Không khí trong xe bỗng trở nên căng thẳng.
Lâm Diễm nhìn vào kính chiếu hậu, Lâm Nhiễm im lặng ngồi đối diện cậu.
A Lễ luôn là người có thể cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí tốt nhất, cậu kéo mạnh áo của Lâm Nhiễm, ngẩng đầu nhìn sang bên, nói nhỏ: “Chị dâu.”
Lâm Nhiễm sờ đầu cậu, trấn an: “Không sao hết.”
Cô nhìn Lâm Diễm, giọng không tự chủ được mà trở nên bình tĩnh: “Đưa bọn chị về trước.”
*
Xe chạy êm ru trên đường, nước trên đường bắn tung tóe.
Những hạt mưa từ từ trượt xuống ô cửa kính, cả thế giới đều trở nên mờ ảo.
Khi Lâm Diễm đưa hai người xuống lầu, cậu lái xe đi mà không nghỉ một chút nào.
Giữ im lặng, không đề cập đến chuyện trước đây.
Lâm Nhiễm dẫn A Lễ xuống lầu, nhìn chiếc xe màu đen dần biến mất khỏi tầm mắt, A Lễ cắn cắn môi muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt hết lời nói trở lại.
Gió mùa thu lại đến, Lâm Nhiễm đưa A Lễ về nhà.
Chỉ là vừa mới bước vào cửa, cô đã nhìn thấy Lâm Diễm gửi cho mình hai tin nhắn ở Wechat:
– Không ác ý gì, đứa trẻ đáng ra phải bị dọa cho sợ rồi.
– Chị đừng để bị lừa nữa.
Lâm Nhiễm đến giày cũng chưa thay đã chạy đến phòng ngủ của Từ Tư Niên.
Cửa sổ trong phòng ngủ của anh có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài khu dân cư, thêm với việc ở trên cao nên có tầm nhìn không bị cản trở bởi giao thông như ở tầng dưới.
Chiếc xe Maybach màu đen lặng lẽ đậu ở góc phố, không hề di chuyển trong một thời gian dài.
Lâm Nhiễm trả lời: Chị biết rồi.
– Đi đường cẩn thận.
Lâm Diễm bên nọ đã thấy hiện một lúc lâu rằng “đối phương đang soạn tin nhắn”, nhưng năm phút sau vậy mà chỉ gửi lại một chữ ừm.
Sau đó, xe ô tô khởi động, không hòa vào dòng phương tiện mà dần rời đi.
Lâm Nhiễm nhìn bên cửa sổ một hồi.
Cô đóng cửa lại, đứng bên cửa sổ nở một nụ cười trên môi, lại gửi tin nhắn cho Lâm Diễm:
– Ngày mai về nhà cùng ăn tối sau khi tan học đi.
Lâm Diễm: Được
– Thế còn đứa trẻ kia thì sao?
Lâm Nhiễm: Chị đem theo nó.
Lâm Diễm: Người nhà của nó đâu?
Lâm Nhiễm: Tình huống đặc biệt, bây giờ đang là chị chăm sóc.
Lâm Diễm: Em tưởng rằng tình mẫu tử của chị tràn đầy, sinh ra một đứa con trai.
Lâm Nhiễm bật cười, từ từ nhìn vào màn hình trả lời: Em cũng có thể nghĩ như vậy.
– – Thằng bé đáng yêu biết bao, em dọa sợ nó rồi, ngày mai mua nhiều đồ ăn ngon để đền bù cho thằng bé đi.
Lâm Diễm: Vậy thì nó phải gọi em là chú.
Lâm Nhiễm: Gọi cái đầu em.
Cuộc trò chuyện kết thúc bằng một câu mắng mỏ của Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm cất điện thoại, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cô vừa quay đầu lại đã thấy A Lễ đang đứng ở cửa ra vào, sắc mặt tái nhợt, ngón tay bấu chặt vào khung cửa, đôi mắt rưng rưng nhưng lại kiên cường không để nó rơi xuống.
Cậu cũng chưa thay giày, trên người vẫn xách lỏng lẻo một chiếc túi, dưới chân đều là nước.
“A Lễ” Lâm Nhiễm ấm áp gọi cậu.
A Lễ vậy mà ngay giây sau đó lùi một bước. Lâm Nhiễm bước tới, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gọi cậu: “A Lễ”
Rồi cô đưa tay ra từ từ rút những ngón tay ra khung cửa, những ngón tay của cậu nhợt nhạt, không còn chút sắc máu nào.
Lâm Nhiễm xoa xoa tay cậu, như vậy sắc máu mới quay trở lại.
Lâm Nhiễm nhíu mày, nhẹ nhàng di chuyển, khẽ chạm vào A Lễ.
Đột nhiên cảm giác có một sức nặng đè lên cơ thể.
A Lễ nghiêng người, tựa cằm vào vai cô, nước mắt nóng hổi rơi trên cổ cô, nghẹn ngào nói: “Em tưởng rằng, chị không cần em nữa.”
Lâm Nhiễm vỗ lưng cậu, giúp cậu chậm rãi thở một hơi: “Sao có thể thế được chứ?”
A Lễ hit một hơi, khóc không ra hơi: “Em tưởng rằng…anh trai đi rồi, chị cũng không muốn em nữa.”
“Em không muốn đi tìm…chị Tiểu Ngư.”
Lâm Nhiễm ngoài việc nói sẽ không, không thể tìm được lời nào khác để an ủi cậu bạn nhỏ này.
A Lễ là người nhạy cảm nhất với những thay đổi của những thứ xung quanh.
Vị vậy cậu nghi ngờ, bất an, và cũng sợ nhất là bị người ta bỏ lại.
Sự ra đi của Từ Tư Niên ngay lập tức khiến cậu mất đi chỗ dựa vững chắc nhất, vì vậy cậu cảm nhận rất rõ những thay đổi trong tình cảm của Lâm Nhiễm.
A Lễ khóc một lúc rồi mới dừng lại.
Lâm Nhiễm đứng thẳng người vươn tay ra lau nước mắt cho cậu, khuôn mặt của cậu bây giờ mới có chút sắc máu, mũi đỏ bừng, hai mắt đầy tơ máu, thậm chí nhìn còn có chút đáng sợ.
“A Lễ” Lâm Nhiễm ấm áp gọi anh “Anh trai của em đi làm ở bên ngoài, chị sẽ chăm sóc cho em thật tốt, biết chưa?”
A Lễ gật đầu.
“Không cần phải sợ, chị sẽ không bao giờ từ bỏ em.” Lâm Nhiễm nói “Ngày mai em với chị đến nhà chị ăn cơm có được không?”
“Nhà của chị có một em gái, em có thể chơi cũng cô ấy.”
Ánh mắt của A Lễ có chút do dự.
Lâm Nhiễm xoa đầu hỏi: “Làm sao thế?”
A Lễ cắn môi dưới thì thào nói: “Em trai của chị dâu không thích em.”
Lâm Nhiễm bật cười.
Cô ôm lấy A Lễ, nói một cách ấm áp: “Cậu ấy chỉ là nhìn trông dữ tợn mà thôi.”
“Thật ra cậu ấy ngoài lạnh trong nóng, trong lòng rất thích em.”
“Cậu ấy còn nói ngày mai em cùng chị về nhà, cậu sẽ mua cho em đồ ăn ngon đó.”
A Lễ ngập ngừng: “Thật…thật sao ạ?”
Lâm Nhiễm gật đầu “Nếu không thì bây giờ chị bảo cậu ấy quay một video để giải thích một chút?”
A Lễ lập tức lắc đầu.
Một lúc sao, A Lễ nắm lấy quần áo của Lâm Nhiễm, khịt mũi nói: “Không…không cần giải thích.”
“Khi anh ấy nói giải thích một chút trông rất hung dữ.”
Cậu nói với một giọng trầm, nghe trong phòng thiếu ánh sáng đặc biệt chính xác.
Lâm Nhiễm cười thành tiếng, cô xoa đầu A Lễ: “Ngày mai em liền có thể nhìn thấy cậu ấy lúc nhát gan rồi.”
Khi Lâm Diễm ở nhà, vừa hiền lại vừa nhát gan.
Đặc biệt là đối với Lâm Vụ, dịu dàng đến mức có thể ép ra nước.
Lâm Nhiễm lười nấu cơm vào buổi tối, vì vậy chỉ đơn giản gọi đồ ăn từ KFC.
Cô cùng A Lễ xem phim hoạt hình một lúc, chưa đầy nửa tiếng đồ ăn đã đến rồi.
Hoạt hình đang đến đoạn kịch tính. Lâm Nhiễm cầm chiếc túi đồ ăn nán lại trên bàn cà phê hai giây, A Lễ đã tạm dừng TV.
Nhưng Lâm Nhiễm cuối cùng vẫn là để đồ ăn mang đi lên bàn cà phê, hơn nữa còn dùng điều khiển từ xa bật TV.
A Lễ: “…”
Choáng váng.jpg
“Nhìn chị làm gì.” Lâm Nhiễm vừa nói vừa lấy đồ ăn ra: “Hôm nay chúng ta hay thư giãn một chút, vừa ăn vừa xem TV.”
A Lễ vẫn đang nhìn chằm chằm vào TV, sau đó lại nhìn Lâm Nhiễm bày mọi thứ lên bàn trà, cau mày nói: “Có thật…là được không ạ?”
Lâm Nhiễm chắc chắn gật đầu: “Được.”
A Lễ ngồi bên cạnh Lâm Nhiễm, kiểu gì cũng có cảm giác không an tâm.
“Làm sao thế?” Lâm Nhiễm hỏi.
A Lễ tạm dừng TV, nhưng câu sau đó lại miễn cưỡng nói rằng: “Anh trai không cho em xem TV khi đang ăn.”
Lâm Nhiễm nghiêng đầu, cầm lấy bánh Hamburger và gà rán, nở nụ cười: “Vậy anh trai em sẽ cho em ăn thứ này sao?”
A Lễ lắc đầu.
Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc Hamburger một cách nghiêm túc, nuốt nước bọt.
Lâm Nhiễm nói: “Hôm nay anh của em không có ở đây, chúng ta thoải mái một tí.”
A Lễ lung lay mà gật đầu: “Được ạ.”
Lâm Nhiễm mở gói chiếc Hamburger cho cậu, còn A Lễ tự mình mở TV, vừa xem vừa ăn, thích thú vô cùng, đôi mắt sáng lấp lánh.
Lâm Nhiễm không muốn ăn cho lắm, nhưng cô cũng thích xem phim hoạt hình đó.
Ngồi trên ghế sô pha xem không thoải mái vì vậy cô ngồi trên thảm, dựa vào ghế sô pha, hai chân dài tùy ý duỗi ra, có một sự kết hợp tuyệt vời khi ăn khoai tây chiên, thỉnh thoảng còn chấm với một ít tương cà.
Khi gặp một điểm buồn cười, cô và A Lễ cùng nhau cười khúc khích.
A Lễ bình thường đều ăn cơm khá chậm, nhưng hôm nay gặp phải món khoái khẩu liền ăn cực kì nhanh, từng miếng từng miếng to, bắp chân đã vắt ngang lên ghế sô pha, những lo lắng trước ấy đã tan biến thành mây khói.
Lâm Nhiễm dựa đầu vào ghế sô pha, tay vốn đã không còn cử động.
Xem TV cũng đã tiêu hóa được một chút, đầu óc choáng váng lại muốn đi ngủ.
Cô dụi mắt, day day huyệt thái dương vài lần rồi lấy thuốc từ ngăn kéo bàn trà ra.
Khi Từ Tư Niên rời đi, anh đã đặt thuốc cho cô ở một nơi dễ thấy và viết cho cô một bức thư.
Nhân tiện, cách sử dụng ấm siêu tốc trong nhà bếp đã được viết trên tờ giấy nhớ ở phòng bếp.
Cô vào phòng bếp đun một ít nước.
A Lễ đang ngồi trên ghế sô pha một mình, xem phim hoạt hình đến mải mê chăm chú.
Lâm Nhiễm vừa bước ra khỏi phòng bếp với nước nóng, điện thoại liền vang lên.
Một hồi lâu chuông điện thoại Wechat.
Vang lên từng hồi.
A Lễ đã ăn hơn nửa chiếc Hamburger của mình, cậu dùng một tay cầm lấy bánh Hamburger của mình, một tay kia lục lọi trên ghế sô pha tìm điện thoại của Lâm Nhiễm, với thính giác nhạy bén cậu đã tìm thấy nó, nhưng khi nhìn thấy tên người ở trên màn hình, cậu nhanh chóng ném chiếc Hamburger vào túi nhựa trên bàn trà và ngồi thẳng dậy ngay lập tức.
Lâm Nhiễm đặt cốc lên bàn trà, nóng đến bỏng tai, hít một hơi, hỏi A Lễ: “Ai thế?”
“Anh…trai của em.” A Lễ ngập ngừng khi nói, tiện thể nuốt một ngụm nước bọt.
Sự sợ hãi có thể nhìn thấy được trong mắt.
Lâm Nhiễm nói: “Em nghe đi.”
A Lễ đưa điện thoại qua cho cô: “Chị nghe đi.”
Lâm Nhiễm mỉm cười vừa định mở máy thì tiếng chuông dừng lại ngay lập tức.
Đã quá thời gian rồi.
Cô vừa định mở khóa điện thoại gọi lại thì tiếng chuông lại một lần nữa vang lên.
Đó vẫn là Từ Tư Niên.
Lâm Nhiễm lướt ngón tay ở màn hình sau đó mới nghe máy.
Trùng hợp là camera phía sau được nhắm vào đúng A Lễ và bàn trà.
A Lễ lúc này vẫn đang nín thở, cầm lấy điều khiển tắt TV, đảo to mắt nhìn đống rác rưởi trên bàn trà, cậu quỳ trên bàn trà, vật lộn với những món đồ còn lại đến phiền.
Mặc dù Lâm Nhiễm đã nhanh chóng thay đổi camera nhưng Từ Tư Niên vẫn có cái nhìn toàn cảnh về mọi thứ.
Lâm Nhiễm một tay sờ lấy tai mình, một tay cầm lấy điện thoại, mỉm cười chào hỏi anh.
Từ Tư Niên thở phào nhẹ nhõm.
Anh nên đứng bên cửa sổ khách sạn, phía sau anh là hai giường đơn phía trên còn có một chiếc giường màu trắng, một chiếc bàn nhỏ kê giữa hai chiếc giường, một phòng tắm bằng kính trong suốt, trong phòng còn bay một chiếc TV nặng và cũ kỹ, trông rất đơn giản.
“Hai người đang ăn cơm à?” Giọng Từ Tư Niên vẫn như trước.
Giọng điệu trầm khàn không hề thay đổi bởi nơi mà anh đến.
Lâm Nhiễm gật đầu ừm một tiếng.
“Buổi tối khi nào về thế?”Từ Tư Niên nói.
“Vừa mới trở lại được nửa tiếng?” Lâm Nhiễm cũng không rõ “Dù sao thì cũng là về khi trời tối.”
“45 phút.” A Lễ nói thêm.
Cậu nhớ rất rõ.
Bởi vì khi cậu trở về nhà đi qua thang máy, đối diện có một đồng hồ điện, hiển thị là 7 giờ 15.
Bây giờ vừa đúng là 8 giờ.
Lâm Nhiễm hướng camera về phía A Lễ, người đã ngồi thẳng dậy, vẫy tay với camera, nhẹ giọng nói: “Anh trai.”
Từ Tư Niên thoảng mỉm cười khi nhìn thấy cậu: “Hôm nay chơi có vui không?”
“Có ạ.” A Lễ liếm khóe miệng, ánh mắt thất thường. “Hôm này bên ngoài mưa rồi.”
“Anh biết” Từ Tư Niên nói.
“Sao anh biết được?” Lâm Nhiễm hỏi.
Từ Tư Niên đột nhiên im lặng, anh nhíu mày, Lâm Nhiễm cười nói: “Không thể nói sao?”
Từ Tư Niên lắc đầu: “Cũng không phải là không được.”
Lâm Nhiễm và A Lễ quay quần bên nhau, ngồi vào cùng một chỗ, lẳng lặng chờ anh nói.
Thật lâu sau, Từ Tư Niên nói: “Cô sẽ không vui.”
Anh dùng một giọng điệu rất kiên quyết.
Lâm Nhiễm bật cười: “Giang Tiểu Ngư gọi điện thoại cho anh sao?”
“Làm sao mà cô biết được?”
Lâm Nhiễm hỏi ngược lại: “Khó đoán lắm sao?”
Hôm nay cô với Giang Tiểu Ngư đã có có một cuộc trò chuyện như vậy ở nhà trẻ, Giang Tiểu Ngư làm sao có thể cam tâm?
Nếu cô ấy không gọi cho Từ Tư Niên, đó mới là có vấn đề.
Tuy nhiên chuyện mà Lâm Nhiễm tò mò là, Triệu Trác Thành đáng lẽ phải ở bên Giang Tiểu Ngư chứ, vậy làm sao còn để Giang Tiểu Ngư có thời gian gọi điện cho Từ Tư Niên?
Triệu Trác Thành không được à nha.
Đầu óc của Lâm Nhiễm tràn ngập những suy nghĩ, các kiểu mối quan hệ giữa cá nhân xảy ra không ngừng.
Từ Tư Niên vậy mà đổi chủ đề: “Hai người buổi tối ngủ ở đâu?”
Lâm Nhiễm chau mày suy nghĩ một hồi: “Tôi về nhà tôi?”
A Lễ lập tức nắm lấy tay áo cô.
“A” Khóe miệng của Lâm Nhiễm cong lên: “Tôi e rằng là không về được rồi.”
“Tôi đoán A Lễ đã ôm lấy cánh tay của cô.”
Lâm Nhiễm liếc nhìn A Lễ: “Vừa bị anh nói xong, thằng bé lại buông rồi.”
Từ Tư Niên trầm mặc.
Lâm Nhiễm cười trêu chọc Từ Tư Niên: “Bình thường anh đều dữ như này sao? A Lễ rất sợ anh.”
“Tôi?” Từ Tư Niên nhướng mày “Bình thường thôi.”
Lâm Nhiễm đưa điện thoại cho A Lễ, cô đi dọn dẹp những thứ còn sót lại trên bàn.
A Lễ không biết phải nói gì với Từ Tư Niên, chỉ đơn giản là một người hỏi một người trả lời.
Bình thường ở nhà cậu với Từ Tư Niên ở nhà cũng rất im lặng, anh trai cũng không nói nhiều, cậu cũng rất ít khi nói, hai người thường ngồi xem TV cùng nhau, đến giờ thì đi ngủ.
Nếu có điều gì không vui ở trường, cậu có thể nói với anh trai mình.
Ngay cả khi bọn họ gọi video như thế này, cũng sẽ đột nhiên rơi vào im lặng.
Lâm Nhiễm dọn dẹp được một nửa, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Chân nhỏ của A Lễ không ngừng đá cô, Lâm Nhiễm quay đầu lại hỏi: “Làm sao thế?”
“Anh trai em tìm chị.” A Lễ nói không chớp mắt.
Lâm Nhiễm dừng động tác lại “Anh ấy có nói vậy đâu?”
Điện thoại luôn bật.
Lâm Nhiễm đều lắng nghe hết cuộc trò chuyện của họ.
Từ Tư Niên nói: “Ăn cơm tối chưa?”
A Lễ: “Dạ rồi.”
Từ Tư Niên: “Ăn gì rồi?”
A Lễ: “Cơm.”
Từ Tư Niên: “Lau sạch đồ ăn còn sót trên miệng kìa.”
A Lễ: “Ò.”
Sau đó mới có một khoảng im lặng.
Nửa chữ cũng không nhắc đến Lâm Nhiễm.
Nhưng Lâm Nhiễm vẫn lấy điện thoại của A Lễ, A Lễ liền ngồi ở bên cạnh, chỉ để nhìn anh trai.
Anh cũng không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
“Ở bên đấy ổn định chưa?”Lâm Nhiễm hỏi.
Từ Tư Niên gật đầu: “Ngày mai không có cảnh diễn của tôi.”
“Vậy ngày mai anh có kế hoạch gì?”
“Đến trường quay xem, học hỏi một chút kinh nghiệm.”
“Cũng tốt.”Lâm Nhiễm hỏi “Anh cùng người khác sống chung một nhà sao?”
“Ừ” Từ Tư Niên đột nhiên nói: “Là một người con trai.”
Lâm Nhiễm bật cười: “Chẳng nhẽ còn sắp xếp cho một cô gái đến.”
“Cũng hợp lý.”
“Bạn cùng phòng của anh đâu?” Lâm Nhiễm tùy ý hỏi.
Từ Tư Niên dừng lại vài giây trước sau đó mới trả lời: “Đi ra ngoài rồi.”
Tuy anh chỉ nói vài chữ, nhưng Lâm Nhiễm đã thấy có gì đó không đúng từ biểu cảm của anh.
“Anh ấy đi…”Lâm Nhiễm hỏi sau khi cân nhắc: “Tìm đạo diễn rồi?”
Từ Tư Niên nhìn ra ngoài cửa sổ với một nụ cười gượng gạo.
“Có lẽ không chỉ là vậy.”
“Anh đã biết cậu ấy từ trước?”Lâm Nhiễm hỏi.
Từ Tư Niên lắc đầu, vừa định nói gì đó thì nhìn thấy A Lễ, cậu để những lời nói đều rút ngược lại, chỉ ấm áp nói: “Không quen biết.”
Chỉ là có chút đáng tiếc.
Rõ ràng điều kiện của bản thân rất tốt, khoảng vài năm nữa chắc chắn sẽ phát triển.
Nhưng lại luôn vội vàng.
Nhưng cũng không có nghĩa rằng cách tiếp cận là sai.
Sinh mạng và cuộc sống đều là của bản thân, ai cũng không có quyền can thiệp, người khác có làm như nào, thì đó cũng là cách nghĩ của người khác, và chúng không thể ảnh hưởng đến lựa chọn cuộc sống của bạn.
Chỉ là khi nhìn thấy sự lựa chọn như vậy, Từ Tư Niên vẫn có chút xấu hổ.
Không phải tất cả các đạo diễn và nhà sản xuất đều sử dụng cách này.
Nếu không, giới giải trí này sẽ trở thành như thế nào?
Lâm Nhiễm và Từ Tư Niên cùng lúc chìm vào im lặng.
Điều mà họ nghĩ có lẽ là cũng một thứ.
Liệu anh có trở thành một con người như vậy không?
Có bị thế giới ép phải cúi đầu không?
Một lúc lâu sau đó, Lâm Nhiễm ấm áp cất lời: “Từ Tư Niên.”
“Ừm?”
“Phải luôn làm điều mà mình thích.”Lâm Nhiễm cười nói “Nếu không mọi thứ đều sẽ trở nên vô nghĩa.”
Làm những điều mà bản thân thích làm.
Trở thành người mà bản thân muốn trở thành,
Dùng tất cả sự nhẹ nhàng mà ôm lấy thế giới này.
Hãy đem theo tất cả lòng tốt và sự ấm áp mà thế giới này đã trao cho anh.
Anh vốn nên là một người như vậy.
Sống trong ánh sáng, dù thấy bóng tối cũng nên xua tan bóng tối, đừng để bị bóng tối nuốt chửng.
Đó là Từ Tư Niên mà cô biết, cũng là Từ Tư Niên mà cô muốn nhìn thấy.
Nếu Từ Tư Niên ấy biến mất, tất cả mọi thứ mà cô làm cũng đều trở nên vô nghĩa.
Đến từ một thế giới khác, đối phó với thế giới này.
Tất cả đều vô hiệu.
“Từ Tư Niên” Lâm Nhiễm nói: “Nếu có vấn đề gì, có thể tìm tôi.”
“Tôi rất vui lòng.”
Bên kia điện thoại đột nhiên có tiếng cửa, Lâm Nhiễm nhìn thấy trên màn hình một khuôn mặt rất xinh đẹp.
Sự cân bằng hoàn hảo giữa nét mềm mại của con gái và nét nam tính trong người anh là một vẻ đẹp không giống bất kỳ ai.
Hoặc không tính là đẹp, chỉ là cảm giác rất thoải mái.
Chỉ là trên cổ của cậu có một vết xước cực kì rõ ràng, còn có chút máu, hẳn là vừa bị xước.
Cậu cả người đều não nề quay về, không nói lời nào với Từ Tư Niên, cậu chỉ nằm trên giường, nhắm mắt đối diện với trần nhà.
Anh kéo khóa áo khoác mình, ngay lúc đó, chuyển hướng máy quay.
Từ Tư Niên nói: “Hai người ngủ sớm đi.”
Lâm Nhiễm ừm một tiếng.
Điện thoại tắt ngay sau đó.
Khi quay về màn hình, Lâm Nhiễm mới nhìn thấy tin nhắn Từ Tư Niên gửi đến.
Vào lúc 7 giờ 30 phút, Từ Tư Niên lần đầu tiên gửi đến rất nhiều tin nhắn văn bản:
– -Có ở đó không?
– -Về nhà chưa?
– -Có an toàn không?
…
Sau đó là một loạt tin nhắn thoại, mỗi tin nhắn chỉ ba bốn giây nhưng cuối mỗi tin nhắn sẽ thêm một câu: Nhận được tin nhắn thì trả lời.
Có khoảng 40 50 tin nhắn.
Mất hai giây để vuốt từ trên xuống dưới.
Khi Lâm Nhiễm và Lâm Nhiễm nghe hết xong, họ nhìn nhau.
A Lễ ho khan một tiếng: “Em sai rồi.”
Lâm Nhiễm suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn ấn vào màn hình trả lời: An toàn.
– -Anh cũng chú ý an toàn.
Sau hai giây, cô vẫn không nhịn được hỏi: “Bạn cùng phòng của anh tên là gì?
– -Tôi muốn ký hợp đồng với anh ấy.