Lâm Nhiễm đã có một giấc mơ dài
Trong giấc mơ, thoáng chốc, cô đã trải qua được nửa cuộc đời mình.
Cô đơn không nơi nương tựa, đau khổ đến tột cùng cả nửa cuộc đời, tại thế giới ấy cô vấp ngã, lảo đảo mà lớn lên, không người thân không bạn bè, rồi lại đến thế giới này một cách kỳ diệu.
Trong mơ có người nói với cô rằng: Cô vốn thuộc về thế giới này.
Lâm Nhiễm chỉ muốn nói rằng: Này con mẹ anh.
Cô rảo bước giữa sự hỗn loạn và rồi nhìn thấy người giống y hệt mình.
Hoặc có lẽ đó không phải là một con người.
Tóc cô ấy màu trắng, mặc một chiếc áo choàng trắng rộng, còn mọc một đôi tai giống với yêu tình, bị trói trên một cây thánh giá, phía sau là một khoảng không vô hạn.
Lâm Nhiễm hỏi: “Cô là ai?”
Đối phương: “Thả tôi ra!”
Lâm Nhiễm nhăn mặt: “Cô là Lâm Nhiễm ban đầu?”
Đối phương: “Liên quan gì tới cô!” Thả tôi ra! Cô cút ngay đi!”
Lâm Nhiễm vẫn còn muốn nói chuyện, người ấy liền biến mất ngay trước mắt, chỉ còn lại một khoảng hư vô.
Sau đó một giọng nói vang lên trong đầu cô: “Quay về đi.”
“Trở về thế giới mà cô thuộc về đi.”
Có chút giọng máy móc nhưng giọng có chút ấm hơn so với âm thanh máy móc, có nhịp.
Lâm Nhiễm lớn tiếng hỏi: “Tôi là ai? Tôi rốt cuộc đến từ đâu? Tôi nên đi đâu?!”
“Cô vốn thuộc về nơi này.” Giọng nói đó vang lên: “Hai mươi năm trước có người đã cướp đi sinh mạng của cô, định làm trái với ông trời, thay đổi vận mệnh, vì vậy mới đưa cô đến một thế giới khác. Không gian bị đảo ngược, thời không đảo lộn, bây giờ lỗ hổng hệ thống do cô ta gây ra đã được sữa chữa, xin vui lòng tận hưởng cuộc đời của chính cô.”
“Trời má?!” Lâm Nhiễm không nhịn được mà chửi: “Vậy hóa ra tôi không có người nhà bạn bè là do người nhà bạn bè của tôi đều ở đây?”
Giọng nói kia khẽ nói: “Đúng vậy.”
“Người thay đổi số phận của tôi có phải là nguyên bản của Lâm Nhiễm không?!” Lâm Nhiễm hỏi: “Cô ấy có phải làm vì Triệu Trác Thành không?”
“… Điều này không tiện để tiết lộ.”
“Hại tôi đến thảm như vậy, chẳng nhẽ lại không có bồi thường gì sao?” Lâm Nhiễm hỏi.
Giọng nói ấy dừng lại vài giây có chút nghi ngờ hỏi ngược lại: “Để gia đình cô thuận buồm xuôi gió trong 20 năm, trở thành một doanh nhân giàu có ở Ninh Giang, chẳng lẽ không tính sao?”
Lâm Nhiễm: “…Vậy về sau sẽ không suôn sẻ nữa sao?”
“Vẫn sẽ như vậy.” Âm thanh đó nói: “Chỉ cần không có người phá vỡ phong thủy vốn có, phá vỡ kết giới thời gian và không gian, đột nhập nghịch cảnh song song, cô sẽ sống bình an vô sự ở đây.”
Vừa dứt lời, Lâm Nhiễm liền cảm giác đầu mình đau âm ỉ.
Trước mặt tựa hồ có những ngôi sao vàng nhỏ, một hồi lâu sau đó cô mới chầm chậm mở mắt ra.
Vẫn là trong căn phòng quen thuộc, nhưng đột nhiên lại có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Bố mẹ nhà họ Lâm, Lâm Diễm, cùng với Lâm Vũ đều đang đứng bên cạnh giường của cô, Lâm Vũ đã buồn ngủ đến mức sắp không mở nổi mắt ra, đầu dựa vào vai của Lâm Diễm, hai tay buông lỏng để lên cánh tay của anh.
Không có mùi nước khử trùng nhưng có bác sĩ tư nhân
Trên mu bàn tay cô có một giọt nước rơi xuống, những lời trước đấy vẫn còn vang vọng trong đầu cô: “Hãy tận hưởng cuộc đời mà cô thuộc về.”
Hừ, cô đây không phải là cướp đi cuộc sống của người khác và bố mẹ của họ mà là trước đây bị người ta vứt sang một thế giới khác, không nơi nương tựa, khó khăn mà sống hết hai mươi năm, bị người ta cướp đi cuộc đời và bố mẹ.
Mà người lấy đi mạng sống của cô ta làm thế là vì Triệu Trác Thành.
Hừ! Lam Nhan Họa Thủy*!
*Nam nhân có nhiều quan hệ tương đối tốt, có thể quan hệ so với bằng hữu bình thường còn thân cận hơn một chút, nhưng cũng không đạt tới trình độ giữa người yêu.
Lâm Nhiễm lại viết một câu về tên tra nam ấy vào quyển sổ nhỏ của cô.
Sau khi tiêu hóa xong được những điều này, Lâm Nhiễm nhìn người nhà họ Lâm, tự nhiên tăng thêm một phần thân thiết.
Trước đây ở thế giới kia, cô đã cố gắng tìm bố mẹ, những tất cả những tin tức mà cô gửi đi đều chìm xuống đáy biển lặng im.
Không phải là không tim được, mà là do không hề tồn tại ở thế giới đấy
Trong phòng không một âm thanh, Lâm Nhiễm đảo mắt nhìn cái này rồi cái kia
Lâm Diễm vươn tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Tỉnh rồi?”
Lâm Nhiễm vô thức đảo mắt: “Phí lời.”
Lâm Diễm: “…”
“Được, không chết.” Lâm Diễm hừ lạnh một tiếng, “Lâm Nhiễm, chị được đấy.”
Lâm Nhiễm chầm chậm ngồi dậy: “Chị làm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Một ngày không ăn cơm liền khiến bản thân ngất vì đói.” Lâm Diễm tặc lưỡi: “Như thế này còn đòi dọn ra ngoài?”
Lâm Nhiễm: “…”
Không, đó hoàn toàn là một sự hiểu lầm.
Bởi vì bác sĩ không chẩn đoán ra đó rốt cuộc là bệnh gì vì vậy liền nói đó là suy dinh dưỡng.
Tuy nhiên chuyện cô bị thay đổi số phận, nói ra cũng chả ai tin
Hơn nữa, sự việc đã được giải quyết, cũng không nhất thiết phải nói ra.
Lâm Nhiễm trừng mắt nhìn cậu: “Chị đây là ngoài ý muốn! Chị có thể tự chăm sóc mình thật tốt khi sống một mình.”
Cô trước đây đã từng sống một mình.
Lâm Diễm: “Quỷ mới tin chị!”
“Thế em cứ làm quỷ đi!”
“Này!' Lâm Diễm trợn to hai mắt: “Lâm Nhiễm, chị có phải nghĩ rằng bây giờ bản thân đang bệnh em liền không có cách nào đánh chị?”
“Em đánh đi!” Lâm Nhiễm khiêu khích nói: “Chị là chị của em! Em còn không biết phải kính già yêu trẻ sao?”
“Chỉ có sớm hơn mấy phút, chị còn không biết xấu hổ sao?…”
Lẫm Diễm đang nói liền bị mẹ Lâm vỗ vỗ bắp tay: “Chỉ con có mồm thôi à?”
Lâm Diễm: “…”
Cậu xấu hổ im lặng, Lâm Nhiễm nở một nụ cười tự mãn.
Tạ Chỉ Đình nhìn Lâm Nhiễm, muốn nói lại thôi.
“Mẹ.” Lâm Nhiễm tựa đầu vào vai Tạ Chỉ Đình: “Con không sao cả.”
Lâm Nhiễm biết bọn họ đều đang lo lắng về việc cô chuyển nhà, vốn cũng không muốn để cô chuyển, bây giờ lại càng không yên tâm rồi, nhưng Lâm Nhiễm đã hạ quyết tâm.
Cô từ nhỏ đã quen việc ở một mình, tất cả mọi việc đều tự mình làm, tuy rằng cảm giác ở cùng với người nhà rất tốt, nhưng kiểu gì cũng không thân thiết đến như vậy, cô cứ ở lại cũng không ổn.
Hơn nữa… Nguyên nhân quan trọng nhất là cái biệt thự này quá xa!
Lâm Diễm bọn họ đều biết lái xe, đi đâu cũng thuận tiện, còn cô là một sát thủ đường phố, luôn phải có tài xế đi theo, cô cảm thấy rất phiền phức, còn lãng phí thời gian của người khác, nhưng gọi xe đi đi về về thì rất phí tiền bạc.
Tuy rằng nhà bọn họ giàu có, nhưng người từ nhỏ đã quen với việc tiết kiệm như cô nhất thời vẫn chưa thể quen được kiểu sống sang trọng hào hoa như thế này.
“Con vẫn muốn chuyển ra.” Lâm Nhiễm nói: “Con chỉ sống ở gần trường, hơn nữa trước mắt con muốn khởi nghiệp, trong giai đoạn đầu chắc chắn phải ra ngoài làm kinh doanh, lúc nào ở nhà cũng không tiện lắm.”
“Kinh doanh cái gì?” Lâm Kiến Phong cau mày: “Sau khi ly hôn, tài khoản của con có hàng tỉ đồng, con muốn lấy để đầu tư không phải được rồi sao?”
“Hơn nữa, bố của con là nhà đầu tư mạo hiểm, con muốn làm về hạng mục gì? Mang sổ đánh giá dự án ra đây cho bố xem xem, bố đây sẽ đầu tư cho con!”
Lâm Nhiễm: “…”
Có tiền là kiêu ngạo.
Nhưng trong lòng cô vẫn còn có rất nhiều nghị lực
“Con muốn tự mình thử một chút.” Lâm Nhiễm cười cười nói: “Bắt đầu từ bước đầu tiên.”
Cô muốn tự mình xây dựng nên đế chế ánh sao của riêng mình, bảo vệ người đó một cách vững chắc.
*
Ngày hôm sau vào mười giờ sáng
Lâm Nhiễm đúng giờ đến Cục Dân Chính, Cục Dân Chính hôm nay vô cùng cô đơn vắng vẻ, số người đứng xếp hàng bên ngoài cửa cũng không được bao nhiêu, cô trong xe đợi một lúc liền nhìn thấy một chiếc xe Rolls-Royce màu bạc lái đến bên cạnh xe của cô, cửa sổ từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Triệu Trác Thành.
Anh vẫn trong xe xử lý tài liệu, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, sau đó đưa tài liệu đã được xử lý xong cho trợ lý, xe lái về phía trước, bây giờ anh mới xuống xe.
Nội tâm của Lâm Nhiễm OS*: “Giả vờ.”
*OS: overlapping sound: độc thoại nội tâm
Thủ tục ly hôn rất đơn giản.
Thậm chí ngay cả bọn họ khi đến lấy sổ, nhân viên cũng không hỏi lí do, càng không cần đến sự trung gian, cả một quãng đường không hề bị cản trở mà lấy được sổ đỏ.
Trên đó ghi ba chữ “Giấy chứng nhận ly hôn.”
Ngay khi cô từ Cục Dân Chính đi ra, Lâm Nhiễm đã chụp ảnh giấy chứng nhận ly hôn gửi cho Thang Hân Dịch.
Thang Hân Dịch trong vài giây liền trả lời: “/khóc lớn/ /khóc lớn/, cuối cùng tớ cũng nhìn thấy được ngày này trên cuộc đời này rồi!
Lâm Nhiễm:…Không cần phải thế đâu.
Thang Hân Dịch: Đối phương chia sẻ cho bạn một bài hát hay, vui lòng bấm vào để xem →《Chia tay vui vẻ 》
Lâm Nhiễm: /cười/ cảm ơn.
Thang Hân Dịch: Đối phương đã chia sẻ cho bạn một cuốn tiểu thuyết, vui lòng bấm vào để xem: →《Sau khi rời xa tên đàn ông khốn nạn 》
Lâm Nhiễm:…Điên rồi sao?
Thang Hân Dịch: Bố vui quá!
Lâm Nhiễm: Mẹ nó, tớ coi cậu là bạn, vậy mà cậu muốn làm bố tôi? Cậu làm nổi không???
Thang Hân Dịch: Tùy tiện nói thế thôi, dù gì tớ cũng không giàu được bằng bố cậu.
Lâm Nhiễm cùng Thang Hân Dịch nói chuyện phiếm, nở nụ cười rạng rỡ.
Nhưng nụ cười này vậy mà làm Triệu Trác Thành rung động.
Ly hôn với anh, vui vẻ như vậy sao?
Không, cô ta nhất định đang giả vờ kiên cường.
Triệu Trác Thành khẽ khịt mũi: “Làm màu.”
Lâm Nhiễm đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên nghe thấy câu nói như vậy liền thu lại nụ cười, hừ lạnh một tiếng: “Có bệnh.”
“Cô!” Triệu Trác Thành trừng mắt nhìn cô, sau đó quay đầu nói tự nói với chính mình: “Quên đi.”
“Nể tình ngày hôm này cô mới ly hôn, tôi không tính toán với cô.”
Khi nói lời này, anh còn kèm theo chút sự thương hại.
Lâm Nhiễm nghe kiểu gì cũng thấy đây không phải là lời nói có ý tốt, cô cau mày: “Được, nể tình hôm nay anh mới ly hôn, tôi cũng lười kì kèo với anh.”
Gần như bắt chước giọng điệu của Triệu Trác Thành mà nói lại.
“Lâm Nhiễm.” Triệu Trác Thành đột nhiên tiến đến gần cô, khiến Lâm Nhiễm bị dọa đến run lên, cô lùi lại một bước, nhưng Triệu Trác Thành cũng lùi với cô, nhìn cô chằm chằm, khóe môi hơi cong lên, hơi nóng từ giọng anh phả vào da cô: “Giả vờ thú vị lắm sao?”
Lâm Nhiễm cảm thấy lỗ tai mình ngứa ngáy, liền một phát đẩy anh ra: “Triệu Trác Thành, anh có bệnh à?”
Triệu Trác Thành duỗi ngón tay phủi quần áo, quay lại dáng vẽ lãnh đạm: “Tôi biết cô không muốn ly hôn với tôi nhưng tôi không thể cả đời sống cùng một người phụ nữ ghê tởm như vậy.
Cô buồn nôn đến mức…đến chạm cô tôi cũng không muốn.”
“Cô bây giờ chắc đang rất buồn đi.” Triệu Trác Thành ậm ừ: “Dù gì cô yêu tôi đến như vậy, nhưng cô phải làm rõ rằng, tôi không…”
“Anh không yêu tôi?” Lâm Nhiễm tiếp lời câu nói của anh.
“Đúng.” Triệu Trác Thành giật mạnh cà vạt, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn về phía xa xăm, chỉ để lại cho Lâm Nhiễm một sắc mặt: “Vì vậy cô không cần phải dùng mọi thủ đoạn để tổn thương tiểu Ngư nữa, làm như vậy chỉ càng khiến tôi càng ghê tởm cô mà thôi.”
Lâm Nhiễm: “…”
Này anh trai, anh lấy đâu ra cái sự tự tin đó vậy?
Cô bất lực đỡ trán, liền cảm thấy tất cả những lời vừa nãy quá bẩn rồi, cô cần phải rửa mắt.
“Triệu Trác Thành.” Lâm Nhiễm không thể không tin hỏi: “Có phải anh có hiểu lầm gì với chính bản thân mình không?”
Triệu Trác Thành khẽ liếc cô một cái: “Hả?”
“Câu Anh không yêu tôi này tôi đã nghe đến phát ngấy rồi.” Lâm Nhiễm nhịn không nổi muốn trợn tròn hai mắt: “Tôi cũng muốn nói rằng, tôi không yêu anh!! Thực sự không yêu! Tôi muốn ly hôn! Sau khi ly hôn tôi rất vui vẻ! Cực kì vui vẻ.”
Đến bốn chữ cuối cùng, Lâm Nhiễm gần như đã hét lên.
Triệu Trác Thành nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng ném ra một câu: “Cô vui là được.”
Nghe kiểu gì cũng cảm giác có chút mỉa mai.
Lâm Nhiễm: “…”
Chết tiệt, người ngu ngốc trên đời này thực sự rất nhiều.
Triệu Trác Thành đã đi rồi, Lâm Nhiễm còn đang suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi, cô luôn cảm giác rằng đó là một cuộc chiến mà không có sự phòng thủ.
Hơn nữa cô còn thua trong cuộc chiến này?
Triệu Trác Thành đã thành công hạ gục cô bằng sự không biết xấu hổ của mình.
Lâm Nhiễm càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cô lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của Triệu Trác Thành, gửi cho hắn một tin nhắn: “Nếu anh đối với bản thân mình không có đủ tự tin, xin hãy bình tĩnh nhìn lại bản thân, đừng có mà không biết xấu hổ được không?! Ai lại có thể nhớ mãi không quên được anh? Nhớ lúc anh lớn lên xấu xí hay hình ảnh anh tiêu tiền của tôi? Lúc gả cho anh là do tôi còn ngây thơ non dại, bây giờ tôi lớn rồi, ai lại còn có thể luôn thích anh? Ly hôn, tôi đây là vui muốn chết được chưa?! Anh nhanh nhanh cùng Tiểu Ngư của mình ở bên nhau đi, chúc hai người luôn thuận lợi đến với nhau.
Gửi xong liền cho số điện thoại của anh ta vào danh sách đen.
Tuy rằng mắng người không có tác dụng thiết thực, nhưng Lâm Nhiễm cảm thấy sảng khoái.
Cô cất điện thoại rồi sải bước lên xe.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô là một Lâm Nhiễm nghiêm túc rồi.
Không còn là thế thân của ai nữa, không cần phải mặc váy trắng để làm hài lòng người khác nữa, cũng không cần phải lo lắng những gì cô ấy có có thể bị lấy đi bất cứ lúc nào, cô là người của thế giới này, không phải là người ngoài đến làm khách, mà là “lá rụng trở về cội nguồn”.
Một cảm giác thân thuộc khó hiểu.
Nhưng chiếc Rolls-Royce màu bạc vừa lái đi đã dừng lại ở góc đường, Triệu Trác Thành không ở trong xe bất động nhìn chằm chằm Lâm Nhiễm, ngón tay anh xoa chiếc nhẫn mà lúc nãy Lâm Nhiễm đưa cho anh, trầm giọng hỏi trợ lý: “Phụ nữ có thể nhanh như vậy liền không yêu nữa sao?”
Trợ lý toát mồ hôi lạnh, trong đầu nghĩ điều này ngài đây là muốn tôi trả lời là đúng vậy hay là không đúng thế.
Anh ngập ngừng trả lời: “Có…thể ạ?”
Triệu Trác Thành liếc hắn một cái: “Anh chắc chắn?”
Trợ lý: “Có lẽ là không…đi.”
Triệu Trác Thành khẽ khịt mũi, mở kính xe không thương tiếc mà ném chiếc nhẫn đi: “Haizz, phụ nữ.”
Nghĩ rằng như vậy sẽ khiến anh nhớ cô rồi?
Nằm mơ đi!