• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lúc Lâm Nhiễm mở mắt ra thì cô ngây người vài giây.

Đây không phải là phòng của cô, nhưng trên chăn có mùi hương rất quen thuộc.

Cô ngồi im quan sát xung quanh, sau đó não mới truyền đến cơn đau, cô nhắm mắt lại rồi mở ra, vẫn không muốn động đậy.

Rèm cửa được kéo kín lại, không có ánh sáng nào có thể xuyên qua.

Lâm Nhiễm cũng không biết bây giờ là mấy giờ.

Nhưng cô nhận biết sơ bộ thì đây là phòng của Từ Tư Niên, trước đây cô từng được A Lễ dẫn đến đây tham quan, nhưng chưa từng ở lại bên trong quá ba phút.

Cảm giác về lãnh thổ của Từ Tư Niên rất nhạy, chỉ cần cô đến, thì anh đều khóa cửa phòng.

Lâm Nhiễm cũng chưa từng nghĩ là sẽ rình trộm.

Nhưng không biết trời xui đất khiến thế nào mà tối qua cô lại đi vào.

Cô vùi đầu vào gối, những ký ức mất đi về buổi tối hôm qua cũng dần dần khôi phục. Nhưng phản xạ của cô vẫn còn trì độn, trong đầu cô giống như có một cái cưa, chốc chốc cạ vào mặt đất tạo ra những âm thanh chói tai, khiến cô vô cùng khó chịu.

Cô nằm im trên giường mười phút rồi mới ngồi dậy.

Mái tóc được buộc lên tối qua cũng đã bung hết ra, cô tìm đồ cột tóc cạnh gối nằm, tiện tay buộc đại, cô xoa xoa huyệt thái dương, rồi mới mở cửa.

Phòng khách sáng trưng nhưng vắng tanh.

Không có người nào.

Cô nhìn đồng hồ, đã 10 giờ sáng rồi.

Tìm một vòng cũng không thấy điện thoại của mình, cô suy sụp ngồi xuống sofa, vô cùng kiệt sức.

Không lâu sau, trong phòng có tiếng động nhẹ, Lâm Nhiễm nhìn chằm vào cửa, người trở về là Từ Tư Niên.

Anh nhìn thấy Lâm Nhiễm thì hơi giật mình, nhưng anh nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, ngồi xuống thay giày.

“A Lễ đâu?” Lâm Nhiễm lên tiếng trước.

“Đưa về trường rồi.” Lúc Từ Tư Niên trả lời thì anh thuận thế nhìn sang bàn trà, thuốc và cốc nước đều nằm im ở đó, chưa có ai động vào.

“Cô mới dậy à?” Từ Tư Niên hỏi.

Lâm Nhiễm gật đầu, ngáp một cái, giọng điệu lười nhác: “Khi nào anh tới đoàn phim?”

“Chiều.”

“Xa không?”

“Ở Giang Lăng.”

“Thị trấn hay nội thành?”

“Thị trấn.”

Nói rồi Từ Tư Niên cầm cốc nước đi vào nhà bếp.

Lâm Nhiễm đang bị ốm nên lúc nói chuyện không có ý châm chọc, cô chỉ hỏi đại, Từ Tư Niên cũng trả lời bừa.

Người hỏi người đáp, không ai phát hiện ra điều khác thường.

Lâm Nhiễm cũng chuyển đề tài rất nhanh, mặc dù Từ Tư Niên đã đi vào nhà bếp nhưng cô vẫn lên giọng nói vọng theo hướng đó: “Anh thấy điện thoại của tôi chưa?”

Từ Tư Niên thò đầu ra: “Có lẽ ở nhà của cô đó.”

Lâm Nhiễm à một tiếng, lúc đi ra tới cửa thì cô dừng bước, nói vọng vào nhà bếp: “Từ Tư Niên.”

“Hửm?”

“Tôi đi ra rồi không vô được thì làm sao?” Lâm Nhiễm nghiêm túc hỏi.

Từ Tư Niên: “…”

Anh đun nóng lại ly nước, đặt nó lên bàn trà, không có quay đầu lại chỉ đọc một dãy số: “734269.”

Lâm Nhiễm nhẩm lại hai lần, chợt cảm thấy não của mình hiện tại không thể nhớ được.

Cô uể oải tựa lên cửa: “Nếu tôi quên mất thì sao?”

“Tôi ở nhà.” Từ Tư Niên nói.

Lâm Nhiễm đơ hai giây, chỉ thấy Từ Tư Niên xoay người đi tới, trực tiếp mở cửa: “Đi lấy điện thoại đi.”

“Hả?” Lâm Nhiễm ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn anh, vẫn chưa hiểu gì sất.

Mặt Từ Tư Niên không cảm xúc, giọng nói chắc nịch: “Tôi không đóng cửa.”

Lâm Nhiễm: “…À à.”

Điện thoại rơi vào kẹt ghế sofa nhà cô, Lâm Nhiễm phải tìm mất một lúc.

Cửa nhà cô và Từ Tư Niên đều mở toang, sau khi tìm xong thì cô lau mồ hôi trên trán. Lúc mở máy thì phát hiện không thể mở nguồn.

Chắc là để qua đêm nên nó tự động tắt.

Cô lại đi vào phòng lấy cục sạc điện thoại, nhưng trước khi đi cô liếc nhìn Từ Tư Niên một cái.

Anh lười biếng dựa vào cửa, nhắm mắt hờ không biết đang nghĩ cái gì.

Thấy cô nhìn sang anh chỉ khẽ vẫy tay với cô.

Không nói gì cả.

Nhưng như vậy khiến người ta an tâm hơn.

Lâm Nhiễm lấy cục sạc xong thì đi tới nhà Từ Tư Niên, thuận tay đưa điện thoại và cục sạc cho anh, cô đi tới sofa ngồi ở đó.

Từ Tư Niên để điện thoại lên bàn trà sạc giùm cô, sau đó lên sofa cách cô không xa: “Uống thuốc.”

Lâm Nhiễm ừm một tiếng, cầm lấy thuốc uống.

Vô cùng phối hợp.

Từ sau khi tỉnh lại, cô vẫn không có chút sức sống nào, chỉ cảm thấy mơ màng buồn ngủ.

Từ Tư Niên cũng không nói chuyện, anh ngồi đó đọc sách, mãi mới lật được một trang. Trong tiếng lật sách êm dịu, Lâm Nhiễm lại thiếp đi lần nữa.

Tiếng lật sách sau đó cũng dừng lại.

Lâm Nhiễm gối đầu lên tay mình, kê gối lên sofa ngủ. Mặt cô có hơi nhợt nhạt, giống như không được thoải mái lắm. Chân không mang gì, những ngón chân lộ ra trong ngoài không khí có hơi co lại, đôi chân mảnh khảnh không ngừng ép vào bụng, cả người co ro.

Từ Tư Niên đi vào phòng lấy mền đắp cho cô.

Tiện thể sờ trán của cô.

Nhiệt độ bình thường.

Chắc là cô bị mệt, Từ Tư Niên thầm nghĩ.

Điện thoại bỗng rung lên, là tin nhắn của Khương Tiểu Ngư.

—A Niên, em đi quay phim chưa?

—Có phải không có ai chăm sóc A Lễ không? Thời gian này chị đang ở Ninh Giang, chị sang nhà em hay em đưa em ấy qua đây?

—Cũng lâu rồi chị không có tới nhà em, chiều nay chị đi đón em ấy nha.

—Nhắn liên tục bốn tin rồi đó.

Từ Tư Niên đợi vài giây sau mới trả lời: “Tụi em chuyển nhà rồi.”

—Em tìm được người chăm sóc A Lễ rồi.

—Chị cứ làm việc đi.

Khương Tiểu Ngư: Là ai?

—Có bạn gái rồi? Không định giới thiệu cho chị sao?

Từ Tư Niên vuốt nhẹ màn hình điện thoại, nhìn hai chữ bạn gái, rồi lại nhìn sang Lâm Nhiễm.

Cô ngủ cũng ngủ không yên giấc, đầu cứ nghiêng ra ngoài, xém chút nữa là té khỏi sofa. May mà Từ Tư Niên dùng tay đỡ cô lại.

Mái tóc mềm mượt rũ lên lòng bàn tay của anh, đầu vẫn đang cọ cọ vào bàn tay anh.

Từ Tư Niên từ từ kéo cô về.

Một lát sau cảm thấy không yên tâm, nên ôm cô và chăn quay về giường của mình.

Lâm Nhiễm vẫn không tỉnh dậy.

Chỉ có điều lúc anh ôm cô thì quen tay hơn hôm qua một chút.

Tối qua còn cảm thấy lỗ tai nóng bừng, bây giờ chỉ cảm thấy cái người này ngủ như chết không thèm đề phòng. Sau này bị người ta giở trò trong lúc ngủ cũng không biết.

Lâm Nhiễm lăn lộn một hồi mới tìm được tư thế ngủ thoải mái, nhưng cái chăn đã bị cô đá văng đi.

Người và chăn, mỗi kẻ một nơi.

Từ Tư Niên bất lực, chỉ đành đắp chăn cho cô lần nữa, nhưng lúc đang đắp chăn thì bị giữ tay lại.

Nói là nắm tay thì cũng hơi quá.

Tay của Lâm Nhiễm chỉ nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay của anh, thuận thế lăn tới cạnh anh.

Cô nhăn mặt, miệng lẩm bẩm gì đó: “Khó chịu.”

Từ Tư Niên đã nhiều lần chăm sóc A Lễ bị bệnh nên bây giờ anh vô cùng nhẫn nại.

Anh ngồi hẳn lên giường, không có rút tay ra, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Khó chịu ở đâu?”

“Đau đầu.” Lâm Nhiễm nghẹn ngào.

“Đi bệnh viện?”

Lâm Nhiễm lắc đầu, quay lưng lại với anh, lầu bầu: “Ngủ một giấc là được.”

Giọng nói của cô vô cùng yếu ớt, khác hẳn với thường ngày.

Từ Tư Niên phải chú tâm nghe thì mới phân biệt được cô đang nói gì.

Anh ngồi cạnh giường vén chăn cho cô, đợi cô thiếp đi lần nữa thì mới ra ngoài.

Điện thoại lúc này đã có năm sáu tin nhắn, đều là Khương Tiểu Ngư gửi đến.

—Lẽ nào vậy? Em thật sự có bạn gái rồi?

—Có phải đang ở chung với bạn gái không?

—Trọng sắc khinh bạn nha, A Niên.

—Thôi bỏ đi, rảnh thì gọi bạn gái ra, chúng ta đi ăn một bữa.

—Nếu em đi quay phim thì để chị chăm sóc A Lễ cho.

—Vừa mới có người yêu là đẩy em trai cho người ta chăm sóc, người ta chắc chắn sẽ không vui đâu.

Tin nhắn tới đây, Từ Tư Niên cau mày nhìn điện thoại.

Soạn ra vài câu nhưng rồi lại xóa đi.

Mãi đến khi Khương Tiểu Ngư nhắn tiếp: A Niên, chị biết chị nói như thế có thể em sẽ không vui. Nhưng có thể nhìn thấy em tìm được hạnh phúc chị đã vui rồi. Phân tích theo góc độ của một người bạn gái, người ta chỉ yêu đương với em thôi chứ không phải trông em trai giùm em.

Từ Tư Niên: Không có bạn gái.

—Bạn bình thường.

Anh gõ mấy chữ đó vào khung chat nhưng lại xóa đi.

Từ Tư Niên gửi: Cô ấy và A Lễ rất thân với nhau.

Khương Tiểu Ngư: Hả? Bệnh của A Lễ đã khỏi chưa? Lâu rồi chị không có gặp A Lễ, hẳn là không biết.

—Ngày mai chị đi thăm A Lễ nha.

—Lần trước A Lễ muốn một cái mô hình, cuối cùng chị tìm thấy nó ở một cửa hàng ở Seongnam, nhưng vẫn không có thời gian gửi cho em ấy.

Từ Tư Niên: Ngày mai em không có ở nhà.

Không đợi Khương Tiểu Ngư trả lời, Từ Tư Niên nói tiếp: “Đợi em về rồi nói tiếp.”

Một lúc lâu sau, Khương Tiểu Ngư trả lời một câu: Ừm.

  *

Trong một biệt thự cao cấp.

Khương Tiểu Ngư mặc một chiếc đầm màu trắng ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại dễ chịu, mái tóc đen xõa xuống eo, cô ta ném điện thoại sang một bên, cảm xúc trên mặt thay đổi liên tục.

Trợ lý Tiểu Lệ đứng dậy lấy một quả quýt trên đĩa, sau khi lột vỏ xong thì đưa cho cô ta: “Chị Tiểu Ngư, đừng giận nữa.”

Khương Tiểu Ngư cầm lấy cắn một miếng, chợt cau mày nhả ra, hét lên: “Muốn khiến tôi chua chết à!”

Tiểu Lệ hoảng loạn vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, chị Tiểu Ngư.”

“Bỏ đi.” Khương Tiểu Ngư nhăn mày vứt những quả quýt còn lại vào trong thùng rác, đay nghiến: “Đồ vô dụng không làm được tích sự gì.”

Tiểu Lệ quay về sofa bên kia, trong lòng vô cùng uất ức.

Cô theo Khương Tiểu Ngư chưa được bao lâu, trước đây cô là trợ lý cho một nghệ sĩ khác của công ty. Sau này nghệ sĩ đó hủy hợp đồng với công ty nhưng không dẫn cô theo, cô phải làm cho Khương Tiểu Ngư.

Nghe nói tính tình của Khương Tiểu Ngư rất tốt, là nữ thần học đường vô cùng trong sáng. Cô cho rằng đây là cơ hội đổi đời nào ngờ đây là ác mộng.

Tính tình của Khương Tiểu Ngư chỉ tốt khi ở trước mặt người ngoài, nhưng lúc ở cùng cô thì tính tình vô cùng tệ, hở chút là nổi cáu. Hơn nữa nói chuyện thì luôn tổn thương đến tận tim gan của người khác. Ví dụ như hôm nay, đây không phải lần đầu tiên mà cô ta gọi cô là đồ vô dụng.

“Chị Tiểu Ngư.” Tiểu Lệ thấy cô ta không vui, sợ cô ta sẽ mắng mình, khẽ hỏi: “Chị muốn uống nước không?”

“Không uống.” Khương Tiểu Ngư trả lời vô cùng máy móc, sau đó cầm lấy điện thoại cách đó không xa, lướt lướt một chút, đột nhiên hỏi: “Cô nói xem A Niên có phải là có bạn gái rồi không?”

“Có lẽ…” Tiểu Lệ nơm nớp lo sợ: “Không có đâu.”

Khương Tiểu Ngư liếc nhìn cô: “Chắc không?”

“Có lẽ…” Tiểu Lệ nhìn thấy vẻ mặt của Khương Tiểu Ngư không được bình thường, vội đổi ý: “Chị Tiểu Ngư đối xử với cậu ấy tốt như vậy, lại quan trọng như thế. Chắc chắn cậu ấy đã thích chị rồi, sao có thể có bạn gái được chứ.”

Khương Tiểu Ngư sờ sờ ốp điện thoại, sau khi trầm ngâm một hồi lâu cô ta chợt bật cười: “Hừ, tôi đã biết rồi.”

“Biết gì chị?” Tiểu Lệ khẽ hỏi.

Khương Tiểu Ngư ngồi thẳng lưng, vén những sợi tóc đã rũ xuống ra sau tai, lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Cô nói đúng.”

Tiểu Lệ nghệt mặt ra.

Khương Tiểu Ngư cười nói: “Báu vật ngay trước mắt, sau em ấy thích người khác được?”

“Có điều dạo này tôi bỏ bê cậu ta lâu quá, ngay cả A Lễ cũng làm thân với người khác rồi.”

  *

Lâm Nhiễm ngủ một giấc tới chiều.

Mãi đến khi điện thoại rung dữ dội thì cô mới tỉnh lại.

Cô mơ màng nhấc máy, đầu dây bên kia im lặng vài giây, Lâm Nhiễm nhìn tên danh bạ.

Là Từ Tư Niên.

“Tỉnh rồi thì ăn cơm đi.” Giọng nói trầm ấm của Từ Tư Niên vọng qua tai nghe: “Tôi để trên bàn rồi, nếu bị nguội thì bỏ vô lò vi sóng quay hai phút, kế bên lò vi sóng có găng tay, đừng dùng tay không bưng đồ ăn.”

“Sau khi ăn xong thì 30 phút nữa phải uống thuốc, tôi cũng để trên bàn luôn rồi, nước nóng thì trong bình siêu tốc. Cô nhớ cẩn thận một chút, sau đó cô có nữa tiếng để rửa mặt trang điểm, 6 giờ A Lễ sẽ tan học.”

Từ Tư Niên nói hết một lèo, Lâm Nhiễm vẫn chưa kịp phản ứng.

Cô ngây người vài giây, hỏi: “Anh thì sao?”

Từ Tư Niên: “…”

“Đang trên đường đi Giang Lăng.” Từ Tư Niên nói.

Lâm Nhiễm: “À.”

“Tôi không có bị bệnh.” Lâm Nhiễm nói.

Giống như những bệnh nhân tâm thần nói rằng họ không có bệnh vậy.

Dẫu sao âm mũi cô vẫn còn rất nặng, chỉ cần là người thính tai thì có thể nghe ra cô không thoải mái.

“Phòng hờ.” Từ Tư Niên cũng tiếp lời cô: “Nhớ uống thuốc, còn đón A Lễ nữa.”

Lâm Nhiễm ừ một tiếng.

Đầu dây bên kia có hơi ồn, còn có tiếng rè rè.

Lâm Nhiễm nói: “Đi đường thuận lợi.”

Từ Tư Niên ừ một tiếng.

Sau đó là một sự im lặng đến vô tận, ngay lúc Lâm Nhiễm định cúp máy thì Từ Tư Niên nói: “Chăm sóc bản thân cho tốt.”

Câu nói khá là trừu tượng và khó hiểu.

Giọng rất nhỏ.

Anh còn nói: “Cảm ơn cô, Lâm Nhiễm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK