dừng xe.”