• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng bảy ở Ninh Giang đã bắt đầu mưa, tiếng sấm vang rền.

Bên ngoài gió táp mưa sa, thời tiết u ám, trong căn biệt thự trang trí xa hoa lại hoàn toàn yên tĩnh, mỗi người hầu đều đang thực hiện công việc của mình, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Trong góc xó phòng bếp, một người phụ nữ mập mạp vừa chọn thức ăn vừa cẩn thận tám chuyện với người phụ nữ đang ngồi xổm trên nền nhà: “Tiên sinh thật sự muốn ly hôn với cô ta à?”

“Chắc là vậy rồi.” Người phụ nữ kia nói: “Hôm qua tiên sinh còn đưa cả người phụ nữ kia về nhà cơ mà.”

“Haizz.” Người phụ nữ mập mạp nói: “Bởi tôi nói rồi mà, nên rời đi sớm đi. Với tính cách kia của cô ta thì không ai sống nổi với cô ta đâu, chỉ cần không vừa ý một chút là ném đồ, người quý giá như tiên sinh sao mà giống như chúng ta được.” Nói xong người nọ khẽ chớp mắt, ngồi xổm xuống tám tiếp: “Tôi nghe nói là ban đầu cô ta khóc lóc năn nỉ, nhất quyết phải gả cho tiên sinh. Lúc trước tiên sinh có một cô bạn gái cực kỳ yêu thương, còn định kết hôn luôn rồi, kết quả là bị cô ta chặn ngang, bất đắc dĩ mới phải cưới cô ta. Hai năm trôi qua, tính tình của cô ta càng ngày càng tệ hại hơn. Mặc váy trắng, nuôi tóc dài thì sao chứ? Chờ đến khi chính chủ trở về rồi thì chẳng phải cô ta vẫn phải ngoan ngoãn nhường chỗ ư?”

Người phụ nữ kia đứng dậy rửa rau trên quầy bếp, nhỏ giọng nói: “Đừng nói thế, tính tình của cô ta hơi tệ thật nhưng cũng cho tiền chúng ta không ít, cả Ninh Giang này cũng không tìm được gia chủ nào chịu chi như cô ta đâu.”

“Tiền đó là do chúng ta nên nhận được.” Người phụ nữ mập mạp hừ lạnh một tiếng đứng rồi đứng song song với người kia, liếc mắt lên trời: “Tôi ở cái nhà này bị trút giận cũng không ít đâu, cả ngày ngoài bưng trà rót nước cho cô ta thì lại rửa chén nấu cơm, cô ta cho hơn hai vạn cũng không hề quá tay. Hơn nữa nhà cô ta giàu như vậy, cho chúng ta thêm một tí thì có sao đâu?”

Hai người họ đang nói chuyện thì bất chợt nghe thấy một tiếng ho nhẹ sau lưng. Cơ thể hai người run lên, run rẩy quay người lại, gương mặt lập tức lộ vẻ sợ sệt.

Người phụ nữ mập mạp kia phản ứng lại trước, mỡ trên mặt cũng tụ lại, cười tít mắt nhìn người đang đứng ngoài cửa, run rẩy hỏi: “Phu nhân, tối nay cô muốn ăn món gì?”

“Thịt nướng đi.” Lâm Nhiễm đi vào phòng bếp, cô đi rất gần bọn họ nên có thể nghe thấy tiếng răng đánh cầm cập của hai người, cô nở nụ cười chết chóc: “Thịt ba chỉ nướng mỡ hành là ngon nhất.”

Lúc nói câu đó, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt của người phụ nữ mập mạp kia, nụ cười trông rất đáng sợ.

“Vâng ạ.” Người phụ nữ mập mạp kia đáp lại.

Lâm Nhiễm nhìn bà ta một chút rồi duỗi tay về phía trước, vừa mới giơ lên đã bị người phụ nữ mập mạp kia giữ tay lại. Bàn tay béo ú của bà ta nắm chặt lấy cánh tay yếu ớt của Lâm Nhiễm, mở to mắt: “Phu nhân, những lời vừa nãy tôi chỉ đùa thôi, cô đừng coi là thật mà. Làm gì thì làm cũng đừng ra tay đánh người, từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng bị đánh bao giờ cả!”

Lâm Nhiễm dùng sức thật mạnh để cứu tay mình ra, sau đó đi qua bà ta lấy một quả táo trên tủ bếp cẩm thạch, quả táo vừa to vừa đỏ nằm trong lòng bàn tay trắng nõn, cô chỉ cần dùng lực một chút là chen qua được hai người đang đứng trước bồn rửa. Cô mở vòi sen, dòng nước trong veo chảy xuống tay, trượt theo da thịt của cô vào trong bồn. Cô cúi thấp đầu, hàng lông mi vừa dài vừa cong hạ xuống tạo thành một bóng râm dưới mắt, giọng cũng thờ ơ: “Tiền lương bảo mẫu ở Ninh Giang là từ bảy ngàn đến một vạn, thím Nguyệt cũng chỉ có hơn một vạn mà còn phải biết ba loại ngôn ngữ, có giấy chứng nhận tư cách đầu đếp, có đầu óc, ngoại hình cũng không tồi nên mới nhận được lương cao.”

“Tôi dùng tiền thuê cô thì tôi là bên A, tôi có quyền đề xuất ý kiến thay đổi nếu như cô làm chuyện gì đó khiến tôi không hài lòng.” Lâm Nhiễm từ tốn nói: “Nếu như cô không hài lòng thì bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn gói rời đi, nếu đã tiếc tiền tôi trả nhưng cảm thấy con người của tôi là lowB thì cô phải xoắn xuýt nhiều rồi.”

“Phu nhân…” Người phụ nữ mập mạp kia chợt cuống lên: “Tôi không có ý đó! Cô ưu tú như vậy, tướng mạo xinh đẹp, gia thế cũng tốt, chắc cô sẽ không so đo với người tay chân vụng về như tôi đâu nhỉ…”

Lâm Nhiễm vặn vòi nước lại, không nói câu nào mà đi ra khỏi phòng bếp.

Người phụ nữ mập mạp kia sốt ruột gọi cô: “Lâm Nhiễm, rốt cuộc cô muốn gì?”

Lâm Nhiễm dừng bước lại nhưng không quay đầu: “Cô bị sa thải, đến chỗ chú Vương kết toán lương rồi dọn ra ngoài nhanh đi, tôi cũng không muốn bỏ ra hơn hai vạn để nuôi một người tám chuyện về chủ mình đâu.”

Cô nói xong cũng không quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ nữa, đóng cửa đi lên lầu hai.

Cô lờ mờ nghe thấy có tiếng nghị luận nho nhỏ.

“Phu nhân thay đổi nhiều thật, chuyện ly hôn làm cô ấy bị kích thích à?”

“Ôi, nếu như cô mà đi qua Quỷ Môn Quan một lần thì chắc cũng sẽ thay đổi đó.”

“Tiên sinh thật sự muốn ly hôn với cô ấy hả? Tôi thấy hai người họ đẹp đôi mà.”

“Đẹp đôi chỗ nào chứ? Phu nhân vừa mang giày cao gót vào còn cao hơn cả tiên sinh, cũng do phu nhân săn sóc nên mới không làm thế thôi, nhưng tình cảm mà, đâu phải chỉ cần một người cố gắng là được đâu? Nếu để tôi nói thì ly hôn cũng rất tốt, ít nhất thì không cần ngày ngày cãi nhau, cuối cùng thành một đôi vợ chồng bất hòa.”

“Hi vọng là vậy.”

Bên ngoài gió to ầm đùng, hạt mưa to chừng hạt đậu bắt đầu rơi xuống lốp bốp, Lâm Nhiễm nhìn xung quanh một phòng.

Đây là phòng ngủ của cô và Triệu Trác Thành.

Nói chính xác hơn thì đây là phòng ngủ của Lâm Nhiễm trước và Triệu Trác Thành, chỉ có điều là Triệu Trác Thành chưa từng quay về đây ngủ lần nào.

Đúng thế, cô không phải là Lâm Nhiễm.

Mà cũng không đúng, cô đã là Lâm Nhiễm rồi nhưng cũng không phải là Lâm Nhiễm lúc trước nữa.

Cô là một người bình thường mất cả cha lẫn mẹ đến từ Trái Đất thế kỷ hai mươi mốt, còn thế giới này là một quyển sách có tên “Tổng giám đốc bá đạo và cô vợ bỏ trốn”, Lâm Nhiễm lý giải đây là thời không song song.

Cô xuyên vào thân xác của một nữ phụ nhà giàu trong sách cùng tên cùng họ với mình. Cô ấy thích Triệu Trác Thành rất nhiều năm nhưng bây giờ anh ta lại muốn ly hôn với cô ấy, đã thế còn không chiếm được cơ thể của Triệu Trác Thành nên Lâm Nhiễm mới lừa anh ta về biệt thự, muốn bỏ thuốc anh ta để thành việc. Kết quả là có mở sẵn cửa thì người ta cũng chẳng thèm, còn kìm nén dục vọng đi tìm người trong lòng, trong lòng cô ấy cảm thấy ngột ngạt nên ra ngoài đua xe, cuối cùng xảy ra tai nạn, sau đó Lâm Nhiễm cũng đến đây.

Mà cốt truyện tiếp theo của quyển sách này đi theo hướng nữ phụ ly hôn xong thì ỷ vào nhà cơ to, điên cuồng gây sự nhưng không đánh lại hào quang của nữ chính, cuối cùng còn tan nhà nát cửa, nam nữ chính thì hạnh phúc với nhau đến cuối đời.

Đúng là Mary Sue, Lâm Nhiễm chính là bàn đạp để nữ chính bước lên đỉnh cao cuộc đời.

Cô nằm trong bệnh viện tận năm ngày mà không ai đến thăm, có thể hiểu được cô tiểu thư này sống thảm cỡ nào. Nhưng năm ngày đó cũng đủ để cô tìm hiểu mọi chuyện ở đây, nhưng càng tìm hiểu cô càng cảm thấy Lâm Nhiễm não tàn.

Nói ngắn gọn là một ván bài tốt bị đánh cho nát bét.

Như lúc nãy nữ đầu bếp kia có nói đó, nếu không có Lâm Nhiễm chứa chấp bà ta thì bà ta vẫn đang lang thang đầu đường xó chợ rồi. Lúc trước bà ta và chồng ầm ĩ ly hôn, kết quả là chồng bà ta bắt tay với tiểu tam cướp nhà cửa, xe và con trai bà ta, bà ta hết cách chỉ đành lang thang trên đường. Sau đó bà ta gặp được Lâm Nhiễm thương cảm cho mình, cho bà ta đến biệt thự làm việc, một tháng được hai vạn ba tiền lương, có thể nói là độc nhất ở toàn Ninh Giang rồi.

Nhưng người phụ nữ này thật sự không biết làm gì cả, nấu cơm thì dở, thậm chí rửa bát còn không sạch, rửa trái cây thôi mà trên đó còn chừa lại vài thứ bẩn thỉu. Lâm Nhiễm vẫn luôn thuận miệng nói gì mà “Chẳng trách chồng bà lại ngoại tình” rồi “Con của bà không muốn theo bà cũng phải”, mỗi câu nói đều đâm vào lòng người, vừa ác vừa chí mạng.

Vậy nên mới trở thành cục diện bây giờ, đa số người hầu trong biệt thự này đều là do cô ấy bỏ tiền túi ra nuôi nhưng không ai cảm ơn sự trả công của cô ấy, cái này cũng không tránh hỏi EQ thấp của cô ấy.

Còn hôn nhân với Triệu Trác Thành thì càng đơn giản hơn, cô ấy luôn là người chủ động, thậm chí còn đến mức la liếm cơ.

Lúc đầu trong vòng phú nhị đại này, cô ấy vừa gặp đã yêu Triệu Trác Thành, dốc toàn lwucj cả nhà, thừa dịp tài vụ của công ty nhà họ Triệu đang gặp nguy cơ, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của kết hôn với Triệu Trác Thành. Vừa tròn 20 tuổi đã kết hôn, làm một buổi hôn lễ long trọng khiến cả Ninh Giang khiếp sợ, vì thế nhà họ Triệu còn ép người trong lòng của Triệu Trác Thành ra nước ngoài, Triệu Trác Thành chán ghét cô ấy đến cực điểm, cũng không hề chạm vào cô ấy.

Vì có thể khiến Triệu Trác Thành nhìn mình thêm vài cái, một người cao 1m75 như cô ấy đổi sang mặc váy trắng thanh thuần, mang giày vải màu trắng, những cây son xinh đẹp và đồ trang sức nặng nề mà cô ấy thích cũng bị bỏ xó hết. Cô ấy đổi mái tóc ngắn chạm vai gợn sóng của mình thành mái tóc dài đen thẳng, giống như Sadoko, hoàn toàn biến mình thành một thế thân.

Ngốc thật.

Quá ngốc.

Mặc như thế thì không phải là người ta đang nhìn cô ấy, mà là đang xuyên qua cô ấy nhìn người trong lòng đó? Vậy nên những gì cô ấy trải qua cũng chứng minh một đạo lý: La liếm cuối cùng cũng chẳng được gì cả.

Cuộc hôn nhân này không chỉ không giúp cô ấy có được tình yêu mà còn làm cô ấy mất đi tình thân và tình bạn, những mối quan hệ xã giao không nhiều càng không còn bao nhiêu.

Lâm Nhiễm là trẻ mồ côi từ nhỏ giống vừa khổ vừa cực, không thể nào hiểu được tâm lý tìm đường chết của nhà giàu thế này.

Cô đã bỏ học từ sớm, dãi dầu sương gió trong xã hội, đã từ trải nghiệm cuộc sống ở tầng chót cuộc đời rồi nên chỉ cần có thể sống sót thì tình cảm gì đó đều không quan trọng.

Tình yêu ư? Ăn thay cơm được không?

Cô quay sang nhìn giấy thỏa thuận ly hôn đặt cạnh đầu giường, cầm điện thoại gửi một tin nhắn ngắn cho Triệu Trác Thành: Ngày mai đến cục dân chính ly hôn đi.

Một tiếng sau Triệu Trác Thành mới trả lời: Ký giấy thỏa thuận ly hôn đi, mấy chuyện khác có trợ lý làm.

Đúng là khí chất tổng tài bá đạo Mary Sue mà.

Lâm Nhiễm: Vậy anh và trợ lý ly hôn đi.

Triệu Trác Thành:??? Cô lại làm trò khùng gì thế?

Lâm Nhiễm: 🙂 Nếu chuyện gì cũng bảo trợ lý làm được thì anh bảo trợ lý ký thỏa thuận đi.

Triệu Trác Thành:…

Triệu Trác Thành: Mấy giờ?

Lâm Nhiễm: Chín giờ sáng, quán cà phê Khinh Duyệt.

Triệu Trác Thành:??

Lâm Nhiễm: Chưa chia tài sản vợ chồng mà đã ly hôn luôn thì không tốt lắm đâu nhỉ?

Lâm Nhiễm cũ không để ý tiền nhưng Lâm Nhiễm bây giờ thì có nhé.

Tình yêu không quan trọng nhưng tiền quan trọng nha.

Trả lời tin nhắn của Triệu Trác Thành xong, Lâm Nhiễm cũng tắt điện thoại.

Bỗng nhiên bước vào hoàn cảnh xa lạ nên đầu óc Lâm Nhiễm hoàn toàn trống rỗng.

Cho dù cô không có lưu luyến gì thế giới cũ nhưng dù sao cũng sống ở đó nhiều năm như vậy, bỗng nhiên thoát khỏi hình thức sinh sống nghèo khó, nhìn thấy biệt thự sang trọng, xe việt dã, nhà đầy người hầu mà thấy không chân thực lắm.

Nhưng… vui nha!

Số dư trong thẻ ngân hàng còn dư nhiều số 0 như vậy, mấy thẻ đen thẻ vàng gì đều ở trong bóp, không cần sợ ngày mai sẽ ngủ đầu đường, cũng không cần lo là không đủ ăn.

Không thể nào thoải mái hơn được!

Hôm sau trời vừa sáng, Lâm Nhiễm định đổi một bộ quần áo đẹp đẽ rồi trang điểm xinh đẹp đi ly hôn, nhất định không thể để thằng chó kia xem thường được, nhưng vừa mới mở tủ quần áo ra mà cô sợ ngây người. Một dãy váy dài màu trắng và giày vải cùng màu, cái này có thể so sánh với phòng thay đồ ngủ Sadako khiến cô sợ đến mức đóng tủ lại.

Lâm Nhiễm lập tức gọi quản gia đi tới cửa hàng gần nhất đặt mua một bộ quần áo mới, sau đó đi tìm thợ trang điểm hàng đầu trang điểm một phen.

Đứng trước gương to, Lâm Nhiễm không thể không cảm thán giá trị nhan sắc của cô ấy thật sự là vưu vật trời ban.

Dáng cao 1m75, là dáng người mẫu điển hình, mặc váy liền thân màu đỏ, đôi chân trắng nõn vừa dài vừa thon kết hợp với đôi giày cao gót kim cương màu bạc. Chỗ nên có thịt thì không hề ít, chỗ nên gầy thì không thấy chút thịt dư, có thể thấy được cô ấy đã nhọc lòng cỡ nào chỉ vì lấy lòng Triệu Trác Thành.

Xe băng qua đám đông, Lâm Nhiễm đang tìm hiểu tình trạng tài sản trong nhà từ chỗ quản gia, nhưng vì đây coi như là liên hôn nên quản gia cũng biết rất ít về chuyện này.

Dù sao xem trên giấy thỏa thuận ly hôn thì Lâm Nhiễm không chiếm được bao nhiêu, phí an ủi chỉ có năm trăm vạn.

Quản gia ngồi ở ghế lái phụ, khẽ ho một tiếng: “Lâm tổng là nhà đầu tư tài chính, có lẽ ngài ấy có thể giúp được cho cô.”

Lâm Nhiễm nhíu mày: “Lâm tổng?”

Quản gia cúi thấp mặt, giọng càng nhỏ hơn: “Chính là cha của cô.”

À đúng rồi!

Lâm Nhiễm quên mất cả chuyện này.

Lâm Nhiễm có thể có được địa vị xã hội cao thế này đều là nhờ người cha có tiền của cô ấy. Lâm Kiến Phong tiên sin được vinh danh là “máy ATM di động”, là “mắt của Tôn Ngộ Không”. Lúc trước ông dùng 20 vạn nhà cho để lập nghiệp, nhờ ánh mắt cực kỳ chuẩn xác của ông mà chỉ đầu tư vào một lần đã như diều gặp gió, không ngờ trở thành nhà giàu nhất Ninh Giang, mặc dù vẫn kém một vài người có vốn liếng uy tín lâu năm nhưng bàn về tài sản thì vẫn là nhiều nhất.

Nhưng mà… Vì chuyện kết hôn này mà lâu rồi cô ấy và Lâm Kiến Phong không liên lạc với nhau, lần trước liên lạc còn vì mẹ Triệu giật dây cô ấy đưa gần một trăm triệu cho công ty nhà họ Triệu.

Cô cầm điện thoại, chau mày, chợt kêu: “Dừng xe!”

Quản gia khó hiểu: “Sao thế phu nhân?”

Lâm Nhiễm quyết định: “Đến biệt thự Hải Loan, về nhà tôi.”

“Vậy cô và tiên sinh…” Quản gia dò hỏi.

Lâm Nhiễm tùy ý xua tay: “Tiền bạc còn chưa rõ ràng mà, tạm thời khoan bàn chuyện với con hồ ly trên thương trường đó, về tìm cha tôi trước đi.”

Dù sao cô cũng không vội ly hôn, người vội là Triệu Trác Thành.

Xe quay lại, cô gửi một tin nhắn cho Triệu Trác Thành: Đột nhiên tôi thấy nhớ nhà nên về thăm nhà một chút, hôm nào nói sau ha.

Triệu Trác Thành: Cô giỡn mặt với tôi à?

Lâm Nhiễm: ☺ Chỉ là nhớ nhà thôi mà.

Lâm Nhiễm: Dù sao anh cũng chờ chuyện này lâu rồi, nên thêm một ngày cũng có sao đâu.

Triệu Trác Thành:…

Cho Triệu Trác Thành leo cây xong lại chọc anh ta tức gần chết, tâm trạng của Lâm Nhiễm rất tốt, thậm chí còn ngâm nga.

“Muốn gặp em, chỉ muốn gặp được em,

Dù là tương lai hay quá khứ, tôi chỉ muốn gặp mỗi mình em mà thôi

Dù có chuyển kiếp ngàn hay vạn lần thì vẫn muốn được sánh vai giữa biển người mênh mông…”

Quản gia nhìn vào trong kính thấy được một Lâm Nhiễm hoàn toàn khác, không nhịn được cười hỏi: “Phu nhân, đây là bài hát nào vậy? Hình như tôi chưa nghe bao giờ.'

“Bài này á hả, bài này tên là 'Muốn gặp em' đó.” Ngón tay dài của Lâm Nhiễm hơi cong lại, nhàm chán gõ lên cửa kính, thầm nghĩ chắc chắn là chú chưa từng nghe nó rồi thì đây là OST phim truyền hình cực hot ở chỗ chúng tôi mà.

“Sau này chú đừng gọi con là phu nhân nữa.” Lâm Nhiễm nói: “Con sắp ly hôn với Triệu Trác Thành rồi, chú cứ gọi con là Tiểu Nhiễm như lúc trước là được.”

Quản gia theo cô từ nhà họ Lâm tới đây nên một lòng vẫn hướng về cô, chỉ là Lâm Nhiễm luôn hướng về Triệu Trác Thành, yêu đương mù mắt mù lý trí, sau vài lần xảy ra xung đột với quản gia thì hai người dần xa cách hơn.

“Tiểu thư, cô…” Quản gia ấp úng nhìn cô, hốc mắt cũng ửng đỏ.

Lâm Nhiễm vội xua tay: “Chú Vương à, chú đừng có vậy mà, lúc đầu do con không tốt, cứ thích mãi một món đồ chơi nên làm mọi người lo lắng. Bây giờ con mới đi dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan về, cả người đều tỉnh táo lại rồi, sẽ không mù quáng tin tưởng vào tình yêu làm mọi người đau lòng nữa đâu.”

Cho dù thế nào thì cứ mượn chuyện mình bị tai nạn xong thay đổi để nói trước, còn tin hay không thì do mọi người.

Cô cũng không muốn cứ bắt chước cuộc sống của Lâm Nhiễm cũ, ở chung một không gian với loại tổng tài bá đạo Mary Sue như Triệu Trác Thành, cô thật sự không nhịn được muốn cầm đế giày chọi anh ta.

Hơn nữa lần này cũng là một lần sống lại của cô.

Chú Vương nghe Lâm Nhiễm nói mà trong lòng cảm động, nước mắt rơi đầy mặt. Nhớ lại cuộc sống khổ cực hai năm nay, chú ấy cảm thấy cuối cùng cũng vượt qua được, vui vẻ nói với Lâm Nhiễm: “Nếu như trong nhà mà biết cô nghĩ thông suốt thì chắc chắn sẽ vui lắm đó.”

“Ừm.” Lâm Nhiễm cười nói: “Con cũng vui thay cho mình, tra nam trong thiên hạ nên chết hết đi.”

Quản gia vội nói: “Cô cũng không cần phải thất vọng với những người đàn ông khác đâu, trên thế giới này vẫn sẽ có một người đàn ông yêu cô…”

“Này này này… Dừng xe!” Lâm Nhiễm đột nhiên kích động, la đến lạc giọng: “Mau dừng xe!”

Tài xế thắng gấp dừng ở ven đường, Lâm Nhiễm xuống xe trước, quản gia khó hiểu nhìn Lâm Nhiễm. Chỉ thấy trong mắt cô có lệ nóng nhìn màn hình LED ở đối diện, trên đó đang chiếu một MV ca nhạc.

Một chàng trai ăn mặc bẩn thỉu nhìn bóng lưng cô gái rời đi đầy thâm tình, bài hát cũng đang hát: “Rời khỏi anh, em sẽ tốt hơn…”

Quản gia tưởng là cô tức cảnh sinh tình, dù sao đây cũng là chỗ lần đầu cô và Triệu Trác Thành gặp nhau, đã vậy còn thêm lời bài hát thật sự khiến người nghe đau lòng, rơi lệ.

Quản gia thở dài, an ủi cô: “Tiểu Nhiễm à, không sao đâu, điều kiện của chúng ta tốt như vậy, muốn tìm đàn ông thế nào mà chẳng được, cần gì cứ phải bám mãi vào một gốc cây xiêu vẹo chứ…”

Dòng lệ nóng hổi trượt xuống hai bên gò má, Lâm Nhiễm run rẩy vươn tay ra, chỉ vào chàng trai bẩn thỉu trên màn hình LED ở đối diện, khàn giọng nói với quản gia: “Trong mười phút, con muốn toàn bộ thông tin của người đàn ông này.”

Quản gia: “…”

Là do chú lo lắng quá rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang