• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng Từ Tư Niên dịu dàng mà trầm thấp, xen lẫn với tiếng mưa.

Từng giọt từng giọt.

Lách tách lách tách.

Tiết tấu phong phú gõ vào lòng Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm nghe đi nghe lại đoạn ghi âm hai giây kia.

Lúc nghe đến khoảng lần thứ mười, cô cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, gửi tin nhắn cho Từ Tư Niên: Hai giây không đủ.

­­­—— Tôi muốn nghe nhiều hơn.

Khoảnh khắc gửi tin nhắn đi, trái tim cô như bị bóp chặt.

Nhưng một giây sau, chuông điện thoại từ Wechat vang lên trong phòng.

Là Từ Tư Niên.

Tiếng leng keng kêu một lúc lâu, Lâm Nhiễm hắng giọng rồi mới nghe máy.

Trong chốc lát, không ai nói chuyện.

Tiếng mưa rơi rả rích, đem theo vẻ đẹp tan vỡ, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng ong ong của tạp âm, cùng với tiếng hít thở nhẹ của Từ Tư Niên, Lâm Nhiễm vô thức hít thở chậm lại.

Cuối cùng là Từ Tư Niên mở miệng trước: “Ninh Giang có mưa không?”

Lâm Nhiễm đang ngồi trên giường của anh.

Nghe vậy liền xuống giường đi đến bên cửa sổ, xoạt một tiếng kéo rèm cửa ra.

Trong không gian vắng lặng âm thanh đó cực kỳ chói tai.

Cô nói, “Tối nay có trăng.” Dừng một chút lại bổ sung: “Rất sáng.”

Từ Tư Niên không đáp lại lời của cô.

Mà sau khi im lặng rất lâu mới thấp giọng hỏi: “Vậy…”

“Cô có muốn cùng tôi nghe tiếng mưa không?”

**

Mưa ở Giang Lăng ngày càng nặng hạt.

Từ Tư Niên bật chế độ rảnh tay, anh đứng bên cạnh cửa sổ, không nói lời nào.

Điếu thuốc được truyền qua lại giữa các ngón tay, bật lửa lại chậm chạp không rút ra.

“Anh đang làm gì vậy?” Lâm Nhiễm đột nhiên hỏi.

Từ Tư Niên sửng sốt vài giây, “Muốn hút thuốc.”

Thanh âm bị bóp nghẹt.

Anh vừa lơ đãng.

Mạch suy nghĩ không biết lạc đến nơi nào, bây giờ lại hoàn toàn không biết vừa làm gì.

Đây mới là trạng thái chân thật nhất của anh khi đối mặt với những ngày mưa.

Vậy nên không cẩn thận cũng nói ra lời chân thật nhất.

Bây giờ thu lại hình như không kịp nữa rồi.

Từ Tư Niên nhất thời giúp bản thân bổ sung, “Còn chưa hút.”

“Vậy anh…” Lâm Nhiễm nói: “Hút đi.”

“Ừ?”

“Hút ít một chút là được.”

Từ Tư Niên đáp lại một tiếng, điếu thuốc trong tay lại không châm.

Trời mưa liền muốn hút thuốc.

Cũng không biết từ khi nào hình thành nên thói quen này.

Nhiều lúc, anh luôn bối rối về bản thân mình.

Giống như lúc này mời Lâm Nhiễm nghe tiếng mưa.

Thật ngốc nghếch.

Loại hành động này xuất hiện trong phim thần tượng đều cảm thấy ngốc nghếch.

Nhưng khi nhận ra điều này, anh cũng không có ý nghĩ cúp máy.

Anh nghĩ, vô vọng rồi.

“Nếu không thì…” Lâm Nhiễm đúng lúc mở miệng, “Tôi đưa anh đi xem A Lễ một chút.”

“Không phải nó đã ngủ rồi sao?”

“Mở video cho anh xem một chút.” Lâm Nhiễm nói: “Tối nay nó chơi mệt rồi, ngủ rất sâu, bật đèn cũng không sao.”

“Được.”

Lâm Nhiễm rón rén đi vào phòng A Lễ, thậm chí còn nín thở.

Cô mở camera bên phía mình, giây đầu tiên, camera trước đối diện với mặt cô, nhưng một giây sau cô liền đổi thành camera sau.

A Lễ nằm trên giường ngủ rất sâu, nhưng tư thế không đẹp lắm.

Cả người cậu nằm sấp hình chữ đại*.

(*) Hình chữ đại:.

Từ Tư Niên nhắn tin cho Lâm Nhiễm: Chỉnh lại tư thế cho nó.

­­­—— Đang ngủ.

—— Mà nằm như này sẽ dễ hít thở không thông.

Lâm Nhiễm để điện thoại trên tủ, ôm A Lễ khó khăn đổi tư thế khác.

Sau đó đổi thành camera trước, hai người cùng xuất hiện trong một khung hình.

Dùng khẩu hình hỏi: “Như này?”

Từ Tư Niên cũng mở camera phía anh, gật nhẹ.

Lâm Nhiễm từ phòng A Lễ đi ra, trong một khoảnh khắc ánh sáng đột nhiên sáng lên.

Trong chốc lát liền biến thành cô và Từ Tư Niên video call.

Giá trị nhan sắc của Từ Tư Niên trên màn hình vẫn rất cao, da mặt mịn màng dường như không thấy lỗ chân lông, tóc vẫn còn ướt, tóc mái mềm rủ xuống trán, chỉ là chóp mũi có chút đỏ.

Lâm Nhiễm hỏi: “Anh mở cửa sổ?”

Từ Tư Niên gật đầu, “Ừ.”

“Trời lạnh.” Lâm Nhiễm nói: “Anh lại mặc áo thun, mở cửa sổ sẽ bị cảm.”

Từ Tư Niên đứng dậy, đứng trước cửa sổ, tay đã đẩy cửa vào một nửa, lại đột nhiên dừng lại, cau mày nghiêm túc nói: “Nhưng tôi đang mời cô nghe tiếng mưa.”

“Hả?” Lâm Nhiễm ngạc nhiên, nhưng lại ngay lập tức cười, cô ngồi xếp bằng trên sô pha trong phòng khách, “Tôi nghe thấy rồi.”

“Rất hay.”

Ngữ điệu của Từ Tư Niên trầm tĩnh: “Vậy nên?”

Lâm Nhiễm: “Đóng cửa vào đi.”

“Cảm ơn anh đã mời tôi nghe tiếng mưa.”

Từ Tư Niên nhìn màn hình một lúc, anh bất lực lắc đầu bật cười, nhưng cũng chỉ trong chốc lát.

Rất nhanh đã thu lại ý cười, “Tôi cũng không phải là A Lễ.”

Sau đó đóng cửa sổ lại.

Tiếng mưa ngay lập tức bị ngăn cách ở bên ngoài.

“Tôi cũng không coi anh là A Lễ.” Trạng thái của Lâm Nhiễm cuối cùng cũng thả lỏng.

Nơi tối tăm, không có người thì các giác quan sẽ nhạy cảm hơn so với nơi có ánh sáng.

Trước đây ở trong phòng nhịp tim của cô luôn vô thức đập nhanh, hoặc ngừng đập ở một lúc nào đó, sau đó lại càng đập dữ dội hơn.

Cô cười nói đùa với Từ Tư Niên, “Anh cũng không phải là trẻ con.”

“Ồ? Cô vừa dùng ngữ khí dỗ A Lễ ngủ.”

“Có sao?”Lâm Nhiễm cười, “Tôi không thừa nhận, là ảo giác của anh.”

Từ Tư Niên miễn cưỡng nói một câu, “Được rồi.”

Sau đó lại yên tĩnh trở lại.

Không có gì để nói.

Nhưng ai cũng không muốn cúp máy.

Rất lâu sau, Từ Tư Niên đột nhiên hỏi: “Công ty chuẩn bị thế nào rồi?”

Lâm Nhiễm trả lời, “Vẫn ổn, có người phụ trách cụ thể, thỉnh thoảng tôi mới qua đó, dù sao bây giờ mới là giai đoạn đầu, còn chưa có danh tiếng, đoán chừng đến thời điểm này của năm sau, sẽ có rất nhiều cô gái truy tinh* biết đến công ty của bọn tôi.”

(*) Theo đuổi thần tượng.

“Vậy thì tốt.” Từ Tư Niên vẫn trầm tĩnh như cũ.

Lâm Nhiễm nhìn chằm chằm anh trên màn hình.

Ánh mắt thẳng thắn khiến Từ Tư Niên hơi cau mày, “Sao vậy?”

“Không có gì.” Lâm Nhiễm nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy… anh cười lên rất đẹp.”

Giống như bộ dạng lơ đãng cười vừa nãy.

Mang theo một chút kinh ngạc.

“Ồ.” Từ Tư Niên cau mày, “Tôi lúc nhỏ biết cười.”

Vốn dĩ là biết, sau này không biết như nào, dần dần không biết cười nữa.

Có lẽ trong lòng chất chứa nhiều tâm sự, cười đã không còn là cảm giác ban đầu, thỉnh thoảng cùng Tiền Hải Triều ra ngoài cũng là giả vờ cười, nhưng đây không phải là vấn đề quan trọng.

Anh cũng đã quen với bộ dáng này của mình.

Cười hay không cười, cũng không gấp.

Dù sao cũng không quan trọng.

“Từ từ sẽ biết.” Lâm Nhiễm dụ dỗ anh, “Cười một cái.”

Từ Tư Niên lắc đầu.

“Cười một cái thôi.”

“Không.”

“Chỉ một cái.”

“Không.”

“Vậy tôi kể chuyện cười cho anh nghe nhé?”

“Cô kể đi.”

Lâm Nhiễm nhướng mày, “Lúc này sao anh không nói không nữa?”

“Cô kể trước đi.” Từ Tư Niên mím môi, “Buồn cười thì tôi sẽ cười.”

Lâm Nhiễm chọc vào mặt mình, đây là động tác trong vô thức khi cô đang suy nghĩ, vài giây sau, cô khẽ nói, “Một mảnh thuỷ tinh muốn tự tử, thế là nó nhảy từ tầng hai xuống, nó biến thành cái gì?”

“Thuỷ tinh vỡ?”

“Sai rồi.” Lâm Nhiễm cười haha hai tiếng, “Là vụn thuỷ tinh.”

Từ Tư Niên: “…”

Anh kéo khoé miệng nở một nụ cười miễn cưỡng.

Lâm Nhiễm ngại ngùng hắng giọng, “Không buồn cười sao?”

Từ Tư Niên dừng vài giây, “Có một chút?”

Lâm Nhiễm: “…”

Có là có, không là không!

“Vậy tôi hỏi anh, Tiểu Minh đi học đều ngủ, cậu ta nói mắt của mình bị bệnh, xin hỏi cậu ta bị bệnh gì?”

“Bệnh ngủ gật?” Từ Tư Niên ngập ngừng trả lời.

“Không phải.” Lâm Nhiễm nói sau đó cười, “Bệnh tự kỷ*! Hahaha! Không ngờ tới đúng không!”

(*) Bản gốc: 自闭症 là bệnh tự kỷ, 自闭 cũng có thể hiểu là tự nhắm mắt.

Từ Tư Niên mím môi, lần này đến nụ cười miễn cưỡng cũng không có.

Sau khi Lâm Nhiễm tự cười mấy tiếng phát hiện bầu không khí yên tĩnh lạ thường, sau đó lúng túng nhịn cười.

Bệnh tự kỷ.

Cô sắp bị tự kỷ rồi.

Nói gì không nói nói chuyện này.

“Tôi…” Nội tâm Lâm Nhiễm đang đấu tranh, nhất thời không biết nên nói gì.

Từ Tư Niên đúng lúc mở miệng, “Không sao, cái này có chút buồn cười.”

Lâm Nhiễm: “…”

“Vậy tôi lại kể một câu chuyện khác nhé?”

“Cô kể đi.”

Lâm Nhiễm hắng giọng, “Câu chuyện cuối cùng rồi!”

“Ừ.”

“Xin hỏi, khi Nữ Oa tạo ra con người tại sao phải vừa nặn vừa cười?”

“Bởi vì sinh con rất vui?”

“Không đúng!” Lâm Nhiễm búng tay, “Bởi vì…”

“Làm người ấy mà, quan trọng nhất chính là vui vẻ!”

Từ Tư Niên: “…”

Anh vẫn như cũ không thể cười.

Lâm Nhiễm rất nhanh cũng thu lại ý cười, mang theo một chút thất vọng, “Không buồn cười sao?”

“Buồn cười.” Từ Tư Niên nói.

Trả lời như lấy lệ không có hồn.

Lâm Nhiễm hỏi lại: “Vậy tại sao anh không cười?”

“Tôi cười sẽ rất kỳ.” Từ Tư Niên nói: “Hồi nhỏ tôi xem kiến chuyển nhà sẽ cười.”

Lâm Nhiễm: “…”

Vậy còn thật sự không phải là kỳ quái bình thường.

“Muộn rồi.” Lâm Nhiễm cũng không trêu anh nữa, “Anh còn chưa ngủ sao?”

Từ Tư Niên không trả lời, còn hỏi lại: “Cô thì sao?”

“Một lúc nữa tôi sẽ ngủ.” Lâm Nhiễm nói: “Đọc tiểu thuyết một lúc mới đi ngủ.”

“Tiểu thuyết gì?”

“Đèn Trường Minh”, một bộ tiểu thuyết tiên hiệp nhiều kỳ. Tôi đọc xem có nên mua bản quyền hay không.”

“Mua về để quay phim?”

“Ừ.” Lâm Nhiễm không che giấu kế hoạch của mình, “Mua về làm một hạng mục dự phòng. Hiện nay phim tiên hiệp mỗi năm đều rất ăn khách, đến lúc công ty ký với các nghệ sĩ, chắc chắn phải có trong tay vài cái IP lớn mới đảm bảo, có thể nâng đỡ được người nào hay người đó.”

“Ồ.” Từ Tư Niên hỏi: “Bây giờ đã ký với bao nhêu người rồi?”

“Một người.” Lâm Nhiễm chậm rì rì nói ra tên cậu ấy: “Lộc Hòa.”

Từ Tư Niên không có phản ứng gì quá lớn, không nhanh không chậm nói một tiếng: Cậu ấy à.

Sau đó lại không nói chuyện.

Lâm Nhiễm nghe thấy tiếng lạch cạch.

Trên màn hình chỉ có khói thuốc và trần nhà màu xám trắng, mặt Từ Tư Niên đã biến mất.

Đại khái là châm một điếu thuốc.

Rất lâu sau, Lâm Nhiễm nhẹ giọng mở miệng, “Thật ra có chút tiếc nuối.”

“Cái gì?” giọng Từ Tư Niên ấm áp.

“Người nghệ sĩ đầu tiên ký với công ty tôi.” Lâm Nhiễm nói: “Không phải là anh.”

Từ Tư Niên dừng lại mấy giây mới nói: “Lộc Hòa tốt hơn tôi.”

Không đâu.

Lâm Nhiễm muốn nói, nhưng lại không nói ra.

Cô chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm màn hình, nhìn khói thuốc bay lên, rồi biến mất trong không trung.

Đột nhiên, một tiếng đùng đoàng vang lên.

Phòng của Từ Tư Niên chìm vào bóng tối trong thời gian ngắn, sau đó lại sáng lên.

Bầu trời phía xa như bị xé toạc, mây đen cuồn cuộn, ánh sáng chói lọi vạch ngang bầu trời, sau đó lại là tiếng đùng đoàng.

Lúc căn phòng sáng lên sau đó tối trở lại, Từ Tư Niên đã dập tắt điếu thuốc.

Từ Tư Niên nói: “Bên ngoài trời đang có sấm.”

“Ừm.” Lâm Nhiễm ngáp ngủ, “Tối nay anh đeo nút bịt tai mà ngủ, nhớ đóng cửa sổ. Cẩn thận bị nhiễm lạnh.”

“Được.”

Thấy Lâm Nhiễm mệt rồi, Từ Tư Niên nói: “Cô ngủ đi.”

Lúc nói ra ba chữ này, trong lòng còn có một chút chát.

Không biết đến từ đâu.

Những cảm xúc vô duyên vô cớ cũng không biết trốn ở đâu.

“A.” Lâm Nhiễm cầm điện thoại trở về phòng, nói một câu: “Ngủ ngon.”

Nhưng lại không nỡ tắt video.

Từ Tư Niên cũng không có động tĩnh.

Không bao lâu, trong phòng truyền đến tiếng gõ cửa thùng thùng.

“Ai vậy?” Lâm Nhiễm thấp giọng hỏi.

Từ Tư Niên lắc đầu, “Không biết nữa. Cô ngủ đi, tôi đi xem một chút.”

Nói xong để điện thoại trên giường rồi đứng dậy ra mở cửa.

Anh cho rằng Lâm Nhiễm sẽ cúp máy, nhưng Lâm Nhiễm chỉ quay camera sang một hướng, điện thoại bị ném ở bên gối, nhắm mắt.

Cô ở bên này là bóng tối vô tận, chỉ còn điện thoại vẫn phát ra ánh sáng yếu ớt.

Từ Tư Niên vặn tay nắm cửa, cơ thể nghiêng về phía cửa, lúc nhìn thấy người đến liền kinh ngạc hai giây, sau đó cau mày, bước chân không thể không di chuyển vài bước, cả người chắn trước cửa, dường như không còn một kẽ hở.

“Chị Tiểu Ngư.” Từ Tư Niên hỏi: “Có việc gì sao?”

Nghe có vẻ giống như bình thường, không có một chút gợn sóng nào, nhưng nghe kỹ lại có thể phân biệt ra trong đó có vài phần không hài lòng.

“Vừa mất điện rồi.” Khương Tiểu Ngư vô thức run cầm cập, “Bên ngoài còn có sấm, chị hơi sợ.”

“Trợ lý đâu?” Từ Tư Niên nói: “Cô ấy ở với chị.”

“Tiểu Lệ có việc về Ninh Giang rồi.” Khương Tiểu Ngư đứng đó, ngửa mặt lên nhìn Từ Tư Niên, “A Niên, chị ở chỗ cậu đợi một lúc, ở đây có hai chiếc giường, chị thật sự rất sợ. Em biết, chị…”

Lời nói sau đó nói ra đã nghẹn ngào.

Cô sợ sấm.

Sợ chớp.

Trong không khí thoáng qua sự bối rối.

Trầm mặc một lúc, Từ Tư Niên mới nói: “Chị Tiểu Ngư, chỗ em không tiện. Nếu không thì chị đi tìm nữ diễn viên khác để ở cùng một đêm?”

“Chỗ này đất khách quê người.” Khương Tiểu Ngư nói: “Chị chỉ quen mỗi em. Hơn nữa, điều kiện của đoàn phim rất khó khăn, sắp xếp phòng rất chậm, chắc chắn không ai chào đón chị đi tranh chỗ của họ, chỗ em đúng lúc có hai chiếc giường, chị ngủ ở đây một đêm cũng không có vấn đề gì, nếu không thì…em và chị nói chuyện cả đêm cũng được.”

Từ Tư Niên lắc đầu: “Ngày mai em còn có cảnh quay.”

“A Niên.” Khương Tiểu Ngư nhẹ giọng gọi anh.

Từ Tư Niên vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, “Chị Tiểu Ngư, chỗ em không tiện, chị vẫn nên quay về đi.”

“Có gì mà không tiện.” Khương Tiểu Ngư nói: “Chẳng lẽ hai chúng ta còn có thể xảy ra cái gì? A Niên, tôi luôn coi cậu là em trai ruột của mình, cậu nghĩ cái gì vậy.”

“Cậu cũng biết, tôi thật sự sợ những thứ đó. Nhất là hôm nay trên đường đến còn nghe mấy chuyện ma quái, tôi vừa ở phòng bên cạnh tâm thần luôn không yên, không dễ dàng mới hạ quyết tâm qua tìm cậu, cậu sẽ không đóng cửa từ chối tôi chứ.”

Từ Tư Niên mím mím môi, trong giây lát không biết nên nói thế nào.

Quyền chủ động lại quay về phía Khương Tiểu Ngư.

Cô thấy vẻ mặt bối rối của Từ Tư Niên, trong chốc lát cười chọc vào vai anh, “A Niên, không phải đã nói rồi sao? Dì không còn nữa, tôi chính là chị ruột của cậu, hai chúng ta thanh giả tự thanh*, cái gì cũng không xảy ra, chỉ là ở cùng phòng một đêm, cậu sợ cái gì?”

(*) Thanh giả tự thanh có nghĩa là những người trong sạch, dù họ không thanh minh cho mình thì họ vẫn là những người trong sạch. Còn những người xấu, cho dù họ tìm đủ mọi cách để chối cãi hành vi xấu xa của mình thì bản thân họ là vẫn là người xấu.

“Em…” Từ Tư Niên nhíu mày càng sâu, “Chị Tiểu Ngư, cái này không thích hợp.”

“Có cái gì không thích hợp.” Khương Tiểu Ngư cười nhìn về phía anh, đột nhiên chớp mắt, “Cậu không phải là sợ A Trác hiểu lầm chứ? Hoặc là sợ tôi và A Trác bởi vì chuyện này mà cãi nhau?”

Không đợi Từ Tư Niên trả lời, Khương Tiểu Ngư chỉ quan tâm đến suy nghĩ của mình, nói: “Sẽ không đâu, giữa tôi và A Trác có nhiều năm tình cảm như vậy, hồi trước anh ấy và Lâm Nhiễm kết hôn tôi không nói làm gì, giữa hai chúng ta lại càng là hoàn toàn trong sạch, anh ấy ghen gì chứ. Hơn nữa, anh ấy rất tin tưởng tôi.”

Từ Tư Niên: “…”

Không phải!

Anh không có ý này!

Từ Tư Niên chợt cảm thấy bất lực.

Anh không giỏi ăn nói, ở trước mặt Khương Tiểu Ngư luôn không có quyền chủ động.

Nhưng tối nay anh rất không muốn Khương Tiểu Ngư xâm phạm vào phạm vi riêng tư của mình, đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện chiều nay.

Khương Tiểu Ngư trước kia mặc dù sẽ hay lải nhải với anh, nhưng đều là ở góc độ quan tâm.

Hoặc là có lúc sẽ lợi dụng anh để đạt được một vài mục đích, có điều với anh mà nói cũng là những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng, nhẫn nhịn chịu đựng một chút sẽ qua.

Ai bắt anh nợ người ta.

Nhưng hôm nay, anh rất không thoải mái.

Khương Tiểu Ngư đã quá đi xa rồi.

Từ Tư Niên mím môi không nói, nhưng cả người chắn trước cửa là có ý không muốn nhường đường cho Khương Tiểu Ngư.

Dù cho Khương Tiểu Ngư nói gì, anh cũng không nhúc nhích.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng đùng đoàng.

Lại là tiếng sấm.

Đèn hành lang và trong phòng đột nhiên nhấp nháy, Khương Tiểu Ngư nhắm mắt liền đụng phải Từ Tư Niên, Từ Tư Niên lùi lại, chỉ duỗi tay ra kéo cánh tay cô, đề phòng cô ngã.

Rất nhanh, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.

Tay Từ Tư Niên buông lỏng, không để ý đẩy Khương Tiểu Ngư ra khỏi phòng, “Chị Tiểu Ngư, không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi đi.”

Khương Tiểu Ngư bị doạ đến nước mắt sắp chảy ra, nhưng Từ Tư Niên vẫn không có một chút động lòng.

Cô ngẩng mặt lên nhìn Từ Tư Niên, ấm áp gọi: “A Niên.”

“Trở về nghỉ ngơi đi.” Trên mặt Từ Tư Niên không có bất kỳ biểu tình nào, đôi mắt giống như không bận tâm, giọng lạnh nhạt, “Chỗ em không tiện.”

Mặt Khương Tiểu Ngư biến sắc mấy lần, không lâu sau cô mới điều tiết được tâm tình, trêu đùa nói: “Lẽ nào là kim ốc tàng kiều? Nếu thật sự như vậy, tôi cũng sẽ không quấy rầy chuyện tốt của hai người, cậu nên sớm nói với tôi chứ.”

Vừa nói vừa thò đầu vào xem, “Trong phòng cậu cũng không có người mà.”

Cô luôn dùng ngữ khí trêu đùa.

“Chắc không phải là gọi video call với bạn gái chứ?”

Từ Tư Niên mặt không đổi sắc, “Đúng vậy.”

Bầu không khí trở nên lạnh hơn.

Nụ cười của Khương Tiểu Ngư cứng lại.

“Em rất bận.” Từ Tư Niên dứt khoát với thái độ bất cần, “Chị Tiểu Ngư về trước đi.”

“A?” Khương Tiểu Ngư kinh ngạc.

Từ Tư Niên nói nhanh hơn, “Nếu cảm thấy sợ, Chị Tiểu Ngư hãy gọi điện cho bạn trai. Em nghĩ anh ấy rất vui khi nhận được lời đề nghị giúp đỡ từ chị.”

Khương Tiểu Ngư ngơ ngác mấy giây, sau đó lúng túng nói: “A Niên, cậu đang ghen sao?”

Từ Tư Niên: “Không phải.”

“Vậy…”

Từ Tư Niên nhìn cô, môi mỏng mím chặt.

Vài giây sau, anh không nhanh không chậm nói: “Ý em là, bạn gái em cũng sợ sấm.”

“Em phải ở cùng cô ấy.”

**

Đêm nay Lâm Nhiễn có chút mệt mỏi.

Điện thoại đặt ở gối liền bắt đầu buồn ngủ.

Suýt chút nữa cũng giống như A Lễ, một giây liền chìm vào giấc ngủ.

Nếu không nghe thấy giọng nói của Khương Tiểu Ngư.

Rất nhiều lần cô muốn lên tiếng, nhưng lại nhịn xuống.

Đây là việc của Từ Tư Niên, cô chung quy nên để anh giải quyết.

Lâm Nhiễm đứng từ góc độ của người ngoài cuộc nhìn, nên cô biết tình cảm phức tạp của Từ Tư Niên đối với Khương Tiểu Ngư.

Lúc Từ Tư Niên khó khăn, là Khương Tiểu Ngư đã kéo anh ra khỏi vực thẳm.

Nếu như Khương Tiểu Ngư không đẩy anh vào một vực thẳm khác, Lâm Nhiễm sẽ không ghét cô đến thế.

Chỉ là hành động vừa nãy của cô, Lâm Nhiễm nằm trên giường phẫn nộ.

Không thể không than thở: Nghệ thuật uống trà của chị gái này thật tinh xảo.

Ở trong hoàng cung thời cổ đại sợ là đã quét sạch hậu cung, đi thẳng đến vị trí thái hậu rồi.

Cô đã quyết định, nếu Từ Tư Niên thật sự cho Khương Tiểu Ngư vào phòng, tối nay cô không ngủ nữa.

Cứ gọi điện thoại với Từ Tư Niên.

Cô không tin Khương Tiểu Ngư không ngại.

Nhưng cuối cùng, cô nghe thấy câu nói đó.

“Bạn gái em cũng sợ sấm.”

“Em phải ở bên cạnh cô ấy.”

Sau đó là tiếng đóng cửa.

Sau một lúc, Từ Tư Niên mới đi về phía giường.

Phòng ngủ yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Lâm Nhiễm cầm điện thoại, luống cuống nhắm mắt.

Lông mi còn run, nhưng cô đã nhanh chóng điều hoà được hô hấp.

Ổn định, đều đặn.

Nghe giống như đang ngủ thật.

Nhưng trong màn hình vẫn là mặt cô.

Trong màn hình điện thoại chỉ có khuôn mặt cô, hơn nữa nền tối đen, trông còn có vài phần kỳ dị.

Từ Tư Niên cầm điện thoại, ngón tay thon dài vuốt ve vài lần trên màn hình.

Trong màn hình có thể nhìn thấy mặt mình, anh thử nâng khoé miệng.

Cười vừa xấu vừa kỳ quái.

Anh bỏ tay đang làm việc xấu trên mặt xuống.

“Tôi còn cho rằng cô đã cúp máy rồi.” Từ Tư Niên thấp giọng nói một mình.

Anh nằm trên giường ấn tắt đèn.

Căn phòng chìm vào bóng tối.

Anh chạm nhẹ vào khuôn mặt trên màn hình, đúng vị trí khoé miệng, giọng trầm thấp và dịu dàng, “Tôi không biết cười.”

“Vậy sau này cô thay tôi cười nhiều vào nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK